Họp thường niên
Tống Triết từ sau khi ra khỏi Tống gia cũng không có đi Phùng Ma tìm Tả Xuyên Trạch, mà là trực tiếp đi xe hơi đến nơi ở của bác sĩ tư nhân thiên tài của y, Ôn Bạch trước sau như một mà đợi y ở trong phòng thí nghiệm hết sức chuyên chú hướng về phát minh của cậu ta, không biết đang nghiên cứu cái gì, hình như đêm giao thừa cậu ta cũng là trôi qua như vậy. Lúc này thấy Tống Triết đến cũng không bất ngờ, cười lên tiếng chào hỏi, “Hi, năm mới vui vẻ, giờ tìm tôi là vì bom của người trong lòng anh sao?”
Tống Triết cười đi tới ở trên ghế ngồi xuống, ôn hoà nói, “Cậu vẫn rất thông minh.”
“Ở với anh thời gian dài, cho dù không thông minh cũng đổi thành thông minh,” Ôn Bạch đứng lên tháo bao tay cao su đi pha trà cho y, chỉ chốc lát sau liền bưng ly trà đặt lên bàn, lại từ một bên trong ngăn kéo lấy ra tờ chụp x quang, cầm trước mặt y nói, “Này, đây chính là tim của cậu ấy, anh thấy cái điểm nhỏ kia không, nơi đó chính là vị trí của bom, đúng thực rất vướng tay.”
Tống Triết nhìn lướt qua, hỏi, “Có thể lấy ra chứ?”
“Thật đáng tiếc,” Ôn Bạch nhún nhún vai, “Bom ở bên trong trái tim, muốn lấy ra hoàn toàn không thể nào, anh dù cho đi tìm người có uy tín cũng không có ích.”
Tống Triết trầm ngâm chỉ chốc lát, giương mắt nhìn cậu, “Không có biện pháp khác?”
“Biện pháp không phải là không có,” Ôn Bạch đẩy đẩy mắt kính, nhẹ nhíu mày một cái, nói, “Chính là tương đối phiền phức, cũng tương đối nguy hiểm.”
Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp, “Có ý gì?”
Ôn Bạch ở đối diện y ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích, “Anh có thể lựa chọn đổi cho cậu ấy một trái tim, như vậy tác dụng thuốc ngay cả vấn đề mang theo bom liền cùng nhau giải quyết rồi, nhưng có một chút anh cũng biết,” cậu ta nói đến đây dừng một chút, nhún nhún vai, “Thể chất của cậu ấy so với cùng người thường là khác nhau, cho nên tim của người bình thường đặt ở trên người cậu ấy xảy ra phản ứng bài xích, nhưng cũng không thể bảo đảm hoàn toàn không có khả năng, việc này phải xem vận may rồi,” cậu ta uống một ngụm trà, cười nói, “Bằng năng lực của anh đi thông báo các bệnh viên lớn một chút, nếu có nguồn tim thích hợp lập tức thông báo anh, đoán chừng cũng không nhiều vấn đề lắm.”
Tống Triết suy nghĩ một chút, chỉ có thể gật đầu, “Vậy được rồi, tôi đi lưu ý một chút trước, cậu xem lại một chút có còn biện pháp giải quyết khác hay không.”
“Tôi sẽ, tôi gần đây vừa mới đang suy nghĩ, xem có thể chế tạo một trái tim nhân tạo cho cậu ấy thay hay không,” Ôn Bạch nói rồi đẩy mắt kính, nhướng mi nhìn y, một đôi mắt đẹp loé một chút ánh sáng trong suốt, cười nói, “Này, cậu ấy hiện giờ ở đâu?”
Tống Triết hơi ngẩn ra, Ôn Bạch ngoại trừ phương diện y học chắc là sẽ không chủ động đi quan tâm hướng về một người, y nhìn tia sáng đáy mắt người này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói, “Cậu đừng nói cho tôi biết cậu đối với em ấy nảy sinh hứng thú?”
