Gặp nhau
Tống tư lệnh nhìn hắn thật lâu, cho dù lúc người này nói ra những lời này thì giọng điệu của hắn cũng là giọng điệu thường ngày, trên người tản ra hơi thở cũng vẫn là trong yên lặng mang theo một chút tà ác, sẽ không sản sinh cảm giác yếu ớt cho người khác chút nào, người này dù sao là bá chủ một phương, cho dù là loại tình trạng yếu ớt hơi thở quanh người hắn cũng không thể khinh thường.
Tả Xuyên Trạch lúc nói hết câu nói kia sau đó liền nằm xuống giường, xoay người đưa lưng về phía ông, Tống tư lệnh nhìn một hồi, khẽ thở dài một cái đi tới thay hắn đắp kín chăn, nói, “Chờ A Triết trở về ta để cho nó làm cho cậu.”
Tả Xuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt hướng trong chăn rụt một cái, trầm mặc thật lâu. Hắn đã thật lâu chưa từng có loại cảm giác bất lực tương tự này, lúc trước đem Hắc Yến ép xuống sườn núi sau đó hắn đã từng xuất hiện qua loại cảm giác này, nhưng đó là bởi vì hắn cùng Hắc Yến đã cùng ở chung mười sáu năm, trong thời gian mười sáu năm Hắc Yến là trụ cột của hắn, Hắc Yến sau khi rời đi hắn xuất hiện loại tình trạng đó cũng là bình thường. Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn cùng Tống Triết mới nhận biết bao lâu? Còn tại sao lại xuất hiện loại cảm giác này, hắn không hiểu, cũng nghĩ không thông.
Tống Triết lúc tỉnh lại đã giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt không khách khí từ khe hở màn cửa sổ đánh tiến vào, Bắc Kinh ngày hôm nay nghênh đón một trận tuyết đầu mùa, mà Tam Giác Vàng vẫn như cũ nóng không chịu nổi, y hơi híp mắt một cái, cảm thụ tình trạng một chút, phát hiện máu trong cơ thể đúng thực lắng lại không ít, xem ra thuốc Hắc Yến vẫn là rất hữu dụng.
Ôn Bạch lúc này thì ở một bên chuẩn bị đổi nước biển cho y, thấy y tỉnh lại liền cười đi tới ngồi xuống bên cạnh y, nói, “Tôi thay anh kiểm tra một chút, độc trong bản thân anh đang từ từ bị thuốc giải độc trung hoà, đoán chừng ba bốn ngày là có thể triệt để thanh trừ, sau đó Hắc Yến tất nhiên sẽ lần thứ hai tiêm vào thuốc độc cho anh, cho nên chúng ta bây giờ có bốn ngày.”
Tống Triết nhướng mi nhìn cậu, ý cười nơi khoé miệng câu sâu thêm một chút, “Nói như thế cậu cùng Trác Viêm có liên lạc?”
Ôn Bạch gật đầu, thấp giọng nói, “Thuốc thử trì hoãn tới tay, tuy rằng tôi cho Trác Viêm không phải là thành phẩm sau cùng, nhưng lấy năng lực của anh ta hoàn toàn có thể căn cứ thứ kia chế tạo ra tới thành phẩm thậm chí có thể so với thành phẩm càng thêm xuất sắc.”
Tống Triết khoé môi nhếch lên nụ cười thoải mái, ôn hoà nói, “Khoảng thời gian này đây là tin tức tốt nhất nghe được tới nay.”
Ôn Bạch đứng dậy đem nước biển thay cho y, thấp giọng nói, “Anh chuẩn bị lúc nào ra tay?
“Không vội, dù sao còn có bốn ngày, chờ hai ngày nữa người kia trở lại Phùng Ma tôi sẽ liên lạc em ấy, đoán chừng lúc đó vừa vặn,” mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết cong lên một độ cung đẹp mắt, cười nói, “Tôi đã đáp ứng em ấy nếu như biết chỗ Hắc Yến nhất định phải nói cho em ấy biết, tôi cũng không thể nuốt lời a, không thì sau khi trở về em ấy nhất định sẽ cùng tôi trở mặt.
Ôn Bạch đem thay chai nước biển lấy xuống, liếc y một cái, cười nói câu “Thật không biết các anh gặp nhau rốt cuộc là anh bất hạnh hay là cậu ta bất hạnh” liền đi ra ngoài, cậu không thể ở chỗ này lâu được, miễn cho khiến người khác hoài nghi.
