Hẹn hò trong truyền thuyết
Phụ trách truyền tin trở lại chính là thủ hạ buổi trưa, Tống Triết nhìn hộp cầm trong tay lại nhìn một bộ dạng muốn nói lại thôi của người kia, liền hiểu rõ cười nói, “Nói đi, bên trong là đựng thứ gì, hay là em ấy cho cậu mang cho tôi rồi nói gì?”
Người nọ thận trọng đem hộp đặt ở trên bàn sách, run lẩy bẩy nói, “Đại thiếu gia, ngài … Ngài xem trước một chút đi.”
Tống Triết liền mở nhìn một chút, vẻ mặt không có chút thay đổi nào, sau đó khép lại cười nói, “Cứ như vậy? Em ấy đưa không nói việc gì cho cậu?”
“Cậu ta … Cậu ta nói người câu lạc bộ nói dáng người của ngài rất thích hợp làm thứ kia …” Người nọ ấp úng, cuối cùng cũng không nói ra từ cụ thể, nhưng anh ta tin tưởng dựa vào đầu óc thông minh của đại thiếu gia nhà anh ta khẳng định đã nghe rõ.
“Phải không …” Tống Triết mỉm cười nhìn thủ hạ, miệng lại chậm rãi, “Đưa thứ này thu hồi lại đi.”
“A?” Người nọ cho rằng nghe lầm mà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thiếu gia nhà mình, thứ này còn muốn nhận? Không phải hẳn là muốn vứt bỏ mới đúng sao?
Tống Triết tự nhiên biết thủ hạ của mình trong lòng suy nghĩ việc gì, vì vậy từ từ lên tiếng nói, “Em ấy khó có được tặng cho tôi vật gì đó tôi làm sao có thể ném chứ, cậu nói đúng không …”
Nụ cười trên mặt y rất dịu dàng, dịu dàng đến mức giống như muốn nổi da gà, thủ hạ kia bỗng nhiên trên người rùng mình, nổi lên một tầng da gà, chỉ nghe Tống Triết tiếp tục nói, “Đi điều tra một chút là câu lạc bộ của nhà ai làm thứ này, sau đó đem nó thu mua.”
Thủ hạ kia nhịn không được hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó,” Tống Triết cười đến càng thêm dịu dàng, “Đổi thành giáo đường cho tôi.”
Khoé miệng thủ hạ giật một cái, thấp giọng nói, “… Vâng.”
“Ừm, đúng rồi,” Tống Triết gọi lại thủ hạ muốn đi, nhìn địa chỉ bậc thầy thêu thùa trong tay vừa viết xong chuẩn bị đưa qua cho Tả Xuyên Trạch, hỏi, “Tôi nhớ kỹ chú Trương đã từng nói ông ấy có một sư đệ không nên thân vừa lúc ở thành phố S, hơn nữa cũng là mở tiệm thêu đúng không?”
Chú Trương là người thêu đường trang của Tống Triết, tay nghề rất là kỹ càng, mà ông ta đúng thật có một bạn học thế nhưng học nghệ không giỏi bằng thầy bạn, thủ hạ suy nghĩ một chút, nói, “Thế nhưng đại thiếu gia, tôi nhớ kỹ chú Trương nói qua bạn học của ông ta là mở cửa hàng áo liệm* [áo mặc cho người chết] a … Ông ấy là thêu cho áo liệm a.”
“Tôi đương nhiên nhớ kỹ,” Tống Triết cười nói, cúi đầu một lần nữa cầm tờ giấy chỉ viết xuống một chũi số, đưa tới nói, “Đi tìm ông ấy, để cho ông ấy dựa theo số liệu này làm ra một bộ áo liệm, tốt nhất bây giờ làm liền, sau đó nói cho ông ấy biết ngày gần đây sẽ có người đến lấy, dĩ nhiên, đừng quên phái người bảo hộ an toàn cho ông ấy, cho ông ấy một khoản tiền để cho ông ấy trở về dưỡng lão, bằng không tôi không xác định không lâu nữa khách quý đây tới cửa có thể hay không trở mặt đem cửa hàng áo liệm ông ấy đốt tại chỗ.”
