Phiên ngoại 2: Hôn lễ cộng động phòng
Hôn lễ sau cùng lựa chọn cử hành ở đảo nhỏ phụ cận thành phố S, vốn đảo này chính là nhà Hill, chỉ chẳng quả vẫn là Tống Triết ở, mà trên đảo vừa vặn có hai ngôi biệt thự, vừa vặn có thể dùng để làm phòng tân hôn.
Đối với hai hôn lễ này ở trong giới có thể nói truyền đi sôi sùng sục, nhất là hai kẻ biến thái, một chút dự đoán trước cũng không có, mọi người đến ngay cả bọn họ cấu kết cùng nhau như thế nào cũng không biết, hiện giờ chợt vừa nghe quả thực khiến trên thân người ta lạnh rùng mình, vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này với hai nhân vật chính trên đỉnh sóng gió đều ngồi ở trên đảo nhỏ, công việc liên quan đến hôn lễ đã chuẩn bị thoả đáng, sẽ chờ vài ngày sau chính thức cử hành, Tả Xuyên Trạch đang đúng lúc bên trong nhà đứng nơi rất không hợp lệ thường, nhìn Tống Triết phân phó thủ hạ đem ra giường áo gối của cái giường thật lớn bên trong ***g sắt đổi thành màu đỏ, nheo mắt lại khó chịu, “Tống Triết, anh đừng nói cho tôi anh chuẩn bị đem nơi này bố trí thành nơi động phòng?”
Tống Triết mỉm cười quay đầu lại, dường như hoàn toàn không nhìn thấy hơi thở tà ác phát tán trên người người hắn, chỉ nói, “Em luôn luôn rất hiểu tôi.”
Nguy hiểm đáy mắt của Tả Xuyên Trạch lại dày đặc một phần, tự hỏi rốt cuộc hiện giờ muốn hay không muốn liền phái người vận chuyển một gói thuốc nổ sang, đúng lúc đem ***g sắt đã trang hoàng thật tốt này, chờ hôn lễ ngày đó cử hành đến một nửa thời gian đè xuống nút hẹn giờ, oanh một tiếng trực tiếp đem tạc lên trời, nhìn dáng vẻ mọi người không biết nguyên nhân mà hoảng sợ cũng tốt.
Hắn Phùng Ma Tả Xuyên Trạch tính tình luôn luôn kiêu ngạo, đương nhiên kết hôn cũng muốn oanh oanh liệt mới tốt.
Tống Triết vẫn như cũ đang nhìn hắn, lúc này nhìn thấy ánh sáng đáy mắt hắn liền đi tới đưa hắn kéo vào trong lòng, cúi đầu để sát vào bên tai của hắn, cười nhẹ nói, “Em cũng không nên nghĩ những thứ kỳ lạ, nếu như muốn tạc nổ cũng phải chờ lúc động phòng xong mới tạc nổ, đến lúc đó tôi tuyệt đối không ngăn cản em, hiện giờ sao, không được. Nhưng mà so với cái này, em có đúng hay không còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm?”
Tả Xuyên Trạch không quan tâm ừ một tiếng, nghĩ thầm người đàn ông này nếu đã xem thấu muốn làm tiếp cũng không dễ, ngược lại một chuyện khác … Hắn ngẩng đầu lười biếng nhìn y, con ngươi yêu mị vòng vo chuyển, khoé miệng bỗng nhiên phủ lên một ý cười nghiền ngẫm, “Để cho tôi ngủ ở đây cũng có thể, đem Ôn Bạch cho tôi mượn vài ngày.”
Tống Triết gật đầu, cười nói, “Cho em mượn có thể, nhưng mà Ôn Bạch ở mặt chế thuốc không am hiểu a.”
“Việc này không cần anh quan tâm,” Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, nghiền ngẫm nói, “Tôi tự nhiên có biện pháp của tôi.”