“Tôi chỉ biết không thể gạt được anh,” Ôn Bạch hào phóng thừa nhận, cười nói, “Tôi trước đây tuy rằng xem qua tư liệu sinh học của cậu ấy nhưng chưa bao giờ thực sự tiếp xúc qua cậu ấy, nhưng lần trước tôi thay cậu ấy kiểm tra thì lại nghĩ cảm thấy cậu ấy một người thực sự rất đáng giá nghiên cứu, thể chất của cậu ấy cùng so với người thường có quá nhiều nơi không giống nhau,” cậu ta nói tia sáng đáy mắt liền rực hơn nữa, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn Tống Triết, “Tôi đối với lần này đặc biệt vô cùng có hứng thú.”
Tống Triết chỉ biết kết quả là như thế, bất đắc dĩ nói, “Nếu như bị em ấy biết, đoán chừng sẽ đem da của cậu lột xuống mới huỷ đi phòng thí nghiệm của cậu.”
“Sao như thế, tôi lại không giống Hắc Yến đem cậu ấy làm thí nghiệm như vậy, tôi chỉ là muốn càng triệt để hơn tìm hiểu một chút kết cấu cơ thể của cậu ấy mà thôi, không chừng còn có thể phát hiện một ít thứ hữu dụng nữa,” Ôn Bạch vẻ mặt tươi cười nhìn Tống Triết, tia sáng đáy mắt vẫn không có rút đi, “Như thế nào?”
Tống Triết cười đứng lên, ôn nhã nói, “Nếu có cơ hội cậu có thể đi hỏi em ấy một chút, xem em ấy có nguyện ý hay không bị cậu nghiên cứu.”
Vai Ôn Bạch trong nháy mắt sụp xuống, thở dài, “Vẫn là quên đi, tôi hiện giờ cũng đã biết đáp án, tôi xem ra nếu như muốn nghiên cứu chỉ có thể chờ ngày cậu ấy hôn mê đổi tim cho cậu ấy thôi.”
“Em ấy cũng chỉ có lúc hôn mê mới nhu thuận,” trên mặt Tống Triết mang ý cười nhàn nhạt, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái, nói chầm chậm, “Hiên Viên Ngạo đã từng tặng cho tôi một câu nói, hiện giờ tôi tặng nó cho cậu: Tự tận đáy lòng tôi hi vọng hứng thú của cậu đối em ấy chỉ dừng lại ở mức này.” Y quay đầu nhìn cậu ta, cười nói, “Em ấy có thể vô cùng dễ làm cho nghiện, tôi chính là một ví dụ điển hình, nhưng mà …”
“Nhưng mà nếu cậu đã coi trọng cậu ấy liền vĩnh viễn cũng sẽ không thể buông tay,” Ôn Bạch không chờ y nói hết lời liền tiếp lời của y nói, đôi mắt đẹp hơi cong lên, cười bỏ thêm một câu, “Lại sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng.”
Tống Triết mỉm cười gật đầu, “Người thông minh.”
“Đó là đương nhiên, tôi luôn luôn rất thông minh, không thể nào cùng con rắn độc anh đây làm tình địch,” Ôn Bạch nói trong mắt lại mang theo một chút tia sáng, “Cho nên tôi sẽ không đối với cậu ấy sinh ra tình cảm không cần thiết, thế nào, để cho tôi nghiên cứu một chút đi?”
Tống Triết ý cười không giảm, “Việc này chỉ có thể chờ em ấy hôn mê rồi nói, dù cho tôi tự mình đối em ấy nói cũng là không có ích lợi gì, dù sao hiện giờ ngoại trừ Hắc Yến ra người em ấy nhìn không vừa mắt nhất chính là tôi.”
“…” Ô Bạch nói, “Như thế.”
