Lánh nạn
Tống Triết trở lại biệt thự sau đó trực tiếp lên lầu hai, Tả Xuyên Trạch lúc này đã ngồi ở trong một gian phòng khách trên ghế sa lon uống rượu đỏ, hắn vừa tắm rửa xong, mặc một bồ áo ngủ chất vải mềm mại, trên ngực lộ ra còn có thể thấy một chút giọt nước, trên tay phải của hắn quấn một vòng băng gạc, vết máu nhàn nhạt từ bên trong thấm ra ngoài, mang theo một chút mùi vị truy lạc. Dười lầu ăn uống linh đình, hắn lại ngồi trong nhà gia chủ tắm uống rượu.
Tống Triết cười đi vào.
Tả Xuyên Trạch thấy y tiến đến liền phất tay để cho thụ hạ sau lưng đi ra ngoài, hướng y giơ ly rượu trong tay lên lúc này mới hỏi, “Anh và Trác Viêm bí mật âm mưu cái gì rồi?”
Tống Triết mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay qua lấy ly rượu không rót cho mình một ly rượu, cười nói, “Tôi cùng hắn ta có thể có chuyện gì trao đổi?”
“Bớt đi, tôi vừa nãy trên ban công ở đây nhìn thấy, thế nhưng thời gian các người nói chuyện rất lâu a,” Tả Xuyên Trạch híp mắt nhìn y, “Một người giỏi nguy trang thâm tàng bất lộ* [không để lộ tài năng], một kẻ xảo trá tiểu nhân âm hiểm thành thói, hai người các anh cùng một chỗ tôi cảm thấy không có chuyện tốt.”
“Đó chính là không có chuyện tốt đi,” Tống Triết nhàn nhạt uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn hắn, “Em rất để ý?”
“Rất để ý,” Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống lười biếng dựa vào phía sau, chậm rãi quan sát y nói, “Anh gần đây suy nghĩ trong lòng trên cơ bản đều quanh ở trên người tôi, tôi có lý do gì tin tưởng anh cùng hắn bàn bạc không phải chuyện liên quan đến tôi?” Hắn nói xong cũng nhìn người này muốn mở miệng, liền vội càng cắt đứt, “Mượn cớ tìm em họ của anh cũng vô dụng, anh người đây luôn luôn có thói quen ích kỷ, cho dù anh rãnh rỗi đi điều tra cũng sẽ không quản chuyện không liên quan tới mình, tôi nói không sai chứ?”
Tống Triết không đổi sắc mặt nhìn hắn một lát, mắt xếch luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một chút ánh sáng nhu hoà, “Em rất hiểu tôi?”
Tả Xuyên Trạch lười biếng nhướng mi, “Cho nên?”
“Cho nên?” Tống Triết cười khẽ, để ly rượu xuống tiến tới nâng cằm hắn lên ở trên môi hôn một chút, thấp giọng nói, “Cho nên tôi càng sẽ không bỏ qua cho em.”
Tả Xuyên Trạch mặt áo ngủ bên hông chỉ buộc lại một sợi dây lưng, lộ ra một mảnh lòng ngực trắng bóng cùng một chút quai xanh tinh xảo, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, da ở dưới ngọn đèn chiếu xuống gần như muốn trong suốt, Tống Triết cúi đầu thấy, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi trầm xuống.
Tả Xuyên Trạch lúc này vừa vặn nhìn chằm chằm ánh mắt của y, thấy thế liền dựa sát vào phía sau, trong giọng nói mang theo một chút bực mình, “Anh sẽ không thể thỉnh thoảng thu liễm một chút ham muốn của động vật một chút sao?” [ở đây ghi là thú d*c nên mình dịch như thế này cho bớt tục nhá, vì thú ở đây là thú vật, súc vật đó ]
Tống Triết giương mắt nhìn hắn, cũng không có buông tay đang nắm cằm của hắn, cười đến như mộc xuân phong, “Vậy cũng phải phân biệt đối tượng là ai a.”
Con ngươi cực đen của Tả Xuyên Trạch nhìn chằm chằm y, ý tứ nguy hiểm bên trong đang nổi lên. Tống Triết lại như mọi khi vậy dáng tươi cười vẫn như cũ cùng hắn đối diện.