Thủ hạ kia khoé miệng vừa rút một cái, “Đại thiếu gia, ngài cũng không phải là muốn đem bộ đồ đó cho ngài Tả đi …” Ông trời của tôi, dựa theo cá tính Tả Xuyên Trạch chỉ đốt là đơn giản như vậy, hắn không đem đầu toàn bộ người trong gia đình cùng chém lại là chuyện tốt.
“Có vấn đề gì không?” Tống Triết lạnh nhạt cười nói, “Đi thôi, đi cửa hàng thông báo xong rồi liền đem địa chỉ đưa cho em ấy, tôi còn rất thích xem dáng vẻ lúc tức giận của em ấy.” Y nói đưa tay sờ Tiểu Đào nhu thuận nằm ở trên bàn, con mèo mun kia vốn đang ngủ, lúc này bị y sờ sau khi tỉnh lại có chút bất mãn nhìn y một chút, con ngươi hình dạng hoa đào mang theo một chút yêu dã, Tống Triết nhìn chỉ chốc lát, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ nói, “Tôi phát hiện tôi vậy mà thật muốn em ấy, mặc dù mới cách một ngày không gặp.”
Đoá hoa ăn thịt có cái gì có thể nhớ thương? Thủ hạ vẻ mặt hắc tuyến nhìn y, trên bàn cầm lên chỉ nhìn một chút chữ số phía trên, thầm nghĩ thiếu gia nhà hắn làm sao mà biết được rõ ràng như vậy.
Tống Triết đưa cho anh ta nhìn thấy hoang mang trong mắt, khoé liệng lại câu lên một nụ cười dịu dàng, “Dựa theo số này làm ra y phục tuyệt đối vừa người, tôi ôm em ấy ôm đến quen,” dừng một chút, lại tăng thêm một câu, “Hơn nữa còn là trần trụi.”
Trên thân thủ hạ ớn lạnh lần thứ hai, thấp giọng nói câu “Vâng” liền vội vàng rời đi, thầm nghĩ đại thiếu gia nhà anh vốn đủ biến thái, từ lúc gặp phải cây anh túc kia sau đó tính cách trở nên càng thêm vặn vẹo, ai, thương cảm anh ta sau này nhất định là phải nghe lệnh của hai người kia rồi.
Tống Triết tự nhiên không biết thủ hạ của mình là oán thầm, y giao phó xong sự tình sẽ để cho thủ hạ đi thu thập tài liệu liên quan đến buổi đấu giá vài ngày sau ở Châu Âu, mà y lại nhìn một chút hộp trên bàn, trầm ngâm một chút, cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại cho Tả Xuyên Trạch.
Trong goịng nói dễ nghe của Tả Xuyên Trạch mang theo một chút ý cười, “Ừm, hiện giờ gọi điện thoại cho tôi, Tống thiếu gia là nhận được quà của tôi sao, thế nào, hài lòng không?”
“Cũng được.”
“Cũng chỉ có đánh giá chút ấy?” Tả Xuyên Trạch kinh ngạc cười cười, “Vậy anh gọi điện thoại cho tôi là muốn?”
“Cũng không có gì,” Tống Triết giọng từ từ nói, “Chính là bỗng nhiên rất nhớ em, sau đó liền gọi thoại cho em rồi.”
Bên kia yên lặng một cái chớp mắt sau đó truyền đến giọng nói tà ác của Tả Xuyên Trạch, ý tứ nghiền ngẫm hàm xúc mười phần, “Thế nào, anh đây là muốn bắt đầu hành động theo đuổi a?”
“Đúng vậy,” Tống Triết dịu dàng nói, “Buổi tối có rãnh không, tôi mời em ăn cơm.”
“Ăn xong rồi sao?” Tả Xuyên Trạch giọng nói càng thêm nghiền ngẫm, “Thuận tiện mướn phòng lần nữa?”
Tống Triết không khỏi cười ra tiếng, “Nếu như em đồng ý đương nhiên phụng bồi tới cùng.”
“Đi mướn phòng cũng là tôi làm anh.”
“A, được.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh? Anh lần trước đáp ứng cũng là thoải mái như vậy.” Tả Xuyên Trạch không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tống Triết giọng nói có chút vô tội, “Có sao?”
“Không có sao?” Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng xía một tiếng, nói, “Gác đây, buổi tối gặp.”