Tống Triết liền ở trán của hắn hôn một chút, tuỳ hắn đi. Trác Viêm hiện giờ thì đứng ở trên ban công lầu ba biệt thự đối diện bọn họ, híp mắt không biết suy nghĩ cái gì, anh trầm mặc một chút, đưa tay cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại cho thủ hạ của mình, lúc này mới cười híp mắt đi vào nhà đi tìm vợ của anh.
Mấy ngày nay mấy người này đều ở trên đảo nhỏ, cho nên ăn cũng đều cùng một chỗ, hôm nay sau bữa chiều Tả Xuyên Trạch liền vào phòng thí nghiệm Ôn Bạch, đem một đống lớn tư liệu y học cầm trong tay đặt ở trước mặt cậu ta, cười nói, “Những thứ này đều là của Hắc Yến, phương pháp điều chế cụ thể phía trên, tôi muốn hai loại thuốc phía trên, càng nhanh càng tốt.”
Ôn Bạch đẩy mắt kính một cái, cũng không hề nhìn tới ánh mắt toả sáng của Lang Trì phía sau hắn, mà là theo bản năng hướng một bên gian phòng nhìn lướt qua, ở trong đó đặt một lọ thủ tinh lớn, mà người trước mặt này còn không biết chuyện, cậu cầm lấy đống tư liệu nhìn một chút, nói, “Ừ, không khó, tôi mau chóng cho cậu, nhưng tôi muốn yên lặng tuyệt đối, không hy vọng có người quấy rối tôi.”
Tả Xuyên Trạch đương nhiên biết cậu ta chỉ là việc gì, liền dặn dò Lang Trì mấy ngày nay không được qua, khiến cho người sau lưng vẻ mặt buồn rầu.
Mà đúng lúc này vô cùng khéo ở vườn hoa dưới lầu trên đường đá vụn có hai vị tiểu công tản bộ gặp được nhau.
Tống Triết nói ôn hoà, “Thật là đúng lúc.”
Trác Viêm cười híp mắt gật đầu, “Là rất khéo.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, động tác nhất trí hướng ở chỗ sâu trong vườn hoa đi đến, Trác Viêm nói, “Cây thuốc phiện kia hình như xem tôi rất không vừa mắt.”
Tống Triết mỉm cười lên tiếng, cùng anh ta sóng vai mà đi, nói, “Trên lý thuyết mà nói như vậy là không sai, nhưng mà em ấy cũng xem tôi không vừa mắt như vậy.”
“Cậu ta nhìn anh không vừa mắt là lâu rồi, xem tôi là mới đây,” Trác Viêm cười híp mắt nhìn y, hỏi, “Anh muốn đứng ở bên nào?”
Tống Triết mỉm cười nhìn anh, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, “Dĩ nhiên là bên nào lợi nhiều hơn, tôi liền đứng ở bên đó rồi.”
Trác Viêm gật đầu, “Anh đứng ở bên cậu ta hiển nhiên không chiếm được lợi ích gì, cây thuốc phiện kia cũng sẽ không bởi vì anh giúp cậu ta mà lúc động phòng cam tâm tình nguyện nằm yên cho anh làm.”
Tống Triết ừ một tiếng, nói ôn hoà, “Cho nên?”
Trác Viêm sâu xa híp mắt một cái, che khuất ánh sáng tính toán bên trong, miệng chậm rãi, “Anh phải biết rằng có một loại thuốc có thể đặt ở trong miệng, bên trong chứa thuốc anh muốn, thì chỉ cần hôn môi dùng đầu lưỡi đem chốt mở đẩy ra là có thể khiến cho thuốc chảy vào trong miệng, đương nhiên trước đó anh phải dùng thuốc.”
Tống Triết chăm chú nghe xong, cười nói, “Như vậy tốt nhất.”
“Vậy thành giao.”
