Cực Hạn Săn Bắn

Chương 63: Chương 63




Mưa gió sắp tới

Tống Triết đến Phùng Ma thì sắc trời vừa vào đêm, Tả Xuyên Trạch vừa vặn mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, đầu tóc đen dài thẳng còn chưa có lau khô, giọt nước theo lòng ngực trắng nõn trợt thẳng xuống, để lại một chuỗi nước đọng. Tống Triết nhìn thoáng qua, đưa tay đem khăn mặt trong tay của hắn lau tóc cho hắn, Tả Xuyên Trạch sớm thành thói quen những thứ này, liền ở trên ghế sa lon ngồi xuống, một bên hưởng thụ phục vụ cao cấp một bên lười biếng nói, “Tống Triết, trang phục M của anh đâu?”

Tống Triết đem tóc lau khô cho hắn, ở bên cạnh ngồi xuống, lại cười nói, “Đi ra ngoài quá nhanh, quên mất.”

Tả Xuyên Trạch nhướng mi, “E rằng không phải đã quên mà là sớm đã bị anh ném đi?”

Tống Triết lắc đầu, đưa hắn kéo vào trong lòng, dán lỗ tai của hắn cười nhẹ, “Em khó có được tặng tôi một thứ gì dó, tôi làm sao có thể ném?”

Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng, “Cũng vậy, anh tặng đồ cho tôi tôi cũng không ném, bao gồm món áo liệm đó.”

Tống Triệt cơ thể nhẹ dừng lại, trầm giọng nói, “Ném đi.”

“Ném đi rất đáng tiếc, tôi còn rất thích phần thêu phía trên kia,” Tả Xuyên Trạch không quan tâm cười cười, nhẹ vô cùng lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa nói không chừng chẳng qua bao lâu thứ kia là có thể lấy ra dùng,” hắn đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần, cuối cùng quay đầu nhìn y, con ngươi cực đen sâu không thấy đáy, “Nếu là đến mức cuối cùng không thể vãn hồi Hắc Yến rất có thể đè xuống điều khiển từ xa, đến lúc đó tôi liền triệt để nói lời tạm biệt thế giới này,” hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Triệt để nói tạm biệt anh …”

Mắt xếch của Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm sâu một chút, còn chưa nói cái gì chỉ thấy người này quay đầu lại tựa vào lòng của y tiếp tục nói, “Đến lúc đó không có tôi bên cạnh tạo phiền phức cho anh, anh vẫn là Tống đại công tử vô song trước kia, anh chính là trong khoảng thời gian ngắn sẽ cảm thấy khổ sở đau lòng, nhưng dù sao cũng sẽ qua, bất kể là mười năm hay là hai mươi năm, những điều đó cũng sẽ qua. Anh bây giờ đối với tôi cố chấp chỉ là bởi vì từ ngày gặp nhau ấy sau đó anh lúc nào cũng cùng tôi một chỗ, ma chướng mà thôi, anh sẽ gặp mặt nhiều người hơn, người thích hợp hơn tôi, trên đời này không có người nào xa cách ai đó thì không sống nổi, hiểu không?”

Đây là lần đầu tiên từ lúc quen biết đến nay Tả Xuyên Trạch ôn hoà nhã nhặn thao thao bất tuyệt chuyện trên phương diện tình cảm cùng y, Tống Triết vốn muốn nói gì, lúc này nghe hắn vừa nói liền lựa chọn trầm mặc, ngón tay thon dài nâng một lọn tóc của hắn lên ở trong tay thưởng thức, mắt xếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, mảy may không đổi.

Tả Xuyên Trạch thấy y không nói cũng không lại tiếp tục đề tài này, trầm mặc một chút bỗng nhiên nhẹ vô cùng hỏi một câu, “Tống Triết, anh nói người ta rốt cuộc sống vì cái gì? Tiền tài, quyền lợi, hay là sắc đẹp … Mấy thứ này tôi đều có, nhưng tôi vẫn là tìm không được lý do sống tiếp, nhưng mà … Tôi lại biết mình tuỳ thời sẽ chết.”

Tay Tống Triết dừng lại, thở dài một tiếng buộc chặt cánh tay, người từ mười sáu tuổi năm ấy thì biết trong cơ thể có loại tàn bạo gì đó, đồng thời còn chôn một quả bom, không phải điên khùng chính là chết, không phải ngày hôm nay chính là ngày mai.