Tống Triết mỉm cười nhìn cậu ta đi ra ngoài, nói khẽ với hai thủ hạ ở bên cạnh phân phó nói, “Mấy ngày này tìm cơ hội liên lạc với trong nhà, để cho bọn họ thời gian chuẩn bị tốt, đến lúc đó nghe tôi sắp xếp.”
“Vâng.”
Tống Triết lại đem cụ thể chi tiết phân phó một lần, lúc này mới yên tâm nằm ở trên giường an tâm nghỉ ngơi, y quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp lại, khoé miệng cũng câu lên nụ cười thoải mái, Trạch, chúng ta rất nhanh thì sẽ gặp nhau rồi.
Tả Xuyên Trạch ở đại trạch Tống gia nghỉ ngơi hai ngày liền trở về Phùng Ma, buổi tối ngày thứ hai hắn đến tổng bộ Phùng Ma, ngủ một giấc sau đó liền đứng dậy đi thư phòng xử lý sự vụ chồng chất, mà lúc này Lang Trì chính là đang đi tới, anh khom lưng nói, “Chủ nhân, điện thoại của ngài Tống.”
Tả Xuyên Trạch tay nắm văn kiện dừng lại, nhướng mi hỏi, “Là Tống Triết?”
Lang Trì gật đầu, “Vâng.”
Tả Xuyên Trạch nhìn điện thoại vẫn như cũ không ngừng vang, con ngươi yêu mị híp một cái, phân phó nói, “Ngắt, đem thiết bị kết nối.”
“Vâng.” Lang Trì nói, không chậm trễ chút nào đè xuống phím từ chối.
Tống Triết tựa ở trên ghế gần cửa sổ, bất đắc dĩ nhìn điện thoại trong tay bị từ chối, đợi một chút lại đánh qua, lúc này Lang Trì đã kết nối với thiết bị, cúi đầu chờ chủ nhân nhà anh phân phó, Tả Xuyên Trạch nhìn lướt qua điện thoại, hỏi, “Tôi lần trước gọi điện thoại qua cho anh ta tổng cộng mấy lần?”
“Ba lần.”
Tả Xuyên Trạch “Ừm” một tiếng, lười biếng nói, “Cúp.”
“Vâng.”
Tống Triết nhìn điện thoại lần thứ hai từ chối bất đắc dĩ cười cười, người kia lần trước gọi điện thoại cho y ba lần y đều không nhận, xem ra khiến cho hắn rất bất mãn a … Tống Triết khoé miệng câu lên nụ cười thoải mái, liền gọi lại, sau đó không lo lắng chút nào lại bị từ chối, y chỉ có thể tiếp tục gọi.
Tả Xuyên Trạch híp mắt, nhìn điện thoại lần thứ hai vang lên, ý bảo Lang Trì đi định vị, lúc này mới cầm qua nhấn nút nghe, lười biếng nói, “Alo, nghe nói Tống đại công tử anh đi Tam Giác Vàng nghỉ phép rồi a, như thế nào lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi?”
Tống Triết giọng nói ôn nhã như trước, “Ừm, nhớ em cho nên liền gọi cho em, gần đây thế nào? Có nghĩ tới tôi không?”
Tả Xuyên Trạch tiếp tục lười biếng nói, “Vẫn tốt, về phần đáp án vấn đề thứ hai … Tống đại công tử anh nghĩ gì?”
Tống Triết cười nói, “Tôi cũng không biết cho nên mới hỏi em, ừm, có nghĩ tới tôi chứ?”
Tả Xuyên Trạch khoé miệng ôm lấy ý cười nghiền ngẫm, ác liệt nói, “Anh đoán?”
Bên kia yên lặng một chút, tiếp đó truyền đến giọng nói hơi yếu ớt của Tống Triết, trong đó còn kèm theo một chút uể oải, “Trạch, nếu như tôi nói tôi rất có thể vĩnh viễn rời khỏi em, em có nhớ tôi hay không?”
Tả Xuyên Trạch chưa từng nghe qua giọng nói yếu ớt của y như vậy, tay cầm điện thoại nhất thời căng thẳng, thốt ra, “Anh …” Hắn chỉ nói một chữ liền dừng lại, giống như muốn nói gì lại cũng không biết làm sao mở miệng, hai người trong lúc nhất thời đều rơi vào trầm mặc, hắn nhìn phía Lang Trì, người sau thấy thế hướng hắn đưa ra một dấu, ý là xác định thành công, hắn rũ mắt xuống, vẫn như cũ không biết muốn nói cái gì.