“Đại thiếu gia … Ơ …” Lúc bầu không khí bên trong phòng đang phát ra căng thẳng thì thủ hạ của Tống Triết cầm điện thoại đi đến, mà gã thấy tình cảnh chính là Tả Xuyên Trạch lười biếng rụt lại tận bên trong ghế sa lon, cổ áo mở rộng, một bộ dạng mặc cho người làm thịt, thiếu gia nhà gã lại là một tay nắm cằm hắn cả người đều nghiêng về phía hắn.
Việc này … Là phải làm việc gì hay đang làm việc gì thì không cần nói cũng biết nhỉ … Thủ hạ kia mồ hôi bốc lên, gan run rẩy nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng dịu dàng của thiếu gia nhà gã, run run rẩy rẩy đem điện thoại trong tay đưa tới, lắp ba lắp bắp nói, “Đại đại đại thiếu gia … điện điện điện thoại …”
Tống Triết vẻ mặt vừa tươi cười nhìn gã một cái, thẳng đến khi thấy trán của gã nhỏ mồ hôi mới nhận lấy, nhìn thông báo cuộc gọi một chút, ấn nút nghe, “Alo, ông nội.”
Trong phòng rất an tĩnh, cho nên giọng Tống tư lệnh chuẩn xác từ ống nghe truyền đến, khiến cho người bên cạnh y Tả Xuyên Trạch nghe thanh thanh sở sở* [rõ ràng], “Con chừng nào thì lại mang Tử Hạm qua, các con lúc nào thành hôn? Hiện giờ hẳn là chuẩn bị một chút đi, ta hai ngày nữa chọn cho các con một ngày lành.”
“Ông nội,” Tống Triết ôn hoà nói, “Chuyện này có thể sau này bàn lại không?”
“Không được!” Tống tư lệnh một hơi từ chối, “Các con ngay cả chụp hình cưới cũng đều chụp con chẳng lẽ muốn huỷ hôn sao? Ta cho con biết Tống Triết, con tốt nhất ngoan ngoãn trở về, không thì ta dù cho có trói cũng đem con trói trở về.”
Tống Triết dáng tươi cười không đổi, “Ông nội con …”
“Thôi đi! Câm miệng!” Y còn chưa có nói xong liền bị Tống tư lệnh cứng rắn cắt đứt, nói, “Đừng dùng công việc kiếm cớ, ta cũng đã để cho A Hi điều tra xong, con đã sớm sắp xếp xong xuôi kế hoạch năm năm tới, hơn nữa một đám tập thể tinh anh con dày công bồi dưỡng, hiện giờ cho dù nếu con biến mất năm năm công việc của con vẫn sẽ tiếp tục tiến hành thuận lợi, chỉ lời không lỗ. Ừm, như thế một ý kiến hay, ta đem con trói lại, lúc nào con của con cùng Tử Hạm ra đời ta lúc đó sẽ thả con.”
“A, thì ra người tìm A Hi rồi a,” Tống Triết không để ý tới một đống nội dung ông nội y nói, chỉ nói, “Cậu ấy thu ngài tiền sao? Con mỗi lần để cho cậu ta làm việc con cũng phải giao tiền trước, một phân không thể thiếu.”
“Lấy, nhưng nó nói bởi vì ta là ông nội cho nên nó chịu lỗ một phần,” Tống tư lệnh đắc ý dào dạt, “Tám phần trăm, thế nào?”
Giọng của Tống Triết không đổi, thật giống như em trai nhà y bớt tám phần trăm đối tượng không phải là y, nghiêm túc đối Tống tư lệnh nói, “Thực sự rất hời.”
“Đó là đương nhiên, ta và con có thể là một đẳng cấp … Không đúng, con đừng đổi chủ đề cho ta!” Tống tư lệnh liền phục hồi như trước nói một là một, “Nói rồi chúng con tuần này phải về nhà, không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Ông nói xong liền “Bụp” một tiếng cúp điện thoại, mang tính chuyện đã xong rồi.
Tống Triết nhu nhu cái trán, đưa điện thoại cho thủ hạ, người nọ không nói hai lời lập tức nhận lấy nhanh chạy vội đi ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại cho bọn họ.
