Vấn đề đời sau
Tống Triết ở bên trong chờ Tả Xuyên Trạch một chút liền đứng dậy đi trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi đi còn không quên nói cho Ôn Bạch có chuyện gì lập tức thông báo y, mà Vệ Tụng biết được chủ nhân nhà mình không có việc gì liền đứng dậy tạm biệt, chỉ chừa Lang Trì ở chỗ này chăm sóc.
Tả An Tuấn và Doãn Mạch bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó cho tới bây giờ cũng không có rời giường, mà Trác Viêm và vợ nhà anh ta lại bởi vì chênh lệch múi giờ cũng vẫn chưa rời giường, riêng bên trong phòng bệnh lớn kia cũng chỉ còn lại có một mình Lang Trì, anh tẫn trách chăm sóc nhìn chủ nhân nhà anh, đang suy nghĩ sẽ an tĩnh vượt qua như vậy cho tới trưa thì cửa phòng bệnh lại bị người mở ra, anh quay đầu lại, Ôn Bạch cầm một cái rương thật lớn đi đến, mà cậu tựa hồ cũng thật không ngờ bên trong gian phòng có người, ngẩn ra lại đẩy đẩy mắt kính đi tới, phất tay để cho Lang Trì lui ra phía sau, mình thì bắt đầu lấy ra một dụng cụ trong cái rương ở trên người Tả Xuyên Trạch kiểm tra.
Lang Trì đầu óc mơ hồ nhìn một chút, hỏi, “Cậu đang làm cái gì?”
Ôn Bạch cúi đầu cẩn thận nhìn dụng cụ của mình, cũng không quay đầu nói, “Cho chủ nhân nhà anh kiểm tra thân thể.”
“Chủ nhân nhà tôi bị thương không phải chỉ ở trong tim sao?” Lang Trì nhẹ cau mày, không hiểu nói, “Cậu xem đầu của cậu ấy làm cái gì?”
Ôn Bạch đem số liệu ghi chép xuống, sau đó đem dụng cụ lấy xuống, thay đổi một cái chụp vào trên tay của hắn, lạnh nhạt nói, “Tôi đây là cho chủ nhân nhà anh làm kiểm tra toàn thân.”
Lang Trì gật đầu, lại nhìn một hồi, nói, “Tôi nghĩ cậu không giống như là đang cho chủ nhân nhà tôi làm kiểm tra toàn thân, ngược lại giống như là đang … Hừm, đang làm thí nghiệm.”
Ôn Bạch tay cầm dụng cụ dừng lại, thầm nghĩ đây không phải là lời vô ích sao, cậu vẫn luôn đối cấu tạo thân thể người này cực kỳ cảm thấy hứng thú, đáng tiếc Tống Triết nhìn thật chặc, hiện giờ người đàn ông kia thật vất vả không ở bên cạnh Tả Xuyên Trạch mà Tả Xuyên Trạch lại thật vất vả rơi vào ngủ say, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng ai biết ở đây còn có một thủ hạ chướng mắt … Cậu chậm rãi buông dụng cụ, ngồi dậy đi tới bên cạnh Lang Trì, đẩy mắt kính một cái nói, “Tôi là một bác sĩ thiên tài.”
Lang Trì vội vang gật đầu, “Tôi đây biết, chủ nhân nhà tôi không phải là cậu cứu trở về sao.” Chuyện người này lẻn vào bên cạnh Hắc Yến lấy được thuốc thử trì hoãn đến bây giờ vẫn khiến ký ức anh còn như mới, đối với cậu cũng một mực rất biết ơn.
Ôn Bạch nở nụ cười, cậu lớn lên rất thanh tú sạch sẽ, nụ cười này nhất thời làm cho người ta có thiện cảm, Lang Trì thậm chí nghĩ tim của mình trật một nhịp, còn chưa hoàn hồn chỉ thấy người này đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, ôn hoà nói, “Cho nên tôi dùng phương pháp cùng người thường là không giống nhau, hiểu không?”
Lang Trì chỉ kịp thấy một đoạn cánh tay trắng nõn, anh nuốt nuốt nước miệng, vội vàng gật đầu, “Hiểu.”