Tống Triết ngồi ở trên ghế, nhìn thân ảnh dưới lầu của Hắc Yến cùng A Nhã, khoé miệng câu lên nụ cười thoải mái, lẳng lặng chờ hắn trả lời, giọng nói mới vừa rồi là y cố ý giả bộ, bởi vì y thực sự muốn biết người này sẽ có phản ứng gì, y đợi chờ, bên kia rốt cục truyền đến giọng nói trầm thấp của Tả Xuyên Trạch, “… Anh bây giờ thế nào? Hắc Yến đối với anh làm cái gì?”
Tống Triết khoé miệng ý cười sâu thêm một phần, thở dài một tiếng, tiếp tục yếu ớt nói, “Em nói cho tôi biết trước em có nhớ tôi hay không, tôi trả lời vấn đề của em.”
Bên kia lại yên tĩnh một chút, sau đó truyền đến một tiếng thật thấp “Sẽ”, sau đó hắn hỏi, “Anh bây giờ rốt cuộc thế nào?”
Tống Triết nhất thời cười đến hai mắt cong cong, giọng nói khôi phục như thường, cười nói, “Tôi sao? Tôi vẫn tốt, ngoại trừ thức ăn nơi này khiến tôi không muốn ăn ngoài ra những thứ khác tất cả đều tạm được.”
“…”
Lang Trì vốn ở bên hết sức chuyên chú nhìn thiết bị, bỗng nhiên rùng mình mạnh một cái, chỉ cảm thấy hơi thở tà ác xung quanh trong một phút tăng vọt, gần như đến một mức độ cao trước đây chưa từng có, mặt anh sợ hãi quay đầu nhìn chủ nhân nhà anh, chỉ thấy vẻ mặt Tả Xuyên Trạch hung tàn, cắn răng nghiến lợi đối điện thoại quát, “Tống Triết, anh rửa cổ chờ đó cho tôi, ngay cả anh cùng Hắc Yến tôi giết một lượt!” Sau đó hắn “Ba” một tiếng cúp điện thoại, phẫn hận ném điện thoại, phân phó nói, “Đem trực thăng lái tới, đi Tam Giác Vàng,” dừng một chút, nói thêm một câu, “Liên lạc Địch Hàn.”
“Vâng.”
Tống Triết nhìn điện thoại bị cúp máy trong tay, tâm tình rất tốt đem nó đưa cho thủ hạ, sau đó cầm báo một bên bắt đầu đọc. Hôm nay cùng thường ngày không có gì khác nhau, sau bữa cơm trưa Tống Triết lại cùng Hắc Yến ngồi chung một chỗ uống trà.
Hắc Yến nói, “Độc trong người cậu đến tối hôm nay thì có thể thanh trừ toàn bộ, buổi tối tôi lại sẽ cho cậu tiêm vào một mũi chất độc.”
Tống Triết ừ một tiếng, nhàn nhạt uống một ngụm trà, hỏi ông ta, “Vậy tám năm qua ông chưa từng thấy qua cậu ấy sao?”
“Không có,” Hắc Yến cười nói, “Vì sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì ông nói qua cậu ấy đối với ông rất quan trọng,” Tống Triết ôn hoà nói, “Nếu như vậy, tám năm qua ông vì sao không gặp cậu ấy?”
“Vẫn chưa tới lúc,” Hắc Yến dùng ánh mắt ôn hoà nhìn y, cười nói, “Cậu hình như đối với chuyện lúc đó của tôi cùng nó thật tò mò.”
“Đúng vậy,” Tống Triết rộng rãi thừa nhận, “Hơn nữa tôi cũng rất muốn biết đêm đó tám năm trước chuyện gì từng xảy ra, tôi biết đến cũng chỉ có đêm đó thứ kia trong cơ thể cậu ấy phát tán, giết rất nhiều người, nhưng mà có thể cậu ấy đối với ông cố chấp tới mức người muốn giết nhất chính là ông, tôi rất hiếu kỳ, ông đêm đó đến rốt cuộc trốn thế nào?”
Hắc Yến trải qua y nhắc tới cũng nhớ lại hình ảnh rất lâu, cười nói, “Cậu biết không, nếu như đêm đó lòng tôi ngoan độc một chút, trên cái thế giời này sớm sẽ không có Tả Xuyên Trạch rồi.”
Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết híp một cái, “Có ý gì?”