Dường như chỉ cần vừa nhắm mắt thì mới có thể an nghỉ triệt để.

Người khác một khi đối mặt loại tình huống này rất có thể sẽ chịu đựng không nổi mà làm việc gì đó điên khùng thậm chí là tự sát. Tống Triết chợt nhớ lại trong đêm mưa chen chúc cùng nhau một ô dù, người này nói qua cực nhẹ: Kỳ lạ rõ ràng đã chết mới là kết quả tốt nhất đối với hắn, vì sao vẫn là —— không chịu đi tìm chết đi.

Cánh tay y không khỏi lại chặc một chút, người này nhất định vô số lần hỏi qua bản thân, nếu trước đấy sớm biết rằng kết cục vì sao không chết ngay, hiện giờ sống thì có ý nghĩa gì? Hắn mấy năm ban đầu chính là từng muốn đem Hắc Yến giết, thế nhưng theo thời gian trôi qua hắn chung quy tự hỏi Hắc Yến còn sống nhưng làm được, khi đó hắn sẽ gặp bối rối tự hỏi: Mình hiện giờ rốt cuộc … Sống vì cái gì đây?

Tống Triết đem cằm để ở trên vai của hắn, trầm mặc một lát mới hỏi, “Em rất muốn chết?”

Tả Xuyên Trạch dừng lại, thở dài một tiếng nhẹ vô cùng, “Không muốn.”

Hắn không muốn chết, lại chẳng biết tại sao mà sống.

Tống Triết nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cầm lấy tay trái của hắn chậm rãi vuốt ve phía trên nhẫn, ánh mắt rất chuyên chú, chỉ nghe y chậm rãi nói, “Người giống như em vậy trải qua nhiều đau khổ như vậy còn chưa muốn chết, tôi nghĩ … Dù sao trong lòng có một chút niềm tin hoặc hy vọng, hoặc vẫn có người và việc chưa dứt bỏ được, chỉ là em bây giờ còn chưa có phát hiện, chính là chờ em phát hiện sau đó thì sẽ tìm được lý do sống tiếp.”

Tả Xuyên Trạch chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Có lẽ vậy.” Hắn trầm mặc một chút, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Anh vì sao không mặc trang phục M qua đây?” [=.=’]

Trọng tâm câu chuyện của hắn chuyển quá nhanh, Tống Triết ngẩn ra mới hơi có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, hỏi, “Em vì sao đối với nó cố chấp như thế?”

Lông mi đẹp mắt của Tả Xuyên Trạch nhướng lên, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt như trước, nghiền ngẫm nói, “Anh cứ nói đi?”

Tống Triết cười nói, “Đương nhiên bởi vì đối tượng là tôi, nếu như đổi lại một người khác đứng ở chỗ này em sẽ không có cố chấp như vậy rồi,” y nói xoa xoa đầu của hắn, đứng lên, “Tôi đi tắm.”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, liếc mắt nhìn y một chút, ánh sáng đáy mắt càng thêm nghiền ngẫm, mờ ám nói, “Vậy anh có thể phải nhanh lên một chút a, bấy bì.”

Tống Triết liền cười vào phòng tắm, chờ y đi ra thì Tả Xuyên Trạch đã cởi đồ tựa ở trên đầu giường ngắm nghía điện thoại, thấy y đi ra quơ quơ điện thoại trong tay, cười nói, “Tin tức mới vừa nhận được, em họ lạnh băng nhà anh rốt cuộc tìm được Trác Viêm rồi, đồng thời đem hắn ta đón qua nước Anh.”

Tống Triết gật đầu, cũng cởi đồ trên người lên giường, từ phía sau ôm hắn, da thịt dính nhau trong nháy mắt khiến y thích ý thở ra một hơi, lúc này mới dịu dàng nói, “Khi tôi tới thì có tin,” y nói đưa tay cầm một tay của hắn, ngón cái chậm rãi vuốt ve da tay của hắn, nói, “Hỏi em một vấn đề.”

Tả Xuyên Trạch đem điện thoại để qua một bên, tựa về phía sau trên lòng của y, trên người Tống Triết vẫn mang theo hương trà nhàn nhạt, hắn không khỏi ngửi một cái, lúc này mới lười biếng nói, “Hỏi.”