Tống Triết liền cười cáo từ, xoay người đi ra. Y sau khi rời khỏi đây trực tiếp trở về gần hòn đảo ở thành phố S, ở nơi đó vài ngày, xử lý một chút văn kiện cần thiết, lúc này mới bắt đầu tính toán số ngày, suy nghĩ trước đêm mười lăm trăng tròn đem người kia bắt tới nơi này tiêm vào thuốc thử trì hoãn lần hai.
Đang xuất thần, thủ hạ từ bên ngoài tiến đến, cung kính trưng ra thiếp mời để lên bàn, nói, “Đại thiếu gia, thành phố S tổ chức họp thường niên,” nói xong lại đem một tập văn kiện đặt lên bàn, nói, “Đây là tài liệu liên quan đến cuộc họp thường niên này.”
Tống Triết cầm cặp văn kiện kia lên nhìn một chút, cuộc họp thường niên này quy mô rất lớn, mời rất nhiều thương nhân chính khách nổi tiếng, hơn nữa để tạo thế còn mời rất nhiều minh tinh có tiếng và thế lực trợ oai, trong đó có Tả An Tuấn. Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp một cái, nói như thế tỷ lệ người kia đi cũng rất lớn.
Y đem tập văn kiện khép lại, cười đến rất là ý vị thâm trường.
Địch Hàn từ lúc biết được Tả Xuyên Trạch có một em trai sau đó thực sự kinh ngạc một trận, gã vốn cho là người này ngoại trừ Hắc Yến ra thì không để ý tới gọi là người thân, ai biết trong này còn dính dáng một người, cũng không biết bên trong lại phát sinh qua cố sự thế nào. Nhưng mà nếu Tả Xuyên Trạch không có nói gã cũng sẽ không hỏi nhiều, ở chỗ này bồi hắn vài ngày liền quay về Tam Giác Vàng, nói đó còn có việc chờ gã xử lý.
Tả Xuyên Trạch lại khôi phục sinh hoạt trước, ngoại trừ mỗi đêm bên người không có nhiệt độ cơ thể mùi vị dịu dàng quen thuộc ngoài ra làm cho chất lượng giấc ngủ của hắn có chút giảm xuống, những thứ khác không có gì thay đổi.
Hôm nay Tả Xuyên Trạch được mời đi một cuộc họp thường niên, hắn vốn không muốn đi, thế nhưng thứ nhất hắn gần đây ở Phùng Ma có chút buồn chán, thứ hai hắn thấy được tên Tả An Tuấn ở trong danh sách tên khách mời, vì vậy liền đổi chủ ý, dù sao hắn đã từng đáp ứng người này phải đi tìm cậu ta, chỉ là sau lại bởi vì rất nhiều chuyện trì hoãn, đêm nay đúng lúc liền mượn cơ hội lần này nhìn cậu. Tả Xuyên Trạch mỗi lần lên sân khấu đều có thể câu hồn đi một đám người, song lần này rất khéo, mỹ nữ đẹp lạnh lùng lần trước đang ở, người này nhìn thấy hắn lập tức trước mắt sáng ngời, chậm rãi đi tới cùng hắn chào hỏi, luôn luôn cao ngạo trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, “Chào ngài, anh còn nhớ tôi không?”
Tả Xuyên Trạch nhướng mi nhìn cô một chút, trí nhớ của hắn là rất tốt, nhưng đối với bạn giường hắn luôn luôn là chỉ để ý ăn mặc kệ nhớ, huống chi hắn hơn nửa năm này trên cơ bản đều cùng Tống Triết trộn cùng một chỗ, đối với những người trước kia càng thêm không có ấn tượng, đương nhiên hắn càng thêm không biết người phụ nữ này chỉ là cùng hắn nói chuyện vài câu trên trời, ngay cả giường chưa từng lên kịp. Hắn tiếc nuối lắc đầu, nét mặt không thấy chút vẻ áy náy nào, lại nói, “Rất xin lỗi.”
Người phụ nữ kia vẻ mặt cao ngạo cứng đờ, lập tức khôi phục bình thường, nói, “Không quan hệ, chúng ta có thể nhận biết một lần nữa.”