Vì vậy sau bữa cơm chiều Tống Triết liền bỏ vào một phong bì kín cùng hai viên thuốc thử, y nhìn vật trong tay, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng híp lại một chút, Trác Viêm chính là con hồ ly, y lại như thế nào dễ dàng cho anh ta nghĩ kế như vậy? Phải biết rằng người đàn ông này vẫn chờ tính toán y, Tống Triết trầm ngâm một chút, đứng dậy đi phòng thí nghiệm Ôn Bạch.
Ôn Bạch lúc này đang điều chế thuốc Tả Xuyên Trạch muốn, giương mắt thấy Tống Triết tiến đến chỉ đối với y cười cười liền tiếp tục động tác trên tay, Tống Triết cũng không thèm để ý, mà là lật lật đống tư liệu lớn trên bàn, khoé miệng ý cười sâu một chút, y mặc dù không có đứng ở bên Tả Xuyên Trạch, nhưng thỉnh thoảng giúp hắn một chút cũng có thể.
Tả Xuyên Trạch đương nhiên không rõ hắn thừa ra một người trợ giúp, hắn chỉ biết là Trác Viêm sở dĩ đề nghị cùng kết hôn một chỗ là muốn tính toán Tống Triết, mà hắn vừa vặn đang suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể làm cho người đàn ông kia lúc động phòng mặc hắn muốn làm gì thì làm, giờ đây thừa ra người trợ giúp hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thế là Trác Viêm đang lôi kéo vợ nhà mình ở cạnh biển tản bộ liền thấy bóng dáng bộ đồ màu đỏ cách đó không xa hướng bọn họ đi tới, anh ta ở trên trán vợ nhà mình hôn lên, để cho cậu ta trở về trước, mà mình thì dù bận vẫn ung dung chờ cây thuốc kia đến.
Tả Xuyên Trạch chậm rãi đi tới trước mặt anh ta, cũng không cùng anh ta lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề, cười tà, “Tôi nghe nói thuốc mấy lần trước đều là anh chế.”
Trác Viêm cười híp mắt gật đầu, ăn ngay nói thật, “Đúng vậy, nhưng mà tôi cũng là vì tốt cho cậu không phải sao?”
“Oh?” Tả Xuyên Trạch kinh ngạc nhướng mi, “Bao gồm thứ thêm vào bên trong?”
Trác Viêm vội ho một tiếng, chỉ cười không nói. Tả Xuyên Trạch liền híp mắt một cái, cười nói, “Anh giúp tôi một chuyện, sổ sách của chúng ta liền xoá sạch một khoản, như thế nào?”
Trác Viêm đương nhiên không tin một chút bận bịu là có thể khiến người này không tính sổ anh, nhưng mà nếu sau này vì vợ nhà anh còn phải phiền hắn, không bằng tạm thời bán nhân tình cho hắn, liền cười nói, “Nếu như cậu phải đối phó Tống Triết, tôi khuyên cậu không cần hao tâm tốn sức rồi.”
“Oh?” Tả Xuyên Trạch lại hứng thú, thầm nghĩ người này đúng thật lôi kéo Tống Triết xuống, liền hỏi, “Anh làm cái gì?”
Trác Viêm cười rất là gian trá, chỉ nói, “Cậu đến lúc đó sẽ biết.”
Con ngươi Tả Xuyên Trạch vòng vo chuyển, nói, “Được rồi, vậy anh cho tôi một viên thuốc, tốt nhất là loại thuốc có thể giải được tác dụng của thuốc, có chứ?”
Trác Viêm suy nghĩ một chút, từ túi tiền lấy ra một viên thuốc và một bộ thiết bị đưa tới, nói, “Này, chỉ có thể giải số ít tác dụng vài loại thuốc, còn bộ thiết bị này, là gắn trong miệng, cậu có thể coi tình hình rồi đẩy nó ra.”
Tả Xuyên Trạch nhận qua nhìn thử, nhướng mi hoài nghi một chút, Trác Viêm cười nói, “Thuốc này nhưng là thật, không tin cậu có thể tìm người thử thuốc.”