Tống Triết cằm để ở trên vai của hắn, nghiêng đầu ở trên mặt hắn hôn một cái, “Em mới vừa nói tin kia là Địch Hàn thống bao cho em, vậy hắn ta sắp tới có đúng hay không cũng tới Trung Quốc tìm em?”

“Đúng vậy,” Tả Xuyên Trạch nâng khoé mắt lên nhìn y một cái, mục đích Địch Hàn đến Trung Quốc y không có nói cho người này, nhưng mà tình trạng trước mắt nhìn đến phỏng chừng Tống Triết cũng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lần này, hỏi y, “Anh muốn nhân cơ hội giết anh ta?”

Tống Triết dịu dàng nói, “Hắn ta vẫn muốn đem em chiếm làm của riêng, tôi không nên giết hắn ta sao?”

“Tôi thiếu chút nữa đã quên độc chiếm của anh cũng rất mạnh,” Tả Xuyên Trạch khẽ nở nụ cười, sau đó nhẹ thở dài một hơi, thay giọng nói nghiêm chỉnh nói, “Địch Hàn đã cứu tôi hai lần.”

Tống Triết nghiêng đầu nhìn hắn, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng mảy may không đổi, “Cho nên?”

Tả Xuyên Trạch cùng y đối diện, con ngươi cực đen vẫn là sâu không thấy đáy, “Tả Xuyên Trạch tôi tuy rằng cũng không phải người tốt lành gì, lại là không thể để cho anh dưới mắt tôi giết anh ta.”

“Hắn chính là hiểu rõ điểm này mới dám không sợ như vậy,” mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết vẫn không có thay đổi gì, giọng nói cũng như thường ngày dịu dàng vậy, hỏi, “Nếu như tôi bị giết, em sẽ làm như thế nào?”

Tả Xuyên Trạch nở nụ cười, đưa tay nâng cằm y lên ở trên môi y liếm liếm, dán bờ môi của y thấp giọng nói, “Tống Triết, mạng của anh là của tôi, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình tôi, anh nói đến lúc đó tôi nên làm cái gì bây giờ, hửm?”

Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm sâu một chút, đưa tay thủ sẵn đầu của hắn, đầu lười đi thăm dò vào cùng hắn dây dưa một trận mới buông hắn ra, cười nói, “Nếu như mà tôi dùng kế giết hắn ta trước khi em kịp phản ứng?”

“Người cũng chết tôi cũng bó tay,” Tả Xuyên Trạch nhún vai, “Đó chính là việc của các anh, nhưng mà Địch Hàn dường như không thể đánh đỗ dễ như thế được, anh nhưng không nên xem thường anh ta.”

Tống Triết nghiêng đầu ở vành tai hắn cắn nhẹ một cái, thẳng đến khi cảm giác được cơ thể hắn run rẩy không thể ức chế mới buông hắn ra, thấp giọng ôn nhã nói, “Ở trước mặt tôi khen ngợi người đàn ông khác, em không cảm thấy rất không thoả đáng sao?” Y nói nhân tiện đưa hắn đẩy ngã ở giường, chuẩn bị xoay người áp lên.

Tả Xuyên Trạch lúc trước khi y áp lên vội vàng đưa tay đẩy y ra, con ngươi yêu mị cũng híp lại, đậm hơi thở nguy hiểm, “Tống Triết, anh làm rõ ràng cho tôi, tối nay là tôi muốn trên anh, không phải anh làm tôi.”

Tống Triết đưa hai tay của hắn cầm đặt ở đầu giường, dịu dàng nói, “Ah, em có nói qua những lời này sao?” Dứt lời ở trên da vành tai khẽ hôn, nhẹ nhàng mút, Tả Xuyên Trạch không thể ức chế bắt đầu run rẩy, cổ họng đúng lúc cũng không nhịn được tràn ra rên rỉ nhỏ nhẹ.