Đáy mắt yêu mị của Tả Xuyên Trạch nổi lên một tia sáng nghiền ngẫm, giọng nói duyên dáng sang trọng mang theo một chút ý cười không rõ nghĩa, “Được.”
Cô gái kia bởi vì mị lực của hắn mà thất thần chỉ chốc lát, chờ lấy lại tinh thần, thủ hạ sau lưng hắn cúi đầu chẳng biết đối hắn nói gì đó, chỉ thấy khoé miệng của hắn trong nháy mắt phủ lên một nụ cười tà, ánh mắt hướng bên trong hội trường bên kia nhìn qua, màu sắc ánh sáng khó lường luôn luôn ở đáy mắt mang theo sự khác biệt với thường ngày, khiến người khác vừa nhìn liền biết hắn thấy việc tồn tại của thứ đó nhất định là khác biệt. Cô biến sắc, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy đầu kia hội trường đứng một người đàn ông mặc đường trang, người đàn ông này trên mặt mang ý cười nhạt đúng mực, giống như quân tử phiên phiên* [bay vùn vụt, hình dung về sự nhanh nhẹn], ôn lương như ngọc. Bên cạnh người kia còn đứng rất nhiều cô gái, nhìn kỹ đều là xuất thân xã hội danh tiếng, xem ra người kia rất có nghề cướp đoạt.
Tả Xuyên Trạch nhìn người kia mới vừa vào cửa bị một đám người vây nét mặt mỉm cười cùng người xung quanh nói chuyện phiếm, một bộ dạng ôn tồn lệ độ, đúng thật là một hình tượng người đàn ông tốt. Con ngươi yêu mị của hắn hơi híp lại, không đổi sắc mặt nhìn một hồi, lập tức đưa mắt dời đi chỗ khác, cũng không có đi tới.
Tống Triết một bên tính tình tốt cùng người xung quanh bắt chuyện, một bên ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Tả Xuyên Trạch, sau đó rất nhanh liền thấy một mảnh đỏ tươi kia, y thuần thục giải quyết hết mọi người đến gần, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, còn chưa mở miệng chợt nghe người này chậm rãi nói, “Ngài Tống, đã lâu không gặp.”
Giọng nói khách sáo kia ngay cả giống như bạn bè cũng không tính, Tống Triết cũng không thèm để ý, trên mặt nụ cười nhạt trước sau như một, mắt xếch luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi mở ra ánh sáng dịu dàng, nói, “Đã lâu không gặp, không biết ngài Tả năm mới trôi qua thế nào?”
Con ngươi Tả Xuyên Trạch mang theo một chút ý vị nghiền ngẫm, lười biếng nói, “Làm phiền ngài Tống lo lắng, năm mới tôi trôi qua tính là tốt, ngoại trừ phải đối mặt với kẻ đáng ghét ngoài ra những thứ khác đều tốt.”
“A?” Tống Triết nhướng nhướng lông mi xinh đẹp, còn chưa mở miệng nói chỉ thấy mỹ nữ bên cạnh hắn chìa tay cầm hai ly rượu đỏ trên xe rượu bên cạnh sau đó đem một trong cái ly ấy đưa cho người này, trên mặt lãnh diễm cũng mang theo một chút ý cười, “Thưa ngài, hay quên cũng không phải là một thói quen tốt.” Cô chỉ đương nhiên là bọn họ vừa mới “làm quen một lần nữa”, không biết vì sao, cô theo bản năng không muốn để cho hai người kia tụ lại, cô có thể mơ hồ cảm nhận được hai người kia trong lúc đó có một loại ăn ý cùng bầu không khí khiến cho một người cũng không chen vào được, làm cho quan hệ của bọn họ nhìn qua cực kỳ … Mập mờ.
