Cực Hạn Săn Bắn

Chương 7: Chương 7




Máu

Tả Xuyên Trạch biết Tống Triết ở bên trong phản ứng đầu tiên là muốn làm thịt y trực tiếp ngay tại chỗ, nhưng hắn nghĩ lại như vậy thấy tiện nghi cho y quá, đã muốn bắt y đem đi bán tới Tam Giác Vàng, thế nhưng còn chưa chờ hắn hạ mệnh lệnh thì từ bên trong đi ra một người, người này trực tiếp đi tới trước mặt hắn nói, “Ngài Tả, đại thiếu gia chúng tôi nói lần này đại thiếu gia giúp cậu đem cấp cao bang hội tụ tập lại, cậu giúp đại thiếu gia xử lý những thứ tạp nham, coi như huề nhau.”

Lúc này Tả Xuyên Trạch vẫn ngồi trong xe ở ven đường, vẫn chưa đi đến cửa quán rượu, người của Tống Triết có thể dễ dàng tìm tới nơi này như vậy đã nói lên được người của y là đang ở gần đây, hơn nữa thường xuyên chú ý biến động bên này.

Tả Xuyên Trạch híp đôi mắt đen lại, biết mình ngày hôm nay muốn bắt y là không được, nhưng mà nếu cấp cao bang hội có thể thâu tóm nhanh gọn như vậy hắn tự nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức liền ra lệnh thủ hạ vọt vào, nhưng lại phải nhắc nhở bọn họ bỏ qua người kia.

Bầu trời chẳng biết lúc nào đã hạ xuống cơn mưa nhỏ, Tả Xuyên Trạch cũng đã đi tới trước cửa quán bar, hắn đứng thẳng ngẩng đầu, xuyên qua tầng tầng mưa rơi nhìn bầu trời u ám, phía trên kia không thấy một vì sao, đã có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua tầng tầng mây đen cao xuống đây, đem bầu trời chiếu rọi thành màu xanh.

Tả Xuyên Trạch nhìn không thấy ánh trăng, thế nhưng máu bạo ngược trong cơ thể đang hổn loạn thậm chí sắp sửa bộc phát ra lại rất rõ ràng nhắc hắn hôm nay là trăng tròn, vô cùng rõ ráng nhắc nhở hắn người đàn ông kia đã từng ban cho hắn tất cả.

Hắn nắm chặc cáng đao trong tay, bên trong quầy rượu tiếng kêu thảm thiết cùng với không khí nguy hiểm dần lan tràn ra, khiến máu tùy tiện va chạm trong cơ thế hắn càng thêm khó khống chế, khiến ngay cả đầu ngón tay hắn đều đối với máu tươi sinh ra một tầng khát vọng đến phát run.

Hắn biết hắn bây giờ có thể tuỳ thời vọt vào chém giết một cách thoải mái, giảm bớt sự tàn bạo trong cơ thể, thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ là đơn thuần không muốn thuận theo mà thôi, không muốn nghe theo vật mà người đàn ông kia lưu lại cho hắn.

Âm thanh bên trong dần nhỏ lại sau đó biến mất, Tả Xuyên Trạch lẳng lặng nghe, hắn biết phía sau đi ra hai người, hắn vẫn không quay đầu lại, bởi vì hắn có thể đoán được người đến là ai.

Thủ hạ của hắn lúc này cũng chạy tới bên cạnh hắn, “Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành.”

Tả Xuyên Trạch “Ừ” một tiếng, nói, “Xử lý sạch sẽ.”

“Vâng.”

Tống Triết đi ra quán bar liếc mắt nhìn người trước mặt, thủ hạ đi theo cầm trong tay chính là cây dù, phân phó cậu ta đi tìm một cái khăn sạch sẽ, sau đó y đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích.

Y đang nhìn Tả Xuyên Trạch.

Lúc này Tả Xuyên Trạch hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo và tà ác thường thấy, mà là một người đắp lên một vẻ hiu quạnh, mà bên trong vẻ hiu quạnh này hình như có vật gì đấy đang nhộn nháo, muốn phá kén ra. Hai loại lực này va vào nhau khiến bên người hắn tao nên một bức tường dầy dặn lạnh như băng, từ chối bất kể kẻ nào tới gần, cũng từ chối bất kì thứ gì ấm áp.

Hắn lúc vùng lên lại kiêu ngạo như ngọn lửa đến từ địa ngục, ai cũng không thể rời mắt khỏi hắn, mà lúc hắn yên lặng lại có thể dứt khoát từ chối triệt để như vậy, lãnh đạm đoạn tuyệt như vậy.