Tống Triết bởi vì âm thanh này động tác vừa trì hoàn, con ngươi cũng trầm sâu hơn, Tả Xuyên Trạch liền nhìn đúng thời cơ đột nhiên trở mình cổ tay cựa khỏi tay y, bên hông dùng sức đem y tung ngược lại, xoay người áp lên, học động tác trước của y đem hai tay của y đan lại đặt ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống y, ác liệt nói, “Vậy anh nghĩ tôi để cho anh mặc trang phục M qua đây chỉ cho là mặc chơi sao? Anh Tống đại công tử chỉ số thông minh lúc nào giảm xuống đến loại trình độ này?”

Tống Triết nhìn người phía trên, tính tình tốt giải thích, “Đối với em không phải là không có mặc sao?”

“Tôi đây liền trực tiếp làm, nói chung là tôi làm anh là được rồi!” Tả Xuyên Trạch dứt lời cúi đầu bắt đầu hôn y, còn không quên thêm một câu uy hiếp, “Anh ngoan ngoãn nằm tốt cho tôi, không thì tôi đem anh buộc lại!”

Tống Triết mở miệng làm cho đầu lưỡi hắn tiến vào, dịu dàng đáp lại hắn, cơ thể cũng chậm rãi thả lỏng, Tả Xuyên Trạch đối với lần này cảm thấy đặc biệt hài lòng, hôn ướt át từ cỗ hôn trượt đến trong ngực, lưu lại một chuỗi dấu tích mờ ám, nhưng mà còn chưa chờ hắn có động gì Tống Triết liền vừa mới thừa dịp hắn buông lỏng tránh khỏi tay y, lần thứ hai đoạt lại quyền chủ động, đưa tay ở trên người hắn chậm rãi vuốt ve, chỉ tìm nơi nhạy cảm xuống tay, ép thẳng đến hắn thở dốc liên tục, y ở trên môi hắn hôn một cái, cười nói, “Lần trước tôi ở Dạ Mị đã ngoan ngoãn nằm một lần, cho nên lần này tới phiên em.”

Tả Xuyên Trạch một bên trốn tránh tấn công của y một bên phẫn hận nói, “Tống Triết, anh vô liêm sỉ cũng phải có một giới hạn, lần trước là trong lòng sắt ở trên đảo tư nhân chết tiệt của anh! Lần kia thua thiệt là tôi, cho nên lần này đổi lại anh.”

“Oh?” Tống Triết tiếp tục ở trên người hắn vuốt ve, chẳng biết xấu hổ nói, “Ngại quá tôi không nhớ rõ, cho nên vì để cho tôi làm sâu sắc một chút ký ức, lần này vẫn là tôi đến được rồi.”

Tả Xuyên Trạch bị y cầm càng phát ra vô lực, hít sâu một hơi hướng về phía ngoài cửa há mồm liền gào to, “Đến … Ah …” Hắn vốn muốn nói, “Người đâu” kết quả bị Tống Triết tay mắt lanh lẹ một tay bịt miệng.

Tống Triết tiến đến bên tai hắn thấp giọng cười nói, “Hey, em chuẩn bị để cho thủ hạ của em tới học hỏi chúng ta trình diện hiện trường xuân cung sống để giúp em chế trụ tôi? Em đường đường là đương gia Phùng Ma ở trên giường còn muốn thủ hạ giúp đỡ?”

Tả Xuyên Trạch cực lực né tránh tay y, híp mắt nói, “Tôi luôn luôn không quan tâm quá trình, tôi chỉ biết kết quả là mong muốn của tôi là được.” Hắn vừa nói vừa muốn tiếp tục gọi người, kết quả lần thứ hai bị Tống Triết bụm miệng.

Tống Triết phải dùng một tay để tránh khỏi người này la to, bởi vậy hoạt động liền bị hạn chế, Tả Xuyên Trạch liền nhân cơ hội phản kháng, trong lúc nhất thời hai người đánh túi bụi náo nhiệt vô cùng, cuối cùng Tống Triết bất đắc dĩ, một tay kéo lấy hắn vào trong lòng, chăn đắp một cái, nói, “Ngủ.”

Tả Xuyên Trạch cũng mệt mỏi phải thở dốc liên tục, lúc này cũng không giãy dụa nữa, phẫn hận ở trên xương quai xanh y cắn một cái, sau đó hướng trong lòng của y rụt một cái, chỉ chốc lát sau liền ngủ. Tống Triết ở trên trán hắn hôn một cái, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon, cũng đi ngủ theo.

