Thuốc mê
Lào Cai náo nhiệt vô cùng,đoàn người rộn ràng xắn tay áo, trên mặt của mỗi người đều lộ vẻ tươi cười rực rỡ, từng quầy hàng buôn bán đều rất thịnh, Tống Triết lôi kéo hắn ở trên đường đi dạo một hồi liền hướng sân nhỏ của bọn họ đi đến, trên đường trước một tiệm gia đình bán bánh trung thu dừng lại, hỏi, “Muốn ăn không?”
Tả Xuyên Trạch theo y đi dạo một vòng, hắn chưa từng cảm nhận bầu không khí náo nhiệt như vậy, cũng không có từng thể nghiệm qua cảm giác như vậy, thật giống như nhìn cảnh tượng trước mắt tâm tình của mình cũng có thể đặc biệt theo thần thái tung bay, suy nghĩ của hắn liền không khỏi bay xa, đoạn đường này mang lại cho hắn rất nhiều kỳ lạ, xuất đạo tới nay hắn bị những người nhận thức nhìn hắn với ánh mắt vĩnh viễn đều mang e ngại, nhưng đoạn đường này đi một chút dừng một chút, cùng người này cãi nhau, người xung quanh ném ánh mắt trên người bọn họ phần lớn mang theo chân thật thân thiện, không có đáng ghét cùng sợ hãi, khiến hắn mỗi khi thấy thì tâm tình đều trở nên rất kỳ quái, loại tình huống này là hắn trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, chính là giống như người này đã từng đối với hắn nói như vậy, cởi bỏ một thân hào quang này, hắn Phùng Ma Tả Xuyên Trạch có một ngày vậy mà cũng có thể một lần làm người thường, một lần làm người bình thường.
Mà bây giờ, đêm nay trăng tròn. Hắn nhìn trước mặt nhiều người như vậy, máu trong cơ thể lại kỳ lạ không có trở nên càng thêm bạo ngược, trái lại bởi vì cảnh tượng náo nhiệt mà từ đáy lòng sinh ra một tia cảm giác lạ lẫm, loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng chỉ là có một chút khẳng định, chình là hắn cũng không hề ghét cổ kỳ lạ này.
Nhưng hắn cũng không biết cuộc sống như thế rốt cuộc là có phải hay không hắn mong muốn, giết Hắc Yến sau đó hắn vẫn như cũ không biết kế tiếp muốn đi làm gì. Tả Xuyên Trạch dưới đáy lòng thở dài một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn cùng người kia tiếp tục dây dưa tiếp? Dây dưa bao lâu? Bọn họ đáy lòng đều rõ ràng, trừ phi có một bên diệt vong hoặc thoả hiệp, bằng không dây dưa chính là cả đời này.
Tống Triết thấy hắn đứng tại chỗ không nói lời nào liền tiến tới, cười nhạt nói, “Nghĩ gì thế, biểu tình nghiêm túc như vậy.”
Tả Xuyên Trạch liền hoàn hồn, hắn nhìn cửa hàng trước mắt, không khỏi nhướng mi lên, “Bây giờ ăn bánh trung thu?”
“Ừ,” Tống Triết cười lên tiếng, “Dù sao trở về tối nay cũng không ngủ, ăn bánh trung thu ngắm trăng là một lựa chọn tốt.”
Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai tuỳ y đi, hai người liền mua bánh trung thu trở lại nơi ở, đều tự tắm một cái, lúc này mặc áo ngủ thoải mái ngồi ở trên ban công uống trà ăn bánh trung thu, đỉnh đầu là trăng tròn sáng sủa, phía dưới là đoàn người rộn ràng xắn tay áo, gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, dễ chịu vô cùng.
Tả Xuyên Trạch nháy con ngươi yêu dã nhìn chằm chằm vào bầu trời trăng tròn, một lát mới nói, “Tôi ngày hôm nay mới phát hiện trăng tròn thật ra cũng rất đẹp.”
Tống Triết cười khẽ, “Điều này nói rõ tâm tư của em thay đổi.” Y nói xong nhìn ly trà trước mặt sắp thấy đáy, đưa tay một lần nữa rót cho hắn một ly.
Tả Xuyên Trạch nhận lấy xoay xoay thưởng thức cái ly, hỏi, “Hiện giờ cách nửa đêm còn bao lâu?”
Tống Triết lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một chút, trả lời, “Hơn hai giờ.”
“A?” Tả Xuyên Trạch nhướng đôi mi xinh đẹp lên, “Nói như vậy thời gian cũng được rồi.”