Tống Triết cười cúp điện thoại, xử lý một ít văn kiện cần thiết lại đi lượn quanh biệt thự đối diện nhìn em họ một chút cậu ta đến nay chưa thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới ngồi trên du thuyền đi thành phố S.
Lúc này ánh nắng chiều vừa tan hết, đèn rực rỡ mới lên, Tống Triết ngồi trên xe thủ hạ ra nhận xe của y, chạy thẳng đến khu trung tâm quảng trưởng mới dừng lại, đợi ước chừng hai mươi phút, một chiếc Bentley [1] màu đen chậm rãi chạy tới ở một bên dừng lại, Tả Xuyên Trạch từ trong xe đi ra, sau đó đi xuống gần như trong nháy mắt liền đưa tới chú ý xung quanh.
Tống Triết ở trên xe thấy thế bất đắc dĩ nhu nhu cái trán, kẻ lẳng lơ này … Y xuống xe thân sĩ* [quý ông] vịn cửa xe nâng lên khoé miệng đối với hắn cười cười, Tả Xuyên Trạch liền cười đi tới khơm lưng tiến vào xe, Tống Triết theo tiến vào, đóng cửa lại nâng cằm của hắn lên trên môi hôn một cái, vừa mới rời khỏi bờ môi của y cơ thể ngồi thẳng phân phó tài xế lái xe thì bị hắn ôm cổ kéo ngược lại vào ghế dựa.
Tả Xuyên Trạch ở trên môi cắn mạnh một cái, dán bờ môi của y tà cười, “Thế nào , chủ động như thế là muốn nhảy qua bữa tối đi thẳng vào vấn để?”
Tống Triết mỉm cười nhìn mặt của hắn khoảng cách gần, “Nếu như em nguyện ý tôi không ý kiến,” y đưa tay lướt nhẹ từ trên trán đem tóc hắn vén ra đằng sau, hỏi, “Muốn ăn thứ gì?”
Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị mang theo một chút ý cười, “Nếu như tôi nói ăn anh, anh cho chứ?”
Tống Triết mỉm cười gật đầu, “Cho.”
“Quỷ tin anh,” Tả Xuyên Trạch buông y ra ngồi lại, nói, “Tuỳ tiện, ăn cái gì cũng được.”
Tống Triết liền phân phó tài xế lái xe, rất nhanh đi tới một tiệm cơm Tây.
Tả Xuyên Trạch quan sát một chút đồ trên bàn, tâm tình rất tốt nói, “Đây là bữa tối bên ánh nến trong truyền thuyết?”
“Coi là vậy đi,” Tống Triết nói, “Tôi cũng lần đầu tiên hẹn người ăn thứ gọi là bữa tối bên ánh nến.”
Tả Xuyên Trạch bưng lên ly rượu trước mặt thản nhiên uống một ngụm rượu, con ngươi cực đen chậm rãi quan sát y, nói, “Tống đại công tử, nói thật đi anh từng theo đuổi người khác chưa?”
“Chưa,” Tống Triết ăn ngay nói thật, “Em là người đầu tiên.”
Tả Xuyên Trạch không có nói tiếp, mà là quơ quơ ly rượu, thầm nghĩ Tống Triết còn thật sự là dự định dựa theo quy trình bình thường theo đuổi của người khác làm một lần a? Này cũng không tránh khỏi rất thú vị nhỉ?
“Làm sao vậy?” Tống Triết thấy hắn không nói lời nào liền hỏi.
“Không có việc gì,” Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai, đem ly rượu buông xuống, thật sự là không cách nào tưởng tượng mình có thể ở chỗ này cùng người kia, liền mở miệng nói, “Nói đến chính sự, anh chuẩn bị đối phó Hắc Yến như thế nào?”
Tống Triết kinh ngạc nhìn hắn, “Tôi còn tưởng rằng em không tò mò.”