Vì vậy ngày thứ hai mọi người Phùng Ma thấy dấu vết trên da lộ ra ở cổ áo ngủ của hai người này lại một lần nữa nhốn nháo, bộ dạng này … Cuối cùng là ai trên ai?!

Tả Xuyên Trạch không để ý tới phản ứng của thủ hạ mình, tự mình giải quyết bữa sáng, Tống Triết liền càng thêm thản nhiên, trên mặt mang nụ cười ấm áp như trước, một bộ thong thả.

Mọi người Phùng Ma đang lúc mơ tưởng viễn vong, phía trên đại trạch liền truyền đến một trận tiếng vang thật to, Lang Trì ra cửa nhìn một chút, trở về cung kính nói, “Chủ nhân, là trực thăng Tam Giác Vàng.”

Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng giương mắt nhìn Tống Triết, người sau vẫn là một bộ dạng ôn văn nhã nhặn, giống như không có nghe được Lang Trí nói, hắn bĩu môi, đang chuẩn bị nói thầm một tiếng “Giả tạo” chỉ thấy người này bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, đối với hắn cười cười, giống như muốn nói “Em cũng không nên ở sau lưng nói xấu người khác a”, vẻ mặt rất là thiếu đánh. Con ngươi yêu mị của hắn híp một cái, vừa muốn mở miệng phản bác cằm đã bị nắm, sau đó trên môi truyền đến một cảm giác ấm áp, ngay sau đó hàm răng cũng bị cạy ra, hương trà quen thuộc ở trong miệng tràn ra, ánh mắt của hắn vừa trì hoãn, cùng y nổi lên dây dưa. Đêm qua ham muốn bùng cháy bị cưỡng ép đè xuống, hai người hôn đến cuối cùng hơi thở đều có chút không ổn, mà đúng lúc này từ ngoài cửa vàng lên một tiếng cười sang sãng, từ xa đến gần.

“Trạch, tôi đến …” Địch Hàn vừa bước vào bên trong phòng thấy hình ảnh chính là bọn họ dây dưa một chỗ với nhau, hai người cùng mặc áo ngủ rộng, trên da lộ ra đều là dấu vết mờ ám, gộp vào chung với nhau trên tay mang cảnh báo sáng chói, phát ra đau nhói cặp mắt người, động tác của gã cứng đờ, ánh mắt lập tức liền trầm xuống.

Chuyện tốt bị cắt đứt, Tống Triết ở trên môi Tả Xuyên Trạch hôn một cái, lúc này mới có chút tiếc hận ngồi thẳng cơ thể, lạnh nhạt cùng gã chào hỏi, dường như không có cảm giác được trên người người này phát sinh hơi thở đậm nguy hiểm, “Thì ra là ngài Địch, đã lâu không gặp.”

Địch Hàn ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi một tiếng, lúc này mới đem đầu chuyển hướng Tả Xuyên Trạch, Tả Xuyên Trạch vừa giải quyết xong bữa sáng, một bên lau tay vừa nói, “Tới sớm như thế a? Việc ở Tam Giác Vàng anh đều xử lý xong?”

Địch Hàn gật đầu, đối dấu vết trên người của hắn cùng nhẫn và người bên cạnh hoàn toàn duy trì thái độ không nhìn, cười nói, “Tôi cúp điện thoại liền gấp rút ngày đêm không nghỉ, mãi cho đến hừng đông mới xử lý xong, liền chạy tới.”

“Nói như thế anh một đêm không ngủ rồi?” Tả Xuyên trạch nhướng mị, “Vội vàng như vậy làm gì?”

“Không có biện pháp,” Con ngươi thâm thuý của Địch Hàn nhìn chằm chằm vào hắn, ý nghĩ bên trong hoàn toàn không thêm che giấu, cười nói, “Tôi thật sự là rất muốn thấy cậu, thứ ý nghĩ này quá mạnh mẽ, tôi cũng không cách nào không chế, cho nên lại tới.”