Tả Xuyên Trạch vẫn đang lười biếng dựa vào sâu bên trong ghế sa lon, nghiền ngẫm nhìn y, từ từ mở miệng, “Tống đại công tử, ừm … Việc này của anh không phải gọi là bắt cá hai tay sao? Có câu là nói như thế nào đây nhỉ, người đàn ông trong lúc yêu không thể tin, đúng thật là lời nói chí lý a.”
Tống Triết quay đầu nhìn hắn, lại tiến tới đưa hắn ôm vào trong lòng, lại cười nói, “Tôi có thể bắt chước lời kịch kinh điển trong phim truyền hình cẩu huyết nói một câu ‘Nghe anh giải thích’ không?”
Tả Xuyên Trạch đôi mi thanh tú khẽ nhướng, đáy mắt cực đen mang theo một chút ý cười, “Vậy tôi đây có thể mô phỏng một lời kịch kinh điển khác trong phim truyền hình nói một câu ‘Em không nghe’ không?”
Tống Triết lắc đầu, cười nhạt mang theo một chút ý vị bá đạo, “Không thể.”
Tả Xuyên Trạch lười biếng khoanh tay “Vậy không bàn nữa,” hắn nói không có ý tốt nhìn y, “Tôi cảm thấy ông nội anh từng lời nói rất ngang ngược.”
Tống Triết nói, “Ừ, em chỉ nói với tôi mà nói tuyệt đối không được tốt lắm.”
“Đó là đương nhiên,” Tả Xuyên Trạch không chút nể tình bỏ đá xuống giếng* [thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại], trong mắt ý cười sâu hơn một tầng, “Chính là câu kia đem anh trói trở lại đợi đến lúc sinh ra con mới thả anh, tôi nghĩ biện pháp không tệ, ít nhất …”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tống Triết tiếp nhận, “Ít ra em trong khoảng thời gian ngắn không cần nhìn thấy tôi.”
Tả Xuyên Trạch gật đầu, “Tống đại công tử luôn luôn thông minh.”
Tống Triết nhè nhẹ thở dài một tiếng, “Em ghét tôi đến như vậy?”
“Anh không phải là vẫn luôn biết rõ đó thôi.”
“Đúng vậy, vẫn luôn biết,” Tống Triết đưa tay nhắc một lọn tóc của hắn lên thưởng thức ở trong tay, dịu dàng nói, “Tôi có một ý tượng em có muốn hay không suy nghĩ một chút?”
“Hửm?” Tả Xuyên Trạch hoài nghi nhìn y, “Nói nghe một chút.”
Tống Triết tìm một tư thế thoải mái đem vùi vào trong lòng, nói, “Tôi nhớ kỹ em lần trước nói không biết ngày nào máu trong cơ thể em sẽ trùng bạo mạch máu mà chết đúng ko?”
Tả Xuyên Trạch không thèm quan tâm “Ừ” một tiếng, hỏi, “Thế nào?”
“Em cũng đã nói Hắc Yến đã từng dẫn em đi du lịch,” Tống Triết cười nói, “Thế nhưng ông ta dù sao quan tâm thí nghiệm của mình hơn, cho nên các người dù cho đi ra ngoài cũng tuyệt đối đi không xa đúng không?”
Tả Xuyên Trạch rốt cục nghiêm túc nhìn y, khó tin hỏi, “Tống Triết, lời kế tiếp của anh sẽ không phải là nói muốn cùng tôi đi du lịch đi?”
“Thông minh,” Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, kiễn nhẫn thuyết phục, “Em mặc dù là đương gia của Phùng Ma, gần như đã coi như là đứng ở trên đỉnh hắc đạo, nhưng em chính xác đi qua có bao nhiêu nơi? Huống chi tôi cũng đã từng hứa vừa có tin tức Hắc Yến thì lập tức thông báo cho em, chúng ta vừa chơi vừa chờ không phải tốt hơn sao?”
“…” Tả Xuyên Trạch nhìn chằm chằm y, “Tống Triết, anh đây là … Lánh nạn?”
“Ừm, em muốn nói như vậy cũng không phải là không được.” Quỷ kế của Tống Triết bị nhìn thấu biểu tình không có chút nào mất tự nhiên.