“Ừ.” Ôn Bạch hài lòng thu tay về, tiếp tục quay trở về đi hí hoáy dụng cụ của cậu, nói, “Đi ra ngoài thay tôi canh chừng, có người đến lập tức cho tôi biết.”
Lang Trì ngẩn ra, “Tại sao muốn canh chừng?”
“Vâng,” Ôn Bạch chỉ vào dụng cụ phía trên, kiên nhẫn giải thích, “Ngay cả anh thấy mấy thứ này cũng sẽ hiểu lầm, người khác đoán chừng cũng giống vậy, cho nên để không vì phiền phức không cần thiết này không nên để cho người khác thấy tương đối tốt hơn.”
Lang Trì vừa ngẩn ra, có chút không hiểu nói, “Nhưng là như thế này sẽ không ai hiểu chuyện cậu làm cho chủ nhân nhà tôi, mà cậu rõ ràng là vì lo nghĩ cho chủ nhân nhà tôi.
“Tôi là bác sĩ,” Ôn Bạch đẩy đẩy mắt kính, quay đầu nhìn anh, nghiêm túc không gì sánh được nói, “Vì bệnh nhân lặng lẽ dâng hiến là nên.” Sáng sớm một luồng ánh dương quanh đánh vào trên người của cậu, khiến cho ánh mắt của cậu sáng rực đến không thể nhìn thẳng, Lang Trì ngơ ngác nhìn một hồi, chỉ cảm thấy hình tượng người này bỗng nhiên đưa lên đến một độ cao trước đó chưa từng có, anh hít sâu một hơi, làm trịnh trọng gật đầu một cái, ném chủ nhân nhà anh nghĩa vô phản cố* [làm việc nghĩa không được chùn bước :v], hiên ngang lẫm liệt liền đi ra ngoài —— canh chừng.
Ôn Bạch lúc này mới hài lòng quay đầu lại, tiếp tục công việc của cậu.
Buổi sáng chậm rãi qua, Tống Triết buổi trưa liền đã quay lại, Ôn Bạch thu hoạch kha khá, đơn giản thu dọn đồ đạc liền vào gian phòng của mình đi nghiên cứu, Tả An Tuấn bò dậy đến xem anh trai nhà cậu ta một chút, sau đó đã bị Doãn Mạch kéo lên du thuyền trở về thành phố S, bọn họ bên này vừa mới rời khỏi, Tống Phong và Tống Hi liền đến đảo nhỏ này, trực tiếp vào căn phòng của Tả Xuyên Trạch, hỏi, “Chị dâu em không sao chứ?”
Tống Triết gật đầu, ánh mắt nhìn ngoài cửa, Tống Hi lần này tới còn dẫn theo một người đàn ông cao lớn anh tuấn, hiện giờ bạn đời của cậu ta cũng đã xác định, bây giờ cũng chỉ còn lại có Tống Phong, nếu như đến lúc đó người này cũng tìm một người đàn ông mà ông nội nhà mình hoặc ba mẹ để cho bọn họ giải quyết vấn đề đời sau của Tống gia thì phiền phức, cho nên vì để ngừa ngộ nhỡ hiện tại tốt nhất là … Y đưa mắt dời đến trên người Tống Phong, dáng tươi cười nơi khoé miệng vô cùng ôn nhu.
Tống Hi ngẩn ra, tiếp đó cũng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân hậu quả, liền cũng đưa ánh mắt thật đáng buồn thật đáng tiếc, vừa thương xót vừa khóc thầm lên người anh ba nhà cậu.
Tống Phong vốn đang cúi đầu quan sát gương mặt tái nhợt của chị dâu nhà cậu ta, bỗng nhiên nhận thấy được hai đường nhìn cực kỳ ý vị thâm trường ném lên người của cậu ta, cậu ta nhất thời giật mình một cái hoàn hồn, run run rẩy rẩy quay đầu, lúc thấy rõ ánh mắt của anh em trai nhà mình sau đó run rẩy càng thêm lợi hại, run lẩy bẩy nói, “Khụ, gì kia, em em em còn có việc, trước trước trước đi trước …” Cậu nói xong quay người sẽ chạy như điên, lại bị Tống Hi một tay đè lại, sau đó Tống Triết cũng đứng dậy, hai người một người giữ một cánh tay của cậu như tha chó chết vậy đưa cậu kéo hướng ra phía ngoài, Tống Phong theo phản xạ tính kêu to, kết quả bị mắt Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua nhất thời sợ đến run rẩy, mà Tống Hi mượn cơ hội đưa tay bưng kín cái miệng của cậu ta, cùng anh trai nhà cậu cùng nhau hợp tác tiếp tục kéo cậu ta đi ra phía ngoài.