“Ý nói đúng là tôi có thể tuỳ thời giết nó,” Hắc Yến cười nhìn về phía y, nói, “Tựa như lời cậu nói, tôi ở mặt quan tâm lực chú ý quá mạnh, như vậy tôi đối với nghiên cứu ra gì đó muốn độc chiếm cũng sẽ tương ứng rất mạnh, bởi vậy vì để cho bảo bối của tôi không đến mức rơi xuống trong tay người khác tôi hẳn là lựa chọn biện pháp như thế nào đây? Cậu thông minh như vậy sẽ không đoán được sao?”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nháy cũng không nháy nhìn ông ta, vẻ mặt ý cười không giảm, “Bom hay là thuốc độc?”
“Bom,” Hắc Yến ăn ngay nói thật, “Nhưng điều khiển từ xa từ buổi tối đêm đó bị nó huỷ, sau đó tôi nhân cơ hội nhảy vực chạy thoát, thế nhưng cậu biết,” ông nói từ trong túi lấy ra một vật gì đó khéo léo, hướng y quơ quơ, “Loại điều khiển từ xa này, tôi muốn có thể tuỳ thời làm tiếp một cái, cho nên nói nếu đúng như thật sự đến ngày cá chết lưới rách đó, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để cho nó rơi vào trong tay người khác, hiểu không?”
Con ngươi Tống Triết sâu một chút, còn chưa nói cái gì chợt nghe thấy đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang thật to, biểu tình Hắc Yến không đổi, cười nói, “Cậu làm cái gì?”
“Cũng không có gì,” Tống Triết ôn hoà nói, “Tôi đã từng đáp ứng cậu ấy, nếu có tin tức của ông nhất định phải thông báo cậu ấy, tôi chỉ là thực hiện hứa hẹn mà thôi.”
“A?” Hắc Yến nhìn trực thăng càng ngày càng gần, nói, “Nói như vậy tôi ngày hôm nay cuối cùng có thể cùng nó gặp mặt một lần rồi a.”
“Đúng vậy,” Tống Triết cũng hướng bên kia nhìn lại, trực thăng đã bắt đầu chậm rãi hạ xuống, y nhìn thoáng qua, cười nói, “Đáng tiếc hiện giờ tới là người của tôi, ông nếu như muốn thấy cậu ấy còn phải chờ một lúc nữa.”
Hắc Yến cũng không tức giận, cầm lấy cái ly uống một ngụm trà, hỏi, “Cậu không dự định muốn thuốc thử trì hoãn sao?”
Tống Triết lắc đầu cười, “Nghiêm túc mà nói là không dự định muốn tìm ông rồi.”
Hắc Yến nhướng mi một chút, còn chưa kịp nói chợt nghe thấy cửa ban công bị người đẩy ra, A Nhã cùng Ôn Bạch bước nhanh tới, A Nhã nói, “Hắc Yến, bên ngoài …”
“Tôi biết,” Hắc Yến nói, “Thông báo một chút đi, từ bỏ phương án.”
A Nhã lên tiếng chỉ vào Tống Triết hỏi, “Vậy hắn sao?”
“Tôi đã nghĩ vấn đề này.” Hắc Yến biểu tình không đổi, vẫn như cũ ngồi ở trên ghế nhìn Tống Triết, người này nếu có thể làm đến bước này tất nhiên đã làm chuẩn bị xong chu đáo, huống chi trong cơ thể người này còn có rất nhiều thuốc, đối phó tương đối phiền phức, bây giờ cùng y đối cứng khẳng định cái được không bù đủ cái mất.
A Nhã tự nhiên cũng biết điểm này, nhưng nó thật sự là rất ghét người này, liền thừa dịp hỗn loạn bên này lặng lẽ lấy ra một súng lục [1] loại nhỏ giấu trong tay áo, ở trong đó rót vào thuốc độc có thể khiến người ta trong nháy mắt mất mạng, nhưng mà còn chưa chờ nó đem họng súng nhắm ngay Tống Triết, cổ tay của nó liền bị người nắm, một giọng nói quen thuộc trên đỉnh đầu vang lên, “Súng thứ đồ chơi này, con nít tốt nhất vẫn là đừng chơi bậy.”
Nó bỗng nhiên ngẩng đầu, còn chưa nói liền cảm thấy cổ tay của mình đau xót, sau đó súng trong tay nó liền bị người cầm đi, sau đó người kia cầm súng của nó cũng không quay đầu lại đi tới bên người Tống Triết, nó chợt trừng lớn hai mắt, không thể tin hỏi, “A Bạch, anh là người của Tống Triết?!”