Tả Xuyên Trạch không khỏi có chút nghiến răng nghiến lợi, “Anh có thể hay không quá yêu tôi rồi, lánh nạn đều phải kéo lên tôi?!”
“Không có tôi em một người không thù vị bằng,” Tống Triết dáng tươi cười không đổi, “Thế nào, mà hai người chúng ta, em không còn là Tả Xuyên Trạch tôi cũng không còn là Tống Triết, đổi bộ quần áo này làm một người thường du lịch với người yêu, không có một thân hào quang này chúng ta đến cuối cùng có thể đi tới một bước kia chứ, có muốn hay không trải nghiệm một chút? Huống chi ——” y nói đến đây khoé miệng ý cười câu sâu thêm một tầng, “Nếu như một mình tôi đi du lịch, ngộ nhỡ tôi có tin tức Hắc Yến lại không liên lạc được em vậy thì phiền phức đúng không?”
Đây đơn giản là câu đánh rắm, không liên lạc được gì chứ, rõ ràng ý nói chính là nếu như em không cùng tôi đi tôi liền không nói cho em nơi Hắc Yến, chọn đi.
“Không công bằng,” Tả Xuyên Trạch nhìn y một lát, nghiền ngẫm nói, “Tống Triết, đây đối với anh mà nói không phải là du lịch chính xác hơn —— hưởng tuần trăng mật.”
Tống Triết biết hắn nói như vậy là đại biểu đồng ý, liền cười cùng hắn cò kè mặc cả, “Vậy em muốn như thế nào mới coi là công bằng đây?”
“Anh,” Tả Xuyên Trạch lười biếng nói vươn một ngón tay chỉ vào y, sau đó lại ngón tay hướng mình, gằn từng chữ một, “Để cho tôi làm anh.”
Tống Triết mỉm cười gật đầu, “Nếu như trong quá trình du lịch em có thể tìm cơ hội tôi cũng không ngại tác thành cho em.”
“Vậy được,” Tả Xuyên Trạch đứng lên, “Mỗi người trở về giao một chút việc, ba ngày sau chúng ta gặp lại.”
Hắn nói xong liền đi ra phía ngoài, muốn gọi thủ hạ cùng nhau rời khỏi, Trác Viêm vừa mới đẩy cửa tiến vào, câu “Ba ngày sau gặp lại” kia trực tiếp bay vào trong tai anh ta.
“Vừa lúc thấy anh tôi cũng không cần đi một chuyến nữa rồi,” Tả Xuyên Trạch cười nói, “Giúp tôi chuyển lời tới cha anh, nói là tôi còn có việc tạm biệt trước.”
Trác Viêm cười híp mắt gật đầu, đưa hắn thẳng đến cửa thang lầu sau đó phân phó quản gia đưa tiễn hắn đi mới quay trở lại vào nhà đi tới trên ghế sa lon đối diện Tống Triết ngồi xuống, cảm thấy hứng thú hỏi, “Gì mà ba ngày sau gặp lại?”
Tống Triết một lần nữa cầm ly rượu lên, cười nói, “Chúng tôi muốn đi du lịch.”
Trác Viêm nhận không ra khoé miệng đang nhếch, trong giới nổi danh hai đại biến thái ném công việc dắt tay đi du lịch? Thật là có đủ kinh sợ!
Tống Triết liếc anh ta một cái, “Máu có đủ hay không?”
“Đủ rồi,” Trác Viêm nói, “Tôi sẽ mau chóng phân tích.”
“Tôi đây sắp tới sẽ để cho thủ hạ đưa một phần tư liệu sinh học của em ấy cho cậu.”
Trác Viêm “Ừ” một tiếng, nhìn có chút hả hê nhìn y, cười híp mắt nói, “Tôi nghe A Hi nói Tống tư lệnh hình như một lòng muốn cho anh lấy một người đẹp thanh mai trúc mã a, anh nếu như chuẩn bị đem một yêu nghiệt Tả Xuyên Trạch trở về thì không sợ ông ấy đánh gãy chân của anh?”
Tống Triết nói, “Không thì cậu nghĩ rằng tôi tại sao muốn đi du lịch?”