“Ban đầu không tò mò.” Tả Xuyên Trạch con ngươi hơi híp, cách ánh nến nhìn y, mắt xếch Tống Triết dưới vầng sáng của sắc màu ấm vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như bản chất của y, rắn độc, động vật máu lạnh. Tả Xuyên Trạch nhìn một hồi, chậm rãi nói, “Nhưng mà, tôi chỉ sợ anh đây gặp ông ta trước tôi, ngộ nhỡ anh và ông ta âm thầm đạt thành hiệp nghị gì đó sau cùng xui xẻo chính là tôi, dù sao Hắc Yến đối thể chất của tôi rõ như lòng bàn tay, anh từ trong tay ông ta muốn thứ gì đó nhất định là dùng đi đối phó tôi, bởi vì anh đối với tôi đúng là thật lòng, cũng không kiêng kỵ đối với tôi dùng thủ đoạn cứng rắn, tôi nói đúng hay không?”
“Đó là đương nhiên,” Tống Triết dịu dàng mở miệng, theo dõi con ngươi yêu dạ của hắn, “Chỉ cần có thể thuận lợi là được, tôi không quan tâm quá trình như thế nào.”
“Tống Triết, anh biết không,” khóe miêjng của Tả Xuyên Trạch lại gợi lên nụ cười xinh đẹp như trước, hơi thở tà ác cũng chậm rãi phát ra, dần dần di động xung quanh, như hoa ăn thịt chờ đợi con mồi mắc câu, làm cho không khí nhuộm một tầng nguy hiểm, chỉ nghe hắn nói từng chữ, “Có đôi khi tôi nhìn anh u ám thường nghĩ dứt khoát cũng không cùng anh tính sổ, trực tiếp làm thịt anh thì mọi việc thuận lợi, đỡ phải vì ngày sau có tai hoạ ngầm mai phục, nhưng là bây giờ giết anh đi thật sự là …”
Tống Triết khoé miệng mang theo nụ cười sung sướng, tiếp lời của hắn nói, “Giết tôi sao, thứ nhất là em không cam lòng, mà thứ hai là bởi vì một niềm vui thú, tôi đoán đúng không?”
Tả Xuyên Trạch không đáp lại nói, “Cho nên tôi nói rất ghét anh.”
Tống Triết gật đầu hiểu rõ, “Bởi vì tôi hiểu em.”
“Chúng ta như nhau,” Tả Xuyên Trạch nói, “Nói đi, anh rốt cuộc chuẩn bị làm gì.”
“Việc này tôi tạm thời còn đang tìm tòi, chờ thời cơ chín muồi sẽ nói cho em biết.”
Tả Xuyên Trạch nhướng mi mắt đẹp, “Chờ đến lúc đó cũng đã muộn rồi.”
“Không muộn, em phải tin tưởng tôi,” Tống Triết nói xong rất nghiêm túc, biểu tình thậm chí mang theo một chút ý từ chân thành, có thể nói ra cũng là, “Với tôi mà nói không muộn.”
Tả Xuyên Trạch liền xía một tiếng không lại tiếp tục đề tài này, hai người lại nói chuyện một ít thứ khác, chờ bọn họ đi ra ngoài thì màn đêm đã toàn bộ phủ xuống, nghê hồng* [cầu vồng (không biết buổi tối mà sau có cầu vồng, nên để nguyên văn)], trên đường [ngựa] xe như nước, đoàn người rộn ràng.
Tống Triết đứng ở cửa nhìn một chút, đề nghị, “Có muốn đi tản bộ hay không?”
Tả Xuyên Trạch nhún vai, “Không có vấn đề, dù sao Phùng Ma gần đây cũng không có chuyện gì chờ tôi xử lý.”
Tống Triết liền nhấc chân đi về phía trước, cười nói, “Tôi đột nhiên cảm giác được em rất dễ nói chuyện, hẹn ăn liền đi ra, nói tản bộ sẽ đồng ý.”
Tả Xuyên Trạch cũng cười, vừa đi vừa nhìn phía trước, ngọn đèn xinh đẹp phát sáng làm cho đáy mắt hắn ánh lên một mảnh màu sắc yêu mị, “Tôi chẳng qua là rất rảnh rỗi mà thôi, hơn nữa cùng anh một chỗ so với ở trên người người khác có thể để cho tôi được càng nhiều lạc thú hơn, cho nên tôi tại sao muốn từ chối?”
Tống Triết nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm túc đề nghị, “Nếu như vậy, suy nghĩ xem cùng tôi kết hôn thế nào?” [=3=’]
“Tôi nói chỉ là thời gian ngắn, nếu như lâu dài sao,” Tả Xuyên Trạch cũng nhìn y, nói ác liệt, “Như vậy sẽ chỉ làm tôi chán.”