“Vậy được,” Tả Xuyên Trạch nghe anh ta nói như vậy chỉ biết không có giả, hắn đem thứ đó thu vào, tà cười nhìn anh, “Sổ sách chúng ta liền xoá mất một khoản.”
Trác Viêm mỉm cười lên tiếng, nhìn hắn đi xa, nghĩ thầm nếu như thật có thể xoá bỏ mới lạ đó. Anh chậm rãi hướng đi trở về, giữa đường qua phòng thí nghiệm Ôn Bạch thì dừng cước bộ lại, xoay người đi vào.
Hôn lễ khiến người đời rung động lúc này đã kéo màn, trên đảo một mảnh tình cảnh xa hoa náo nhiệt, Tống Triết và Tả Xuyên Trạch vẫn là thân y phục có tính nhận dạng, Trác Viêm và Hill ngược lại thống nhất tây trang thuần làm bằng tay. Người chủ trì đứng ở trước mặt kích động, giọng nói truyền khắp toàn trường, tiếng vỗ tay mọi người nhất thời vang như sấm.
Nhẹ nhàng nói câu “Tôi đồng ý”, từ đó sau này liền cùng một chỗ mãi mãi.
Bất luận giàu sang hay là nghèo khổ, bệnh tật hay là tai nạn.
—— không rời không bỏ.
Mỗi người bọn họ đều tìm được một nửa còn lại của đời người, một người đem cuộc sống tiến vào giai đoạn mới, một người đã sớm mong muốn thế giới tràn đầy hạnh phúc.
Tràng cảnh kế tiếp của ngày đó đều là hoà hoà khí khí, thẳng đến buổi tối sau khi đưa tiễn khách mời mấy người bọn họ mới mỉm cười nhìn đối phương, ánh mắt đều rất ý vị thâm trường, Tả Xuyên Trạch tà cười, “Việc này có đúng hay không muốn nháo động phòng?”
Trác Viêm cười tủm tỉm, “Ý của cậu là chờ các cậu nháo chúng tôi xong, sau đó chúng tôi nháo lại các người?”
Tả Xuyên Trạch nhún vai, nụ cười trên mặt không đổi, “Như vậy thì cùng uống ly rượu đi, uống xong đều quay về phòng, như thế nào?”
Trác Viêm vẻ mặt không đổi, “Nếu tôi không uống, ngày hôm nay đoán chừng cậu sẽ không tha tôi trở về đi?”
“Thông minh.” Tả Xuyên Trạch ngoắc một ngón tay, Lang Trì sau lưng hiểu ý, lập tức lấy ra một chai rượu đỏ và một bộ ly thuỷ tinh chân dài, anh ta đem ly đặt ở trước mặt bọn họ, mở nắp rót rượu đỏ, quá trình này ngắn gọn mà rất nhanh, mọi người ngay cả thời gian từ chối cũng không có, Tả Xuyên Trạch tà cười đưa tay làm một dấu hiệu mời, cầm ly rượu lên trước mặt mình.
Những thuốc kia tất nhiên là hạ ở mép ly, người này ngay cả bỏ thuốc đều phải bỏ lớn lối như thế, trắng trợn như vậy, sức hấp dẫn thực sự là gian ác lại khiến người khác không thể từ chối. Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, không khỏi tiến tới ở trên môi hắn hôn một cái, cũng cầm ly rượu lên.
Hill không muốn cùng những người này thừa lời, chuẩn bị uống xong liền đi, Trác Viêm vẫn là trưng khuôn mặt cười híp mắt, vẻ mặt không thay đổi chút nào, mấy người đơn giản uống rượu một lúc mới đứng dậy về phòng.
Trác Viêm lôi kéo vợ nhà mình trở về phòng tân hôn trang trí tỉ mỉ, ôm lấy cậu ta liền ngã xuống giường hôn lên, Hill đưa tay đẩy anh, lạnh nhạt nói, “Đi tắm.”