Tống Triết biết mọi người có rất nhiều mặt, thế nhưng y còn chưa từng thấy qua Tả Xuyên Trạch lại xuất hiện nhiều cực đoan mâu thuẫn như vậy. Hiên Viên Ngạo nói Tả Xuyên Trạch có quá khứ bí ẩn, thế nhưng Tống Triết bây giờ cũng rất muốn biết quá khứ của hắn đến rốt cục là cái gì, hắn rốt cuộc còn bao nhiêu mặt không bày ra.

Đúng là thú cưng của y, Tống Triết nghĩ, thân là chủ nhân hẳn là phải chu đáo tìm hiểu thú cưng của mình một chút mới đúng.

Quán bar hoàn toàn không còn âm thanh, Tả Xuyên Trạch vẫn đang có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc, mũi hắn vẫn luôn rất tinh, điều này làm cho máu trong cơ thể hắn càng thêm tuỳ ý lộng hành, không biện pháp ngăn cản. Tay hắn đang nắm cáng đao không khỏi chặc thêm một chút.

Đúng lúc này nước mưa đánh vào người hắn chẳng biết lúc nào đột nhiên biến mất, vang lên một giọng nói ôn hoà bên tai, “Dầm mưa như vậy, sẽ bị cảm.”

Vừa dứt lời trên đầu liền truyền đến một lực mềm nhẹ — Tống Triết cầm khăn giúp hắn chà tóc, lau rất nghiêm túc cũng rất tỉ mỉ.

Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu, người trước mắt vẫn là một gương mặt ôn nhã như ngọc, dáng vẻ vô tư, trên người một giọt máu cũng không dính, giống như người vừa từ trong địa ngục đi ra không phải y.

“Tống Triết,” Đôi mắt của Tả Xuyên Trạch đen như mực sâu không thấy đáy, nhìn không ra chút tâm tình nào, thế nhưng sát khí lạnh đến thấu xương lại một chút từ trên người hắn chậm rãi phát ra, khiến không khí xung quanh nhất thời trở nên cực kỳ nguy hiểm, “Lúc này, tốt nhất không nên tuỳ tiện đến gần tôi.”

Tay cầm dao của hắn nắm chặc thêm một chút, dùng sức đến ngay cả đầu ngón tay đều trắng bệch, cơ thể hắn đang hướng hắn kêu gọi ầm ĩ khiến hắn trực tiếp rút đao ra chém Tống Triết, thế nhưng hắn vẫn cứng rắn một chút cũng không nhúc nhích.

Bình thường bất cứ lúc nào đều có thể, cũng chỉ có ngay lúc này, chỉ có trăng tròn là không được, hắn vẫn đang … Không muốn đi thuận theo.

Người Phùng Ma đứng xung quanh nhìn thấy tình cảnh này trong lòng chợt căng thẳng, cơ thể cũng thay đổi càng thêm căng thẳng, để tuỳ thời ứng phó chuyện kế tiếp. Hai người ở Phùng Ma có nhận định chung: Thứ nhất nghìn vạn lần không nên vào lúc trăng tròn đến gần Tả Xuyên Trạch, bởi vì mi không biết có thể hay không đem hắn làm tức giận mà chết không toàn thây; hai là nghìn vạn lần trời đang mưa không nên đến gần Tả Xuyên Trạch, bởi vì mỗi khi trời đổ mưa xuống tâm tình của hắn liền trở nên âm tình bất định* [hay thay đổi].

Mà người trước mắt, đều phạm hai điều.

“Hử?” Tống Triết động tác trên tay không ngừng, khoé miệng vẫn như cũ lộ dáng cười thoải mái, hỏi, “Vì sao? Tâm trạng của cậu nhìn qua hình như vô cùng không tốt.”

Máu tàn bạo trong cơ thể khiến Tả Xuyên Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu rồi lại vui sướng không gì sánh được, sát khí của hắn căn bản không thể thu về, cho nên khi khoé miệng hắn nhếch lên cười một cái thì, sát khí xung quanh nhất thời trở nên cực kỳ ma mị mê hoặc đầy xinh đẹp, chỉ nghe hắn vô tư nói, “Tôi mỗi lần thấy anh, tâm trạng đều không tốt.”

Sát khí tựa hộ có thể hoá thành vật hữu hình* chậm rãi thâm nhập vào da người, Tống Triết nhất thời cảm thấy sự thích thú lạnh lẽo không sánh được, mắt của y lại chợt hiện lên tia sáng tươi đẹp, mỗi lần cùng người kia gặp nhau luôn khiến y luôn nhận được điều mới mẻ, thật là một con mồi cao cấp.

[*hữu hình: vật có hình dáng]

Tay y chậm rãi chuyển qua bên kia, tiếp tục cẩn thận lau khô tóc cho hắn, cười nói, “Nếu như tôi nhớ không lầm, đây mới là lần thứ ba chúng ta gặp nhau nhỉ?”