Tống Triết giương mắt nhìn hắn, ánh trăng trong sáng đem mặt Tả Xuyên Trạch vốn yêu nghiệt dính vào một chút mùi vị thuần khiết, thoạt nhìn một phen phong tình có khác, y nhìn khoé miệng người này cười xấu xa, bất đắc dĩ cười nói, “Em lại muốn … Em thật đúng là chưa từ bỏ ý định.”
“Đúng vậy,” Tả Xuyên Trạch đặt ly trà xuống tiến tới, cánh tay cách bàn nâng lên cằm y, chậm rãi nói, “Anh làm vỡ một đêm vốn rất **, không chuẩn bị bồi thường một người sao?” [** đó là tác giả ghi, nên mình để nguyên nhoa]
“Em phải hiểu rõ sự thật làm bể kế hoạch của em đêm nay không phải tôi, mà là trăng tròn em mới vừa rồi còn khen đẹp,” Tống Triết nhìn trên người hắn theo thời gian trôi qua càng phát ra hơi thở lạnh như băng, lại bỏ thêm một câu, “Huống chi bộ dạng của em này nhất định sẽ đem tôi làm cho một thân là máu.”
“Sẽ không,” Tả Xuyên Trạch bảo đảm nói, “Tôi sẽ dùng bôi trơn.”
Tống Triết nhướng mi, hoài nghi nhìn hắn, “Hửm? Bôi trơn đâu?”
Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị híp lại, gãi đúng chỗ ngứa khoé miệng câu lên mỉm cười, “Tôi cũng biết anh sẽ hỏi cái này, cho nên sáng sớm mua xong, không tin tôi đem cho anh xem.” Hắn nói xong cũng vào nhà, sau đó rất nhanh lấy ra một cái hộp ở trước mặt y quơ quơ, cười nói, “Thế nào? Anh bây giờ nếu không đáp ứng cũng đã chậm, bởi vì dù cho anh quơ cánh tay bị thương kia ở trước tôi cũng không có tác dụng rồi, hơn nữa tôi cũng khuyên anh tốt nhất đừng lấy ra nữa, tôi càng là quan tâm sẽ càng nóng nảy, đến lúc đó xui xẻo cũng là anh, cho nên Tống đại công tử, anh hôm nay là không theo cũng phải theo rồi.”
“Thì ra em còn có thể quan tâm a,” Tống Triết vẫn như cũ ôn nhã ngồi ở trên ghế, khoé miệng câu nụ cười thoải mái, chuyển ly trà nói, “Nhưng mà dù sao còn có hai tiếng, không ngại bồi tôi đem ly trà này uống xong đi?”
Tả Xuyên Trạch cúi đầu nhìn y, thấy người này chỉ lo ngắm trăng nước trà trong tay mảy may không nhúc nhích liền đi tới trực tiếp đem ly trà trong tay y đoạt lại một hơi đem nước trà bên trong uống sạch, sau đó để xuống liền lấy ly trà của mình cũng làm như vậy, liếm miệng một cái, “Hiện giờ có thể, anh nếu như còn dám tìm cớ gì tôi liền trực tiếp dùng vũ lực.”
“Đáng tiếc trà tốt như vậy đã bị em ngang ngược uống rồi,” Tống Triết tiếc hận thở dài một tiếng, cười hướng hắn đi đến, “Đi thôi, đi lên giường, em không muốn làm?”
Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu dã nhìn y một chút, giống như đối với y bỗng nhiên thoả hiệp cảm thấy hoài nghi, nhưng mà hắn cũng không có suy nghĩ bao lâu, bởi vì tay hắn bị người này cầm, lại chủ động lôi kéo hắn hướng đi về trước.
“Một, hai, ba …” Tống Triết vừa đi vừa lại cười nói.
Tả Xuyên Trạch lẳng lặng nghe xong một hồi, hỏi, “Anh đếm số làm gì?”
Tống Triết đáp rất tự nhiên, “Đêm số một chút a.”
“Nói nhảm,” Tả Xuyên Trạch trên tay dùng sức khiến người này đối mặt với mình, con ngươi loé một chút ánh sáng nguy hiểm, “Tôi đang hỏi anh vì sao đếm số?”
“Không có gì,” Tống Triết dáng tươi cười ấm áp, dịu dàng nói, “Tôi chỉ là muốn đếm tới con số đặc biệt mà thôi.”
Tả Xuyên Trạch nhướng mi, “Số gì đặc biệt?”
“Việc này a …” Tống Triết cười tiến đến bên tai của hắn, hơi thở ấm áp toàn bộ thổi ở bên tai hắn, Tả Xuyên Trạch còn chưa kịp né tránh chợt nghe giọng nói như ngọc bên tai vang lên, thấp giọng nói, “Ba mươi.”