Trác Viêm không quan tâm, tiếp tục hôn, chỉ nói, “Một hồi mới tắm.” Hắn đem thiết bị trong miệng đẩy ra, khiến thuốc chảy vào trong miệng của anh và vợ nhà mình, thầm nghĩ đương nhiên trước là đem thuốc trong cơ thể loại bỏ mới đi tắm, nếu không tắm đến phân nửa thuốc phát tán anh nhất định chết chắc, ngày đó anh ở phòng của Ôn Bạch trùng hợp thấy được những tư liệu kia, Tả Xuyên Trạch bỏ thuốc anh là thuốc khiến cả người vô lực, chờ bị người làm, bỏ thuốc cho vợ nhà anh chính là thuốc tăng lực, người nọ hiển nhiên là chuẩn bị khiến anh ở đêm động phòng bị đè, đồng thời còn nằm trên giường một ngày.
Hill nhận thấy chất lỏng trong miệng, vẻ mặt ngừng lại, tuỳ anh ta đi.
Trác Viêm nhận thấy được vợ mình phối hợp, tâm tình nhất thời giương cao, nụ hôn ướt át vẫn trợt xuống đến cổ cậu, nhẹ nhàng mút vào, nhưng khi anh trợt từ cổ đến da vành tai thì lại dừng một chút, phía trên kia rõ ràng truyền đến một mùi hương, mùi hương tuy rằng rất dễ ngửi nhưng tuyệt đối không phải thuộc về vợ nhà anh, đáy lòng anh nhất thời hiện lên một tia dự cảm không tốt, vừa muổn ngẩng đầu hỏi liền cảm thấy sức lực trong cơ thể mình bỗng nhiên biến mất toàn bộ, anh không khỏi hướng một bên mềm nhũn xuống, lập tức trợn tròn mắt, vội ho một tiếng, chỉ nói, “Vợ à, trên cổ em có đúng hay không bôi thứ gì đó a?”
“Không có, nhưng mà hôm nay Tống Triết nói qua trên cổ tôi có thứ gì đó muốn cho tôi nhìn một chút, bị tôi né tránh.” Hill ăn ngay nói thật.
Trác Viêm nhất thời dưới đáy lòng mắng to, anh ngày hôm qua vội vàng ứng phó khách mời sơ sót, kết quả vẫn bị con rắn độc kia thừa cơ chui vào.
Hill nhìn người này nằm ở trên giường lớn, hỏi, “Anh không tắm?”
Trác Viêm cười gượng, “Ừ, quá mệt, không tắm.”
Hill liền gật đầu một mình vào phòng tắm, thật lâu sau đó mới mặc áo ngủ đi ra, đem chăn kéo qua đắp lên cho bọn họ, sau đó ở trước mặt Trác Viêm đem áo ngủ của mình cởi ra toàn bộ, nhìn người này rõ ràng nuốt từng ngụm nước bọt lúc này mới nằm xuống bên cạnh anh, lạnh nhát ném một câu “Sau này đừng dính vào chuyện hai người kia” quyết đoán đi ngủ. [:))))]
Đáng thương một đêm động phòng hoa chúc thật tốt như thế, vợ nhà mình cởi sạch sẽ nằm ở bên cạnh lại không thể ăn, Trác Viêm nhất thời d*c hoả đốt người, phẫn hận quả thật muốn cào tường, một đêm đều ngủ không được ngon giấc, thầm nghĩ Tống Triết anh tốt nhất thua bởi trong tay của tôi!
Bên này Tống Triết mỉm cười lôi kéo Tả Xuyên Trạch tiến vào gian phòng sang trọng, hai người đầu tiên là đặc biệt có tư tưởng ngâm ôn tuyền, lúc này mới vào ***g sắt, con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, nhất thời lắc mình đi qua đem Tống Triết đẩy ngã ở giường, từ cao nhìn xuống y, tà cười, “Tống Triết, đêm nay tuỳ tôi một lần như thế nào?”