Tống Triết lại đi ra hành lang ngoắc kêu một bạc sĩ tư nhân, sau đó đem Tống Phong lôi vào một gian phòng khách, sau đó không ngừng có tiếng nói từ đó truyền ra, đứt quảng ——
“A —— quần áo của tôi, anh anh các người làm cái gì …”
“Các người đây là cưỡng ép con gái nhà lành! Ông đây thề sống chết không theo! Tôi muốn kiện các người cưỡng gian … A a a … Dừng tay a!”
“Chúng ta thật là anh em ruột thịt sao?! Thật vậy không?! Hu hu hu, các người như thế nào có thể đối với tôi như thế!”
“Cứu cứu cứu mạng a … Ai tới mau cứu tôi a …”
Tiếng động dần dần nhỏ xuống dưới, một giờ sau đó Tống Triết và Tống Phong hài lòng đi ra phòng khách, người bác sĩ tư nhân đứng ở cạnh giường, mang găng tay y tế, cầm ống nghiệm trong tay, đầu tiên là nhìn chất lỏng màu trắng mới tăng thêm ở bên trong, sau đó mới đưa ánh mắt tìm đến người trên giường lớn quần áo xốc xếch trên thân, ánh mắt tràn đầy đồng tình, nghĩ thầm cậu dù sao cũng đường đường là nhị công tử Tống gia, lại bị người dùng làm ngựa đực phối giống. [:v]
Tống Phong tội nghiệp vùi ở phía trên, quần áo lộn xộn khoác trên người, trên da thịt trắng nõn còn lộ ra phấn hồng khi qua cao trào, tình cảnh bi thương một bộ dạng giống như bị người luân phiên qua, cậu cầm lấy quần áo trước ngực mình, bi phẫn rống to, “Các người như thế nào có thể đối với tôi không có trách nhiệm như thế?!” Cậu nói xoay chuyển ánh mắt, âm trầm nhìn ống nghiệm trong tay bác sĩ, người nọ sợ đến lập tức run rẩy, lập tức cướp cửa mà chạy, chuyện đùa, tình nguyện đắc tội cậu ta cũng không thể đắc tội hai người kia, nhất là đại công tử Tống gia âm ngoan, đó chính là một con rắn độc a.
Tống Phong một bên mặc quần áo một bên đuổi theo ra cửa, chỉ thấy cửa đứng rất nhiều người xem náo nhiệt, người của Tống gia và Phùng Ma đều có, thấy cậu ta đi ra đầu tiên là tràn ngập đồng tình nhìn cậu ta một cái, sau đó động tác nhất trí hai mắt nhìn trời.
“…” Tống Phong càng thêm bi phẫn, vừa muốn mở miệng chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến, mang theo một chút hoang mang, “Ủa [1], các người đều ở trong đây làm cái gì?”
Tầm mắt của mọi người nhìn về ngọn nguồn giọng nói, chỉ thấy Ôn Bạch cầm một tờ tư liệu có chút hoang mang nhìn bọn họ, người cách cậu gần nhất liền nhỏ giọng đối với cậu nói lại nguyên nhân hậu quả, Ôn Bạch nhất thời bừng tỉnh, đẩy đẩy mắt kính nói, “Oh, tôi ngược lại không nghĩ tới vấn đề đời sau, nhưng mà thể chất của Tả Xuyên Trạch rất đặc thù, hoàn toàn có thể nuôi tế bào của cậu ấy gây dựng thành tế bào trứng, hơn nữa t*nh trùng của Tống Triết, ừm, thực ra có thể suy nghĩ một chút làm một em bé ống nghiệm …” Cậu ta vừa nói vừa đẩy kinh một chút, trong mắt mang theo một chút hứng thú, quay đầu liền lại đi trở về, âm thanh lẩm bẩm truyền tới, “Đúng, tôi đi nghiên cứu một chút.”