“Cái gì ba …” Hắn còn chưa nói xong một câu liền kinh giác một trận đầu váng mắt hoa, hắn bỗng nhiên quay đầu khó tin nhìn y, “Anh bỏ thuốc?”
“Đúng vậy,” Tống Triết hào phóng thừa nhận, “Lúc em vừa mới vào nhà đi lấy bôi trơn thì bỏ, hơn nữa để ngừa ngộ nhỡ hai ly tôi đều bỏ, nhưng mà vận khí của tôi quả nhiên tốt, trong hai ly trà vậy mà em lại đều uống tất cả.”
“Anh …” Tả Xuyên Trạch nhất thời tức giận nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên liền muốn đánh tới, lại giữa chừng bị Tống Triết đưa tay dễ dàng bắt được cổ tay, cười nắm lấy ở bên môi hôn một cái, “Ừm, sức lực quả nhiên nhỏ không ít.”
Tả Xuyên Trạch hơi ngẩn ra, hắn tuy rằng vừa muốn ngất xỉu dù sao còn lại không ít sức lực, mà cổ lực này là tuyệt đối không có khả năng để cho người này dùng tay bị thương kia dễ dàng đỡ được, nhưng sự thực lại không như vậy, hắn dùng ý thức còn sót lại của hắn suy nghĩ một lát cũng chỉ nghĩ đến một giải thích, hắn không khỏi cũng trợn mắt nhìn y một cái, “Tay anh đã sớm tốt rồi?!”
“Ừ, thật đáng tiếc nói cho em biết sớm được rồi.” Tống Triết tiến tới tiếp được thân thể từ từ mềm nhũn của hắn, đem hắn ôm ngang lên đến thả trên giường, nhìn hắn bởi vì động tác mới vừa rồi mà cổ áo có chút lỏng lẻo, cúi đầu nhẹ nhàng ở trên xương quai xanh hắn cắn một chút, đi trở về đem bôi trơn rơi trên thảm nhặt lên bỏ đi bao bì, mới chậm rãi đi trở về đến bên giường ở trước mặt hắn quơ quơ, lại cười nói, “Mệt em suy tính chu đáo như thế, còn biết mua bôi trơn, ừm, việc này của em không phải gọi là gậy ông đập lưng ông sao?”
“Khốn nạn …” Tả Xuyên Trạch nhất thời chửi ầm lên, nhưng mà bởi vì choáng váng đầu giọng của hắn rất nhỏ, hắn hiện giờ chỉ cảm thấy người như nhũn ra, tay chân vô lực, ngay cả máu bạo ngược trong cơ thể đều không thể khiến cho sức lực của hắn khôi phục, hắn không khỏi có chút phẫn hận nghĩ, nhưng này đúng thật là cơ hội tốt mặc cho người làm thịt!
Tống Triết cười khẽ, “Ừm, tôi đây chỉ có thể lần thứ hai tiếc nuối cho em biết, em lập tức sẽ thấy được một mặt thêm khốn nạn của tôi.” Y nói xong nhìn mắt hắn từ từ mơ màng, cúi đầu hôn trên trán hắn một cái, ngón tay thon dài chậm rãi trượt đến bên hông của hắn, đem vạt áo giật ra, đem áo ngủ quần lót cùng nhau kéo ra, lại đứng dậy đem y phục của mình cởi, lúc này mới một lần nữa cúi đầu đi hôn hắn, đầu lưỡi cạy ra khớp hàm của hắn tiến quân thần tốc, hôn rất nghiêm túc, mỗi một tấc đều không buông tha, hương trà cùng mùi vị bánh trung thu trộn cùng một chỗ, bỏ thêm một chút ngọt ngấy.
Hai tay của y bắt đầu ở trên người hắn đi vuốt ve, dời môi từ trên môi hắn trượt đến bên tai, thấp giọng nói, “Biết rõ tôi yêu em còn dám ở trước mặt tôi săn người đẹp, em đây là thiếu dạy bảo.”
Tả Xuyên Trạch cổ họng đúng lúc nhẹ nhàng tràn ra một tiếng rên rỉ, Tống Triết ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi, cười nói, “Em cứng rồi.”
Y nói, “Em đã muốn tìm bất mãn như thế không kịp chờ đợi muốn đi săn người đẹp, tôi đây ngày hôm nay liền thật tốt cho em trút bớt hoả khí, em cũng không nên cảm ơn tôi đi.”