Tả Xuyên Trạch quơ quơ ly rượu, cười nói, “Tôi đương nhiên sẽ không quên,” hắn nói nhìn về phía Tống Triết, khoé miệng câu lên một tia cười tà, “Ngài Tống tuỳ ý, tôi xin lỗi không tiếp được nữa.” Nói xong liền cũng mỹ nữ hướng một bên đi, nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
Tống Triết đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, nụ cười trên mặt mảy may không giảm, dịu dàng đến cực điểm, một mực nhìn đến khi thủ hạ gan run lẩy bẩy, run run rẩy rây nói, “Đại đại đại thiếu gia, anh anh anh không đi qua?”
Ánh mắt Tống Triết vẫn như cũ dừng ở trên người hai người kia, trầm mặc một lúc mới ôn hoà nói, “Tôi vừa mới nhớ tới hình như ngoại trừ vài người bên ngoài ngoài ra rất ít ai biết quan hệ tôi với em ấy.”
“…” Thủ hạ im lặng nhìn y, bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, “Vậy đại thiếu gia, ngài muốn làm gì?’
“Cũng không có gì,” Tống Triết một bên nhìn tình hình mới bên kia, lông mày xinh đẹp hơi hơi nhướng, cười nói, “Tôi chẳng qua dùng một tờ giấy tuyên bố quyền sở hữu của tôi một chút mà thôi.”
Thủ hạ kia khoé miệng giật một cái, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt, “Giấy gì?”
Lần này Tống Triết không trả lời, mà nháy mắt cũng không nháy nhìn tình hình bên kia, ngay cả thủ hạ cho là y sẽ không trả lời chỉ thấy y nhấc chân hướng bên kia chậm rãi đi tới, giọng nói ôn hoà chậm rãi truyền đến, “Giấy kết hôn.”
Thủ hạ kia sửng sốt, khoé miệng lại giật giật, thầm nghĩ đại thiếu gia anh lẽ nào định đem tên Tả Xuyên Trạch viết ở cột bà xã sao? Anh chẳng lẽ không biết tính tình của người kia sao? Cậu ta nhất định sẽ đem xé, hoặc là không xé cũng nhất định sẽ đốt, cậu ta căn bản cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế có được hay không?!
Cô gái xinh đẹp kia cuối cùng vẫn là không thể như nguyện bồi dưỡng tình cảm cùng Tả Xuyên Trạch, bởi vì bọn họ vừa hàn huyên vài câu thì từ một bên tuôn ra một tên Trình Giảo Kia, mà cái tên Trình Giảo Kim này vẻ mặt còn trong tình trạng happy lôi kéo tay áo người này vui sướng cùng hắn nói tràng lời vô ích, nhưng mà tên Trình Giảo Kim này cô ngược lại biết, trước mắt chính là có thể được coi như nhân vật đẳng cấp ngôi sao, Tả An Tuấn. Mà cô cũng nắm bắt được nội dung trọng điểm đối thoại của họ, Tả An Tuấn gọi người này “Anh trai”, nói cách khác người này cũng họ Tả, tốt, cô coi như là đi tới từng bước.
“Anh ơi, năm mới anh trôi qua thế nào? Em vốn là muốn để cho anh và em cùng nhau trải qua, kết quả không có số điện thoại của anh, đem số điện thoại của anh cho em đi.”
Tả Xuyên Trạch chỉ cười cười, liếc mắt nhìn Lang Trì, người sau lưng lại hiểu rõ từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ vàng đưa tới, Tả An Tuấn nhận sang nhìn thấy dãy số phía trên, ước lượng danh thiếp một chút, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, “Wow, anh ơi, anh thật có tiền a, ngay cả danh thiếp đều là làm vàng ròng.”
Tả Xuyên Trạch nở nụ cười, “Cái này em cần phải giữ tốt, nói không chừng sau này có thể sử dụng.”
“Được.” Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, ổn thỏa tốt đẹp đem danh thiếp thu vào, vừa muốn mở miệng thì từ bên cạnh vang lên một giọng nói, mang theo một chút tức giận, “Tả An Tuấn, cậu lại chạy loạn gì đó?!”
Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu, chỉ thấy phía sau Tả An Tuấn bỗng nhiên đi tới một người, người này kiểu tóc ngắn đơn giản màu cây dây, ngũ quan sâu sắc, chính là đứng đầu tổ chức bảo vệ toàn cầu, Doãn Mạch.
Tả An Tuấn bỉu môi, nói thầm, “Tôi không có chạy loạn, tôi cùng anh trai tôi nói chuyện.”
Doãn Mạch nhẹ nhíu mày một cái, “Anh trai cậu ở đâu ra? Anh trai cậu không phải chết sớm sao?”
“Tôi đương nhiên là có anh trai!” Tả An Tuấn không phục trừng anh ta, lôi kéo ống tay áo Tả Xuyên Trạch, “Này, đây chính là anh trai tôi.”
Doãn Mạch lúc này mới đưa mắt chuyện tới người trước mặt, sau khi thấy rõ tướng mạo quần áo của hắn, con ngươi màu lam đậm của anh ta nháy mắt híp lại, theo bản năng đem Tả An Tuấn kéo ra phía sau, trầm giọng nói, “Phùng Ma Tả Xuyên Trạch.”
“Đúng vậy,” Tả Xuyên Trạch lắc ly rượu, nét mặt ý cười không giảm, cùng anh ta đối diện một lát mới nói, “Không biết ngài Doãn ở bên cạnh em trai tôi làm vệ sĩ là được ai nhờ vã?”
“Không ai nhờ vã.”
“Oh?” Lông mày xinh đẹp của Tả Xuyên Trạch nâng lên, con ngươi yêu mị nổi lên một chút nghiền ngẫm, cười nói, “Hy vọng ngày sau anh không để cho tôi thất vọng.”
“Có ý gì?”
“Anh sau này sẽ rõ.” Tả Xuyên Trạch nói xong câu này liền xoay người đi, Tả An Tuấn bị Doãn Mạch đè xuống không thể nhúc nhích mảy may, chỉ có thể vội vàng từ phía sau anh ta thò đầu ra, kêu lên, “Anh ơi, anh đi đâu?”
“Trở về,” Tả Xuyên Trạch quay đầu hướng cậu cười cười, “Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
“A, thật vậy chăng, vậy em chờ anh a.”
Doãn Mạch không để ý tới kẻ ngốc, mà là nháy mắt cũng không nháy nhìn bóng lưng trước mặt, trên người tán phát hơi thở nguy hiểm dày đặc, nhưng mà còn chưa chờ anh ta có động tác gì liền phát hiện một tia sáng trong trẻo nhưng lành lùng nhìn về phía mình, anh ta bỗng nhiên hướng một bên nhìn lại, chỉ thấy đứng nơi đó một người đàn ông mặc đường trang, người đàn ông kia cười đối với anh lắc đầu, sau đó liền theo Tả Xuyên Trạch cùng đi ra hội trường, ý tứ của y rất rõ ràng —— em ấy là của tôi, không được phép làm tổn thương em ấy.
Doãn Mạch nhíu mày một cái, người kia chắc là Tống Triết, thoạt nhìn sự tình thật là càng ngày càng phiền toái, anh nhớ đoạn thời gian trước thủ hạ báo cáo, vừa liếc nhìn vẻ mặt ngu ngốc của người nào đó phía sau, bất đắc dĩ che trán, thầm nghĩ người này đúng thật không thể để cho anh bớt lo!
Người đẹp kia nhìn người này biến mất ở cửa chính, không muốn xa cách giống như lần trước, vội vàng đuổi theo, nhưng mà cô vừa mới ra hội trường liền cứng đờ lại, há miệng, một chữ đều nói không nên lời.
Bởi vì cô thấy trên đường một người đàn ông mặc đường trang nâng cầm của người kia lên, sau đó cúi người hôn lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại mang chậm, khụ, ngày hôm qua ** lấy ra có chút **, thật nhiều họ hàng trang mạng đều nói đánh nửa ngày, cái kia … Tôi có thể nói tập quen thì tốt rồi sao …
———