“Ừm, phải …” Tống Triết trên mặt ý cười không giảm, vừa muốn nói thêm gì nữa chỉ thấy tầm mắt của người phía trước bỗng nhiên lướt qua y hướng phía sau y nhìn lại, con ngươi yêu mị cũng biến thành càng thêm khó lường, y hơi dừng lại một chút, cũng nhìn lại phía sau, chỉ thấy phía sau là một rạp chiếu phim, mặt trên treo một tấm poster cỡ lớn, trên tấm poster là một người con trai lớn lên rất thanh tú đẹp trai, y quan sát một lát, vẫn không cảm thấy điện ảnh giảng thuật đặc công là nơi có thứ gì đáng giá để nghiên cứu, vừa muốn quay đi lại chợt nghe giọng Tả Xuyên Trạch vang ở bên tai, âm thanh duyên dáng sang trọng nghe không ra chút tâm tình, “Tống đại công tử, anh từng đi rạp phim coi phim chưa?”
Tống Triết nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói, “Tôi khi còn bé nhưng thật ra đã từng đi, thế nào, em muốn đi vào?”
“Đúng vậy, giờ hình như còn chưa chiếu,” Tả Xuyên Trạch đánh giá toà nhà trước mắt, “Tôi cũng rất lâu chưa đi coi phim.”
Tống Triết vô cùng kinh ngạc, “Em trước đây từng đi?”
Tả Xuyên Trạch khẽ ừ, hướng về phía trong đi, “Trước đây sống chung với Hắc Yến mỗi lần làm xong một lần giải phẫu đều phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ông ta thỉnh thoảng lại dẫn tôi tới rạp phim xem phim, thỉnh thoảng đi nơi khác dạo chơi, nhưng chỉ là rất ít tình huống, bởi vì phần lớn thời gian tôi đều là nằm ở trên giường bất động.”
Tống Triết im lặng, cũng đi theo vào, nhưng loại việc mua vé này Tả Xuyên Trạch thì sẽ không đi, cho nên hắn căn bản sẽ không mang tiền ra, Tống Triết thì càng lại không đi rồi, y có khiết phích, không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân, cho nên cuối cùng là tài xế vẫn đi theo phía sau bọn họ giúp bọn họ mua vé, sau đó nhìn bọn họ rời đi, bóng dáng biến mất ở chỗ ngoặc mới xoay người đi ra ngoài.
Bọn Tống Triết ngồi là hàng sau gần sát một phía, đi vào vừa vặn bắt đầu chiếu, đập vào mi mắt đầu tiên chính là gương mặt người con trai trên poster đặc biệt nổi bật, ánh mắt của cậu ta là hướng trực tiếp vào ống kính, cho nên lúc này thoạt nhìn giống như là cùng khán giả đối diện nhau.
Tống Triết sau khi ngồi xuống phát hiện Tả Xuyên Trạch còn chưa qua, liền nâng mắt lên nhìn hắn, sau đó hơi hơi ngẩn ra, chỉ thấy Tả Xuyên Trạch vẫn như cũ đứng ở cạnh hành lang không có ngồi xuống, ở tại chỗ cùng người con trai trong hình đối diện, ánh sáng màn hình lớn hơi chiếu vào trên con ngươi yêu mị của hắn, vốn hai mắt thất thường càng trở nên càng thêm hỗn độn phức tạp. Mà ở nơi này trong nháy mắt Tống Triết lại không rõ cảm giác người này kỳ thực cũng không phải đứng ở chỗ này, mà là đứng ở khoảng không thời gian trước đây đã từng đi qua, cùng người trước mắt lung lay nhìn nhau, trong mắt hắn thấy cũng không phải hình dáng hiện tại trên màn hình, mà là đang trong suy nghĩ lắng động, hầu như hình ảnh đã xưa cũ.
Hiện tại một lần nữa hiện ra, nhưng vẫn là tươi mới như trước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lăn a lăn ta đã về rồi khôi phục ngày thay đổi rồi——
[1] Xe Benley:
tải xuống (3)
———
Chương này nhiều thứ khó hiểu quá =.=