“Ngài Địch.” Còn chưa chờ Tả Xuyên Trạch mở miệng, người bên cạnh liền vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, Địch Hàn quay đầu, đối một đôi mắt xếch xinh đẹp, trên mặt Tống Triết vẫn mang theo nụ cười nhạt như trước, ôn nhã như trước, nhìn gã lại cười nói, “Không biết Trạch nói cho anh biết chưa, tôi cùng em ấy đã kết hôn rồi, cho nên tôi từ tận đáy lòng mà đề nghị anh sau này giống như vậy sẽ gây ra hiểu lầm tốt nhất vẫn là ít nói tốt hơn.”

Giọng nói của y tuy rằng ôn hoà như thường ngày vậy, nhưng hơi thở u ám lại chậm rãi từ trên người phát ra, khiến người ta rất sợ. Địch Hàn nhìn y một lát, chậm rãi nói, “Nếu như tôi không nghe thứ gọi là đề nghị của cậu thì sao nào?”

“Như vậy tôi sẽ cảm thấy rất bối rối cũng sẽ cảm thấy rất không thoải mái,” Tống Triết mỉm cười nhìn gã, chậm rãi nói, “Mà thường thường người khiến cho tôi khó chịu đều không sống quá lâu.”

Cho dù lúc y nói những lời này trên người của y cũng không có toả ra chút sát ý nào, nghe vẫn êm tai nhu hoà như vậy, tuyệt không có vẻ đột ngột, ánh mắt của Địch Hàn híp lại, rất bình tĩnh cùng gã đối diện, nói.

“Đó là bởi vì cậu không có gặp phải trường hợp đặc biệt.”

“Có thể,” Tống Triết cười nói, “Thế nhưng tôi dám cam đoan, cho dù có, trường hợp đặc biệt kia cũng tuyệt đối không phải là anh.”

“Vậy chúng tôi chỉ có thể mỏi mắt mong chờ rồi.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Tả Xuyên Trạch mảy may không để ý đối thoại của bọn họ chút nào, sau đó ném khăn ăn liền đi ra ngoài, Lang Trì bị bầu không khí bên trong phòng ép tới có chút thở không nổi, toát mồ hôi lạnh theo chủ nhân nhà anh đi ra, làm rễ cây vô vị ở phía sau hắn, không nhịn được nói, “Chủ nhân, này … Đem bọn họ ném ở bên trong thực sự không thành vấn đề sao?”

Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai, một bộ dạng không liên quan mình, “Tạm thời không có chuyện làm, ít ra hôm nay rảnh rỗi.”

“…” Lang Trì nói, “… Chủ nhân cậu đi đâu?”

“Ngủ bù,” Tả Xuyên Trạch cũng không quay đầu lại đi về phía trước, lười biếng nói, “Tối hôm qua ngủ quá trễ.”

“…” Lang Trì lặng lẽ nhìn chủ nhân bọn họ đi xa, trái tim nhỏ bé vỡ vụn đầy đất, thầm nghĩ tối hôm qua bị áp quả nhiên là chủ nhân nhà anh sao?

Giống như Tả Xuyên Trạch nói, hai người này tạm thời không có chuyện làm, Địch Hàn lần này tới chỉ dẫn theo hai người thủ hạ, Tống Triết đến Phùng Ma cũng chỉ dẫn theo hai người thủ hạ, nhân số có thể nói là tương đương, nhưng mà đối với Tống Triết mà nói nghĩ muốn giết người không thấy máu* [ví với thủ đoạn hại người hết sức hiểm độc, tinh ranh] có rất nhiều biện pháp, huống chi chính là đang ở Trung Quốc. Địch Hàn cũng không phải người chịu thua thiệt, đồng dạng nghĩ các loại biện pháp giết y, hai người quan hệ càng ngày càng bế tắc, mắt thấy sẽ phát sinh sự việc đổ máu, nhưng mà lại bị một việc đột nhiên xuất hiện dời đi lực chú ý.

Bởi vì hôm nay Tả Xuyên Trạch nhận được một cuộc điện thoại, chỉ nghe một câu liền trực tiếp bóp nát điện thoại, cả người phủ kín trên một tầng sắc nhọn, Tống Triết thì ở bên cạnh hắn, thấy thế không nhịn được nói, “Làm sao vậy?”

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp lại, gằn từng chữ một, “Tiểu Tuấn bị người của Hắc Yến bắt đi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói về hai ngày nay mang đầu óc choáng váng, tôi lăn đi trên giường nằm ngay đơ …

———

Sắp có chuyện rồi a a a a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.