Anh em
Tả An Tuấn bị ảnh hưởng từ người kia nhặt về thật sự là quá sâu, hung hăng càn quấy, tạc mao khác người, làm việc tuỳ tính, cho nên mấy năm nay chuyện có thể để cho cậu cứng đờ ngoại trừ đoạn thời gian trước biết được anh trai cậu ở trên biển bị nổ ngoài ra hầu như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hiện giờ người cậu nhìn trước mắt, lại cảm thấy máu cả người đều đọng lại, vốn những mảnh nhỏ trong đầu đã biến mất trong nháy mắt nổi lên khâu thành bức tranh hoàn chỉnh, cuối cùng khiến cậu có chút mờ mịt luống cuống.
Cậu nhớ kỹ, vẫn luôn nhớ kỹ một ngày nào đó cậu ở nơi kia bị người đuổi giết đến chết lặng thì bỗng nhiên người trước mặt cậu xuất hiện, đứng ở chỗ cao cùng cậu đối diện, giống như từ trong địa ngục trốn ra gần như sắp cùng đường, cũng là người này đứng ở trước mặt cậu, nhìn thẳng cậu một lát rồi nhìn thoáng qua người phía sau cậu, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, những người này để tôi giải quyết.”
Cậu lúc đó chỉ là một lòng muốn chạy thoát, liền cái gì cũng không nói trực tiếp từ bên cạnh hắn lướt qua, trong lúc cậu đi sát bên người mà qua trong lúc giật mình nghe được giọng nói người này nhẹ vô cùng, “Người kia đã bị tôi giết …”
Động tác của cậu hơi chút dừng lại, tiện đà cũng không quay đầu lại đi, bọn họ ở đây đều rõ ràng “Người kia” chỉ là ai.
Cậu từ nơi đó chạy ra sau nữa đã bị người ta nhặt trở về nhà, lúc sau lực chú ý đều bị sự vật mới mẻ thay thế, dần dần thì đã quên tồn tại của người này, cũng không lo lắng nữa những người đó còn có thể hay không lại xuất hiện. Mấy năm nay chậm rãi đi qua, thế giới của cậu sớm đã bị sự vật mới nhòi nhét, một năm cứ lặp lại, trí nhớ nguyên bản này khắc sâu không ngừng bị tẩy rửa, màu sắc ban đầu của nó từng chút một biến mất, chậm rãi xói mòn thành tro, chậm rãi chôn sâu đáy lòng, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không lại xuất hiện. Chỉ là không nghĩ tới giờ khắc này gặp phải, đáy lòng bụi bặm rầm rầm nổi lên, cậu mới chợt phát hiện ký ức này còn tươi mới như vậy, máu tươi đầm đìa giống như là việc hôm qua.
Tả Xuyên Trạch thấy cậu chỉ đứng tại chỗ không nói lời nào liền tiếp tục nói, “Có nhớ hay không người tôi đã nói với cậu năm ấy, tôi nói người kia đã bị tôi giết.”
Tả An Tuấn hơi chút hoàn hồn, khẽ gật đầu một cái.
“Thực ra ông ta còn chưa có chết.”
Tả An Tuấn lại cứng đờ.
Tả Xuyên Trạch nhìn cậu một cái, con ngươi cực đen sâu không thấy đáy, từ từ nói, “Tôi cũng vậy gần đây mới lấy được tin tức, hơn nữa ông ta giống như đang có ý đồ gì đó với cậu, cậu cẩn thận một chút.”
Hắn nói xong câu này liền từ bên cạnh cậu đi qua, thẳng tắp đi ra ngoài, Tả An Tuấn lui về phía sau một chút nhìn hình bóng hắn ở trên hành lang càng lúc càng xa, chẳng qua một mảng đỏ tươi phía xa kia nhưng thuỷ chung vô cùng rõ ràng, đơn độc mà đứng, sắc nhọn kiên cường, dường như có thể chống lại toàn thế giới. Mấy năm qua đi, người này vẫn như cũ không thay đổi, vẫn là hắn ở nơi đó từ viện trốn ra được trong thế giới một thân một mình đứng, không biết phải đến lúc nào.
Tả An Tuấn há miệng, kêu một tiếng nhẹ vô cùng, “Anh* ơi …” [Anh ở đây là Ca (哥) còn có nghĩa là anh trai, gọi người con trai có quan hệ thân thuộc, nên không biết để Ca hay là Anh thì hợp hơn nữa