Tống Triết cười gật đầu, đưa hắn kéo xuống hôn lên, chỉ nghe một tiếng nhỏ nhẹ, Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên cựa y ra, ánh sáng trong con ngươi rất thịnh, “Tống Triết, anh lại bỏ thuốc cho tôi …” Lời của hắn chỉ nói phân nửa liền hướng một bên ngã xuống, nhất thời cảm thấy cả ngươi vô lực, “Đây là ****?”
Tống Triết mỉm cười gật đầu, xoay người áp lên, cười hỏi, “Không có biện pháp, tôi chỉ có **** đối với em hữu hiệu, vốn là Trác Viêm cho tôi không phải là cái này mà là cái khác, tôi đưa cho Ôn Bạch nhìn một chút đối với cậu ta nói đây là thuốc của Trác Viêm, nghe đâu cho người người dùng đều sẽ nằm yên mặc cho người làm. Kết quả liền cầm đi cho Lang Trì thử một chút, thế nhưng thủ hạ kia của em dùng xong thì thấy người liền bổ nhào, Ôn Bạch cứ như vậy nằm ở trên giường hai ngày, này, em ngày hôm nay không nhìn thấy cậu ta không phải sao?”
Tả Xuyên Trạch giờ mới hiểu được câu kia của Trác Viêm “Nếu như cậu phải đối phó Tống Triết, tôi khuyên cậu không cần hao tâm tốn sức” là đại biểu cho ý gí, dựa theo lẽ thường thuốc này chắc là y dùng, đáng tiếc bị Tống Triết lén đổi, mắt hắn không đổi nhìn người này, đem thiết bị trong miệng đẩy ra, thuốc chậm rãi chảy vào trong cơ thể, hắn có thể phát hiện sức lực của mình rõ ràng khôi phục.
Vì vậy đang lúc Tống Triết bắt đầu yên tâm hưởng dụng thì đã bị Tả Xuyên Trạch thoáng cái đẩy ngã ở một bên, tiện đà xoay người áp lên, y nhìn nụ cười đến tà khí trên mặt người này, bất đắc dĩ nói, “Thì ra hắn ta cũng cho em thứ này.”
“Nếu không anh cho là gì đây?” Tả Xuyên Trạch nhìn y tà khí, “Khó có được đời này một lần có thể động phòng, tôi quyết định trên anh.”
“Tôi đời này cũng chỉ có một lần động phòng mà thôi.” Tống Triết cười trả lời một câu, cựa ra hắn đoạt lại quyền chủ động, Tả Xuyên Trạch đương nhiên sẽ không để cho y như nguyện, hai người vẫn đánh tới sau nửa đêm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngủ.
Ngày thứ hai mấy người họ đều tỉnh rất sớm, ngồi chung một chỗ hoà thuận ăn một bữa sáng, nhưng thật ra khiến người xung quanh vô cùng kinh ngạc không ngớt, bọn họ vốn cho là đêm nay qua đi ít ra sẽ có hai người không dậy nổi giường, ai biết lại đều là một bộ dạng hoàn hảo, việc này … Rốt cuộc là vì sao?
Sau bữa sáng Trác Viêm mượn cớ quay về Trác gia xử lý văn kiện, Tống Triết và Tả Xuyên Trạch với lý do giống vậy chia nhau trở về Phùng Ma và thư phòng, ba người đàn ông đấu đến đấu đi lẫn nhau này, hành động nhất trí ở sau buổi sáng tân hôn — đi ngủ bù.
Hill mắt lạnh ở một bên nhìn, cái gì cũng không nói, quay đầu bay trở về nước Anh.
Mà bên ngoài đối lần hôn lễ này vẫn như cũ bàn luận vô cùng tưng bừng sôi nổi, ở một đoạn thời gian rất dài sau này đều làm người trong giới nói chuyện hăng say, kéo dài không giảm.
———