Mọi người ngẩn ra, con chưa phản ứng liền nghe được một giọng nói khác, “Vẫn chưa từ bỏ.” Mọi người liền lại quay đầu, chỉ thấy Trác Viêm chẳng biết lúc nào đến nơi này, mặc áo ngủ rộng lớn lười biếng dựa vào tường, cười híp mắt nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, ý vị thâm trường nói, “Các người ngẫm lại a, con của hai người kia …” Anh ta chỉ nói đến đây liền dừng lại, nhún vai, cười híp mắt lại rời đi.
Mọi người ngẩn ra, trong đầu không ngừng hồi tưởng vẻ mặt của Tống Triết và Tả Xuyên Trạch cùng với hành vi tác phong của hai người kia cộng thêm tính cách biến thái, chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh từ đáy lòng bắt đầu tràn ra, tức khắc cùng nhau rùng mình một cái, con của hai người kia … Phải tồn tại là bao nhiêu yêu nghiệt bao nhiêu biến thái?! Vậy nhất định chính là tai hoạ trong tai hoạ!
Lang Trì cũng sợ hãi, vội vàng liền đuổi theo, ngay cả cửa cũng không có gõ liền trực tiếp vào căn phòng của Ôn Bạch, Ôn Bạch và Tống Triết lăn lộn đã lâu, căn phòng ở chỗ này trên cơ bản đều có thể xem như là một phòng thí nghiệm của cậu ta, Lang Trì nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy bên trong tất cả đều là các loại máy móc cùng với rất nhiều đồ vật hiếm lạ gì đó, mà Ôn Bạch lúc này đang cầm một đóng lớn số liệu cẩn thận nghiên cứu, giống như thực sự muốn chuẩn bị làm một em bé ống nghiệm, đường cong gò má nhìn qua rất nhu hoà điềm đạm, Lang Trì nín hơi nhìn một hồi, lúc này mới vội ho một tiếng đi lên trước, một thoại hoa thoại, “Việc ấy … Bác sĩ Ôn a, cậu đang làm gì đấy?”
“Đang nhìn tư liệu,” Ôn Bạch cũng không ngẩng đầu lên nói, “Anh có việc?”
Lang Trì gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói, “Tôi có chút khó chịu, cậu có thể hay không xem cho tôi?”
Ôn Bạch lúc này mới giương mắt nhìn anh một chút, hơi chút suy tư như thế một cái, cậu đúng là một bác sĩ, chẳng qua khi bản thân cảm giác hứng thú thứ gì đó cùng bệnh nhân đặt chung một chỗ làm so sánh, cậu là không có y đức gì mà nói, nhưng mà trước mắt người này nhưng là hộ vệ bên cạnh Tả Xuyên Trạch, vậy cậu mới có thể từ trên người người này đạt được một chút tình báo hữu dụng, liền gật đầu cố mà làm, nói, “Vậy anh ngồi xuống, nói cho tôi biết anh khó chịu ở đâu, tôi xem cho anh một chút.”
Lang Trì thấy cậu ta rốt cuộc cầm tư liệu chết tiệt trong tay buông xuống, lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, ngoan ngoãn ngồi xuống, nói, “Oh, đầu tôi đau.”
Ôn Bạch thay anh nhìn một chút, nói, “Đoán chừng là quá mệt, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, nhưng mà vì để ngừa ngộ nhỡ tôi cho anh chụp hình X quang nhìn một chút.”
Lang Trì vội vàng gật đầu, “Vậy thì thật là làm phiền cậu.”
“Không có việc gì, tôi là bác sĩ,” Ôn Bạch vừa nói vừa hỏi, “Anh nếu là đội phó đội cận vệ bên người Tả Xuyên Trạch, hẳn là rất quen thuộc sinh hoạt hằng ngày của cậu ấy nhỉ?”
“Đúng vậy,” Lang Trì ăn ngay nói thật, “Chủ nhân sinh hoạt trên cơ bản đều là tôi xử lý.”