Trác Viêm sửng sốt, nhướng mi nói, “Cho nên anh đây là đang lánh nạn?” Nghe đến Tống Triết không thèm để ý “Ừ” một tiếng sau đó nhất thời anh càng thêm có chút hả hê, tiện đà có chút ngạc nhiên hỏi, “Anh rốt cuộc là dùng biện pháp gì để cho cậu ta đồng ý đi ra ngoài cùng anh?”
Tống Triết cười khẽ, “Không thể trả lời.”
Trác Viêm cũng không thèm để ý, tựa vào ghế sa lon phía sau, ý vị thâm trường quan sát y, “Ngoại trừ để cho cậu ta cùng anh cùng một chỗ ngoài ra anh sẽ không có mục đích khác?”
“Cũng không hề gì,” Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly rượu, ôn hoà nói, “Cùng với việc để cho em ấy ở nơi tôi không thấy phát điên mà chết, tôi tình nguyện ngay cả phát điên trước mặt tôi, chết ở trước mặt tôi.”
Trác Viêm hơi chấn động một chút, nhìn y hồi lâu mới nói, “Nếu đúng thật như thế có một ngày như vậy anh làm thế nào bây giờ?”
Tống Triết tay cầm cái ly dừng lại, lắc đầu mà cười, “Tôi cũng không biết.”
Con ngươi Trác Viêm sâu thêm một phần, có lẽ đây là lần đầu tiên người đàn ông này luôn luôn đối chuyện gì đều bày mưu nghĩ kế đụng phải nhân tố chưa chắc, mà nguyên do y không biết đó là y vốn không cách nào tưởng tượng loại tình huống đó xuất hiện, kết quả xấu nhất rất có thể chính là người đàn ông này cùng Tả Xuyên Trạch phát điên … Thậm chí cùng hắn chết.
Tống Triết lại ngồi một hồi liền đứng dậy tạm biệt, ba ngày thoáng một cái đã qua, hôm nay buổi sáng Tả Xuyên Trạch đứng trước gương to bên trong phòng ngủ vô cùng xa hoa, nghiêng đầu nhìn một chút, hỏi Lang Trì bên cạnh, “Ừm, cậu xác định thứ này bình thường?”
Lang Trì kích động mạnh gật đầu, đáy lòng nhất thời lệ rơi đầy mặt, thầm nghĩ chủ nhân nhà anh rốt cục cũng giống một người bình thường rồi.
Tả Xuyên Trạch lại nhìn áo T-shirt đơn giản cùng quần thường, gật đầu nói, “Vậy cứ như vậy đi.”
Lúc này Vệ Tụng đẩy cửa tiến vào, nhìn người thay đổi ăn mặc toàn thân đầu tiên là yên lặng trong một chớp mắt, mới nói, “Chủ nhân, ngài Tống tới.”
Tả Xuyên Trạch ừ một tiếng, “Nói với anh ta tôi đây liền đi ra ngoài.”
Lang Trì vội vàng đem vật cầm trong tay mũ lưỡi trai và kính râm đưa tới, Tả Xuyên Trạch đội mũ, nhíu mày, “Tôi vì sao nhất định phải đeo kính râm?”
Lang Trì dưới đáy lòng thở dài thật lớn, thầm nghĩ cũng không thể nói cho cậu biết là vì cho cậu đem gương mặt đó che lại đi? Gã vẻ mặt thành thật nói, “Là vì phòng ngừa ánh sáng kích thích, người bên ngoài đều mang như thế.”
“A, vậy được rồi.” Hắn nói đưa tay nhận lấy, cầm túi một bên đã chuẩn bị xong, xoay người đi ra. Tống Triết thì ở bên ngoài chờ hắn, mặc một bộ áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản, nhìn qua rất sạch sẽ thanh tú, thấy hắn đi ra cười nghênh đón, tự nhiên nắm tay hắn đi ra phía ngoài, lại cười nói, “Tôi nghĩ Lệ Giang [1] không tệ, trước tiên đi chỗ đó đi.”
Tả Xuyên Trạch nhún vai, “Không sao cả.”
Cho nên thủ hạ Phùng Ma chính là cứ như vậy nhìn chủ nhân thật lợi hại của bọn họ kia bị người dắt đi, mọi người trong đầu không hẹn mà cùng trong nháy mắt dâng lên hai từ lớn, trong thế giới của họ sáng lên chói mắt —— bỏ trốn.