Ôn Bạch nhún nhún vai, rốt cuộc cam chịu.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Hắc Yến vẫn không có gì thay đổi, mà chỉ nói, “Tôi vẫn là câu nói kia, tôi tuỳ thời hoan nghênh cậu tới giúp tôi.”
Ôn Bạch hướng ông cười cười, không có trả lời, lúc này đỉnh đầu lại truyền đến tới một trận tiếng vang, Tống Triết cười đứng lên, nói, “Xem ra em ấy tới, ông còn có chút thời gian có thể suy nghĩ thật kỹ một chút là bỏ chạy hay là ở lại gặp em ấy một lần.” Y nói xong liền xoay người đi, Ôn Bạch theo sát phía sau, bóng dáng hai người rất nhanh biến mất ở sân thượng. A Nhã nhìn Hắc Yến, hỏi, “Hắc Yến, chúng ta làm sao bây giờ?”
Hắc Yến dáng vẻ ôn nhã như trước, giống như tình cảnh lúc này cùng ông ta toàn bộ không nửa điểm ảnh hưởng, ông cầm lấy ly trà uống trà, ánh mắt ôn hoà nhìn dưới lầu, trực thăng mới tới chậm rãi hạ xuống, sau đó tiếp nữa từ phía trên nhảy xuống bóng dáng rực rỡ, con ngươi ông ta ý cười sâu thêm một tầng, Trạch.
Tống Triết đi xuống lầu thì Tả Xuyên Trạch mới vừa từ trực thăng nhảy xuống, sau đó dừng lại giương mắt hướng bên kia nhìn, tầm mắt của hai người liền rất nhanh gặp nhau trên không trung, Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, người này rõ ràng ốm đi, nhưng mà biểu tình trên mặt ngược lại mảy may không đổi, vẫn như cũ rất thiếu đánh.
Tống Triết trên mặt mang nụ cười nhạt, vài bước đi lên trước đem người kia kéo qua liền dụi vào lòng, xoa xoa bóp bóp, cười nói, “Tôi rất nhớ em.”
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt đập vào mặt, hương trà nhàn nhạt khiến cho Tả Xuyên Trạch cảm thấy rất thích ý, liền không có ngăn cản y làm càn, thẳng đến khi người này đưa cánh tay dò vào y phục của hắn trực tiếp dán vào trên da hắn mới đưa tay đè cổ tay của y, “Tống Triết, anh có chừng có mực cho tôi.”
Tống Triết liền cười rút tay ra, nói, “Tôi nói cho em một chuyện quan trọng như vậy, cám ơn tôi thế nào?”
Y chỉ đương nhiên là chỗ Hắc Yến, Tả Xuyên Trạch nhướng mi nhìn y, lười biếng hỏi, “Anh muốn tôi cám ơn thế nào cho anh?”
“Một cái hôn thế nào.” Tống Triết cười nói, vừa dứt lời cũng không xem phản ứng của hắn trực tiếp cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi cũng không khách khí với vào đi dây dưa cùng hắn.
Hương trà nhàn nhạt ở trong miệng tuỳ ý khai mở, lòng Tả Xuyên Trạch nhẹ run rẩy, đưa tay nắm lấy y phục của y cùng y triền miên, Tống Triết nhận thấy được hắn đáp lại, tâm tình rất tốt một tay thủ sẵn hông của hắn, tay kia nâng đầu của hắn, làm sâu nụ hôn này, đang lúc triền miên y thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước d*m loạn trong miệng, hơi thở y lập tức nặng thêm một phần.
Tả Xuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt, hơi thở rõ ràng cũng đổi thành ồ ồ, nhưng vào lúc này hắn kinh giác một đường nhìn lạnh như băng đặt ở trên người bọn họ, sát y đậm, hắn bỗng nhiên cựa ra Tống Triết, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biệt thự trước mắt trên ban công lầu ba ngồi một người, người kia mặc áo ngủ chất mềm mại, trên tay còn cầm một ly trà, giống như đang uống trà.
Con ngươi của hắn chợt co rút lại, cả người ở trong giây lát đó trở nên cực kỳ lợi hại, hắn nhìn người kia, gằn từng chữ một, “Hắc Yến.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai, lại chậm trễ rồi … Vốn là còn muốn sẽ cố theo kịp, kết quả vừa nhìn thời gian đã vượt qua, ai … gì kia, chương này đuổi tương đối gấp, lúc tôi kiểm tra rất nhanh nhìn thoáng qua, không biết có hay không lộ sai cái gì … Có nói cho tôi biết ha …
——
[1] Súng lục:
tải xuống (4)
———
Sắp có H rồi a a a a