“Oh?” Ánh mắt Ôn Bạch lập tức sáng lên, ném dụng cụ liền chạy vội tới, cầm lấy tay anh nói, “Vậy tôi hỏi anh mấy vấn đề anh không ngại chứ?”
Mỗi ngày Lang Trì theo tên chủ nhân biến thái bay khắp thế giới, trong ánh mắt người ngoài nhìn anh đều mang theo hoảng sợ, người của Phùng Ma phần lớn cũng đều là mang gương mặt cứng nhắc, anh còn chẳng bao giờ bị một người dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn qua, suy nghĩ trong đầu căng ra ngay tại chỗ, mơ mơ hồ hồ không phân rõ phương hướng, chỉ biết là gật đầu, “Được, hỏi.”
Ôn Bạch ngồi xuống đối diện anh, bẻ ngón tay, tia sáng trong mắt vẫn là không có rút đi, “Tả Xuyên Trạch mỗi ngày ăn cái gì uống cái gì, có yêu thích đặc biệt hoặc thói quen làm việc gì? Cậu ấy làm việc và nghỉ ngơi lúc nào, thích kiểu người gì, ghét kiểu người nào, còn có a, cậu ấy vì sao biến thái như vậy,” cậu ta nói xong lời cuối cùng gần như biến thành lẩm bẩm, “Lẽ nào thuốc kia đối hệ thống thần kinh của cậu ấy cũng có ảnh hưởng? Có lẽ nói lúc Hắc Yến chế tạo cậu ấy làm sửa đổi gien, cho nên cậu ấy thừa một dây thần kinh … Ừm, cái này cũng rất đáng nghiên cứu một chút.” [=3=’]
Lang Trì nháy cũng không nháy mắt nhìn cậu ta, chỉ có thể nhìn tới miệng người này hé ra hợp lại, những thứ khác cái gì cũng không có nghe lọt, anh nhìn người bác sĩ trẻ tuổi thanh tú sạch sẽ này, mơ mơ hồ hồ nghĩ, Tống Triết ăn chủ nhân nhà anh, để trả thù anh hẳn là phải ăn … Ăn thủ hạ của y mới đúng …
Đúng, nên làm như vậy, thế nhưng phải làm sao đây? Anh hơi nheo mắt lại, nhất thời một chủ ý độc địa tới cực điểm bị anh suy nghĩ ra.
Tống Triết đương nhiên không biết bác sĩ thiên tài của y lúc này đang bị người theo dõi, y từ phòng khách sau khi đi ra ngoài liền trực tiếp về tới căn phòng của Tả Xuyên Trạch, người này còn đang ngủ say, tỏ ra rất nhu thuận, y cúi đầu ở trên trán hắn hôn một cái, liền ngồi ở bên cạnh cầm một quyển sách xem, trong lúc Trác Viêm lôi kéo vợ nhà anh ta đến chào hỏi một tiếng liền đi, hàng lang còn có thể nghe được tiếng đối thoại đứt quảng truyền tới ——
“Đi đâu?”
“Đương nhiên là quay về Finland* [Phần Lan], phòng khách sạn anh giao tiền một tháng rồi, em chẳng lẽ đã quên sao?”
” … Ừm, trước đi thành phố X một chuyến đi.”
“Vợ à, em đi thành phố X làm gì?”
“Dạ Mị ở thành phố X.”
“… Vợ à anh sai rồi, thực sự sai rồi, tiền khách sạn anh không cần, chúng ta trở về London, vậy quay về London, em trở về a a a a!”
Âm thanh từ từ đi xa dần dần liền nghe không rõ, bên trong căn phòng liền lại lần nữa thuộc về an tĩnh, có hai người bọn họ ở đây, loại tình huống này khiến cho Tống Triết theo bản năng nhớ lại ban đầu lúc người này ngủ say hai ngày, khoé miệng cũng phủ lên nụ cười thoải mái.
Tả Xuyên Trạch mãi đến chạng vạng mới tỉnh lại, mặt trời chiều màu máu từ ngoài cửa sổ đánh vào, khiến hắn trong giây lát đó cho là hắn còn đang trong sân nhỏ ở Phùng Ma cùng Hắc Yến giằng co, nhưng mắt hắn ổn định vừa nhìn mới phát hiện trước mặt không có Hắc Yến, chỉ có trần nhà. Hắn ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới bom ở tim của mình nổ tung, nhưng hắn vì sao còn sống?