Tống Hi hiện giờ đặc biệt mệt mỏi, đặc biệt muốn ngủ, mà đang lúc cậu gần ngủ thì điện thoại của cậu lại một lần nữa vang lên, không quên đem cậu đánh thức, cậu nhất thời khóc không ra nước mắt, bởi vì tổ chức yêu cầu cậu là không thể tắt máy, chỉ có thể nhận mệnh lần lượt bị đánh thức, sau đó ấn nút nghe, “Ông nội con van cầu ông, van cầu ông, ông đừng gọi nữa, anh hai của con thực sự đem thiết bị bật ở chỗ của con, con thật không có lừa ông a a a a!”
Tống tư lệnh bên kia vừa muốn nói liền nghe một tiếng rống rung trời, yên lặng một trong chớp mắt mặt không thay đổi cúp điện thoại.
Tràng cảnh này đã lặp lại rất nhiều lần rồi, Tống Hi nhất thời bi phẫn bấm một dãy số, anh hai nhà cậu ngoại trừ số thường dùng bên ngoài còn có một số thường xuyên dùng cùng cậu để liên lạc. Vì vậy cậu gọi tới, đợi được bên kia nghe trong nháy mắt liền rống qua, “Anh hai, em sai rồi thực sự sai rồi, em không nên tham lời làm việc cùng ông nội, anh tha cho em đi, tha cho em đi, liền coi như em cho anh bớt tám phần trăm được được không a a a a!”
“A Hi,” bên kia im lặng trong một chớp mắt truyền đến giọng Tống tư lệnh, “Ta nghĩ tên hỗn tiểu tử kia chính là đại khái có thể đem thiết bị gọi đến chỗ này của ta.”
“…” Tống Hi nói, “A.”
“Ta đây thuận tiện hỏi một câu nữa, con mới vừa nói tám phần là chuyện gì vậy?”
“…”
Mà Lệ Giang cách Bắc Kinh mấy nghìn km bên trong một khách sạn, một đường đi một chút dừng một chút hai người rốt cuộc tìm được chỗ ở.
“Một phòng.”
“Hai phòng.”
Tống Triết mỉm cười, dịu dàng lại nói thêm một lần, “Một phòng.”
Tả Xuyên Trạch tháo kính mát xuống nhìn chằm chằm vào y, lười biếng hỏi, “Tôi dựa vào cái gì lúc ngủ còn muốn hướng về phía gương mặt này của anh?”
“Bởi vì tôi vui.”
Hai người lại bắt đầu đối mặt, nhất thời tia lửa văng khắp nơi.
“Việc kia …” Nhân viên trước quầy nhỏ nhẹ duỗi móng vuốt, “Thưa ngài, chúng tôi cũng chỉ còn lại có một gian khách phòng.”
“…”
“Ngoan, đừng làm rộn.” Tống Triết mang theo nụ cười chiến thắng lôi kéo tay hắn hướng bên trong đi đến, dáng tươi cười khoé miệng nhìn qua rất thoải mái.
Tay giao nhau truyền xúc cảm ấm áp nhặn nhụi, ấm áp giống như có thể xuyên thẳng đến đáy lòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dạ, tối hôm qua không có thêm, ngày hôm nay liền mới thêm sớm một chút, sau đó nếu như không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chín giờ tối lại thêm, lăn ing nói tôi đây chương số lượng từ viết so với bình thường hơn một nghìn hả có mộc hữu gào khóc ngaoKhóc … Chương sau đến bây giờ một chữ vẫn mộc hữu số … Ta bay đi …
——
[1] Lệ Giang (tiếng Trung Quốc: 丽江 Lìjiāng) là một đơn vị hành chính cấp địa khu của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, bao gồm cả khu vực thành thị lẫn nông thôn, với tên đầy đủ là Lệ Giang thị tức thành phố trực thuộc tỉnh Lệ Giang. [nguồn wiki (đây)]
———
Bà Thường càng nói càng ko hiểu và càng ngày càng dài =.=
Chương sau mấy bợn ấy đi du lịch, rất phù hợp với không khí tết :))))
Hổm nay tích luỹ đợi gần tới Tết mới quăng bom a, đợi tiếp nha :3