Hôn ướt từ cổ một đường trượt xuống, Tả Xuyên Trạch choáng váng đầu não căng ra, giống như thân thể cùng bên ngoài cách một tầng mỏng manh sềnh sệch [=3=’], nhận biết giảm xuống nghiêm trọng, nhưng cho dù là như vậy hắn cũng có thể nhận thấy được thân thể chính mình càng ngày càng nóng, càng ngày hơi thở càng lộn xộn, sau đó giống như tất cả nhiệt lượng đều đạt tới một đỉnh, sau đó bỗng nhiên trào lên, hắn nhịn không được lại rên rỉ một tiếng, thân thể cứng đờ ngay sau đó lại mềm nhũn ra.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào voan mỏng treo trên giường lớn, Tống Triết cúi đầu nhìn, Tả Xuyên Trạch vùi lấp sâu trong nệm mềm mại, trong ngực kịch liệt phập phòng, con ngươi cực đen mang theo một tầng sáng mơ màng, đày hơi nước, thân thể hắn bởi vì *** dính vào một tầng trắng phấn hồng xinh đẹp, dưới ánh trăng trong sáng mơ hồ lộ ra cổ ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ mê người.
“Bộ dạng này của en, chỉ có thể cho tôi một người nhìn, hiểu không?” Tống Triết tiến đến bên tai của hắn thấp giọng mở miệng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một chút khàn khàn, ngón tay của y dính một chút bôi trơn đưa đến phía sau hắn, dò vào một ngón tay bắt đầu chậm rãi mở rộng.
Tả Xuyên Trạch cảm nhận phía sau truyền đến một chút mát lạnh, sau đó chân bị kéo cao, y mơ hồ biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, thế nhưng vô lực ngăn cản, tình trạng này khiến cho hắn theo bản năng nhíu mi lại, nhịn không được dưới đáy lòng đem Tống Triết từ đầu đến chân chửi một lần.
Tống Triết cúi đầu thấy, cười tiến tới giữa chân mày của hắn hôn một cái, khàn khàn nói, “Bát mãn như thế? Chẳng lẽ trong lòng chửi tôi đây sao?” Y nói xong bên hông dùng lực chợt toàn bộ tiến nhập, Tả Xuyên Trạch nhịn không được hừ một tiếng, thầm nói, “Khốn nạn …”
Vui sướng to lớn khiến giọng Tống Triết lại khàn khàn thêm một phần, “Chặt như thế?” Y cúi đầu nhìn người vẫn cau mày, cười khẽ hôn hắn một cái, dụ dỗ nói, “Ngoan, đừng bất mãn, chúng ta còn có một đêm đó.” Nói xong tuỳ ý động.
Tả Xuyên Trạch chỉ cảm thấy một tia sảng khoái theo xương cột sống chạy thẳng đến đỉnh đầu, hô hấp hắn lập tức lộn xộn thêm một phần.
Trận trận tiếng chuông, rên rỉ vụn vỡ cùng thở dốc dần dần vang lên, ngoài cửa sổ còn có thể nghe được tiếng động lớn ồn ào của đường phố náo nhiệt, nửa đêm xuống tới, bên ngoài không biết người nào đó thả lên pháo hoa, ầm một tiếng trên không trung nổ tung, dư quang sáng chói thậm chí có thể chiếu vào trong phòng.
Tống Triết nháy mắt xông lên đỉnh đem hắn ôm vào lòng chặt chẽ, tiến tới triền miên cùng hắn ôm hôn, y đột nhiên cảm giác được, tiết Trung thu này nếu so với lúc trước càng thêm hạnh phúc.
Tả Xuyên Trạch lúc nửa đêm đến thì đầu óc tỉnh táo chỉ chốc lát, giống như thuốc trong cơ thể đều bị tách ra, nhưng hắn cuối cùng vẫn không có phản kháng thành công, bởi vì Tống Triết không ngừng đòi lấy hắn đến ngất đi.
Hắn một thoáng ngất đi dùng ý thức còn sót lại thầm nghĩ, đây là hắn từ trước tới nay trôi qua đêm trăng tròn rất đặc biệt đồng thời cũng là hỏng bét nhất.
Mà hết thảy ngọn nguồn này đều đến từ người gọi là “Tống Triết” kia, người đàn ông này từ lúc gặp nhau ngày đó trở đi thì đã định trước sẽ là nghiệt duyên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói ** gần đây đánh rất **, tôi nhắn lại không về được, chờ nó rút về bình thường tôi lại về ha.
Lại nói khai giảng thật là bận rộn, tôi ngày mai chính là có thể đại khái không thêm được (>_