Con ngươi hắn xem xét xung quanh, sau đó rất nhanh liền thấy Tống Triết ngồi ở một góc đọc sách, ánh nhìn người này rất chuyên chú, khoé môi nhếch lên cười nhạt trước sau như một, thật là kiểu mẫu công tử văn nhã cao quý tao nhã. Hắn còn nhớ rõ trước khi hắn ngất đi theo bản năng muốn nhìn mặt người này, nhưng hắn lúc đó cuối cùng không có dũng khí xoay người, cho nên liền không thể nào biết được ở trong nháy mắt bom nổ tung, biểu tình của người này đến tột cùng là gì, có đúng hay không vẫn bình tĩnh như thường ngày vậy, chẳng qua bây giờ tranh luận vấn đề này dường như đã không quan trọng.
Tống Triết mơ hồ đã nhận ra một đường nhìn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía hắn, trong nháy mắt chống lại đường nhìn của hắn, liền vội mang sách để xuống đứng dậy đi tới bên giường, dịu dàng nói, “Tỉnh, cảm giác thế nào?”
Tả Xuyên Trạch cảm giác một chút, nói, “Cũng được.”
Giọng nói của hắn vẫn là rất suy yếu, Tống Triết xoa xoa đầu của hắn, đắp chăn cho hắn, dịu dàng nói, “Em có đói bụng không, tôi một hồi đi hỏi Ôn Bạch một chút bây giờ em có thể ăn gì, để cho nhà bếp làm cho em.”
Tả Xuyên Trạch không nói gì, mà nhìn xung quanh sau đó nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, thấp giọng nói, “Tống Triết.”
“Hửm?”
“… Tôi còn sống.”
Tống Triết ngẩn ra, nhịn không được cúi đầu ở trên trán hắn ấn xuống một nụ hôn thật sâu, cười nói, “Ừm, em còn sống, em tốt nhất làm tốt chuẩn bị cùng tôi dây dưa cả đời, bởi vì cho dù em chạy trốn tới địa ngục tôi cũng sẽ đem em kéo trở về.”
Khoé miệng Tả Xuyên Trạch cũng không chịu được câu lên một nụ cười, thở dài nói, “… Thật đúng là nghiệt duyên.”
“Đúng vậy,” Tống Triết lại ở trên trán hắn hôn một cái, cười nói, “Cái này từ bắt đầu không phải cũng đã định trước rồi sao?”
“A … Cũng đúng.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: so, vấn đề đời sau đáng tin cậy [2] tất cả đều đi tới không đáng tin cậy, người trước đáng tin cậy [3] người sau không đáng tin cậy, các vị chọn đi.
Văn bản này đại khái ngày mai còn một chương nữa liền kết thúc, còn dư lại chính là phiên ngoại rồi.
Các vị nói Lang Trì thế nào? Cậu ta có thể đem Tả Tả chiếu cố tốt như vậy, tuyệt đối lại cẩn thận tỉ mỉ lại có ý thức trách nhiệm năng lực cũng rất mạnh, làm tiểu công hẳn là có thể đi?
——
[1]: 咦 tương đương với hình này
1172401411
[2] và [3] trong QT dịch là khảo phổ (靠谱), có nghĩa là “bay” trong phương ngữ miền Bắc, đồng nghĩa với “đáng tin cậy, tin tưởng”.
Cho nên mình nghĩ ở đây bà Thường chơi chữ, nên mình mới dịch ra như thế.
———
Edit tới đây mới biết Trì Trì là công OTZ
Trong khi đó từ đầu đến giờ mình gọi Trì Trì là “gã” OTZ
Tính gọi tất cả các anh công cp phụ là “anh”, vậy mà … OTZ
Thôi vậy, lỡ rồi làm biếng sửa quá :3
Cuối cùng, tội nghiệp Phong Phong quá đi, bị ép làm ngựa giống :)))))
Và còn 1 chương nữa hoàn, YAY!!
Đã beta thành anh hết rồi, hí hí