“Đúng vậy, mới gặp ba lần đã có thể khiến tôi ghét anh thành như vậy đủ thấy anh là người đáng ghét đến mức nào,” Tả Xuyên Trạch môi lúc này đã trắng bệch, nhưng khi hắn cười lên còn khiến cho người khác cảm thấy không gì sánh bằng sự xinh đẹp đó, đôi mắt đen như mực nháy cũng không nháy nhìn Tống Triết, hỏi, “Hình như vô tình bị anh xử lý hộ rồi, đúng không?”

Tống Triết đi về phía trước một bước nhỏ, đi lau tóc phía trước hắn, cười nói, “Cùng có lợi mà thôi.”

Động tác của y ưu nhã mềm nhẹ, trên người phát ra khí chất rất hoà nhã, hình như không bị vây nhiễm bởi những thứ xung quanh, Tả Xuyên Trạch cảm thấy máu tàn bạo trong cơ thể bất tri bất giác ngừng lại một chút, hắn nhướng mi nhìn y, “Anh có thể chắc chắn tôi đêm nay nhất định tới?”

“Không chắc,” Tống Triết hoà nhã lắc đầu, “Tôi chi là muốn thử xem, nếu như đêm nay cậu không tới tôi sẽ tìm cách dời đề tài qua đêm mai tiếp tục bàn, đêm mai không tới liền tiếp tục dời tới ngày mai, kéo dài ba ngày liên tục, nếu như ba ngày cậu còn chưa tới tôi đây cũng chỉ có thể dùng biện pháp của tôi thôi, nhưng mà tôi đoán cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy,” Y nói hướng hắn cười cười, nói, “Mà sự thực chứng minh vận khí của tôi vô cùng tốt.”

Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, nhìn y một lát mới lên tiếng, “Đã lâu rồi tôi chưa từng ghét một người đến như thế.”

Tống Triết lại nói, “Cậu hẳn là đi tắm nước nóng sau đó thay một bộ đồ mới.”

Tả Xuyên Trạch nhìn y chằm chằm, Tống Triết mỉm cười cùng hắn đối mặt. Lúc này bên trong quán bar người đã đi ra, bọn họ đứng cách hai người bọn họ khá xa, do dự một chút mới nói, “Chủ nhân, đã dọn dẹp sạch sẻ.”

Tả Xuyên Trạch “Ừ” một tiếng, đem con dao giao cho thủ hạ quay đầu bước đi, Tống Triết cũng đem khăn ném cho thủ hạ của mình, đi vài bước đuổi theo hắn, đem cây dù một lần nữa đặt trên đỉnh đầu hắn, mỉm cười hỏi, “Cậu đi đâu?”

Nước mưa cùng với tiếng chuông trên cổ chân pha trộn vào nhau lại vô cùng êm tai, Tả Xuyên Trạch cũng không quay đầu lại nói, “Giống như lời anh nói, tôi phải đi về tắm thay quần áo sau đó ngủ.”

Tống Triết “Ừ” một cái, tiếp tục cười nói, “Trụ sợ chính của Phùng Ma cũng không ở thành phố X nhỉ?”

“Cho nên bây giờ tôi muốn đi Dạ Mị mướn một phòng,” Tả Xuyên Trạch chậm rãi nói, đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi một cách mờ ám, “Thế nào, Tống công tử đây cũng muốn đi sao? Giờ tôi mới nhớ tới lần trước vốn chưa làm xong, nếu không ngày hôm nay tiếp tục?”

“Nhắc tới lần trước,” Tống Triết cũng nhìn về phía hắn, ôn nhu nói, “Người đi trước hình như là câu thì phải?”

“Bởi vì lần trước anh thật sự là làm tôi quá chán,” Tả Xuyên Trạch đẩy cây dù ở giữa đang che ra liền xê dịch gần về phía y một chút, khoé miệng gần như dán vào vành tai y, chỉ nghe hắn tiếp tục nói, “Nhưng mà anh yên tâm, ngày hôm nay anh có nói bất cứ cái gì tôi cũng sẽ không đi, anh có muốn hay không cùng tôi đi thử một chút?”

Bên tai hơi thở ướt át hoà với một chút mát lạnh, Tống Triết hơi dịch ra một chút quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt của Tả Xuyên Trạch cùng môi đều tái nhợt, nhưng mà con ngươi màu mực cùng màu cầu vồng chiếu xuống lại càng thêm phần yêu mị, giống như một đoá anh túc nở rộ hết mức, mà giờ khắc này thấy hắn nhìn sang đáy mắt lại đột nhiên nổi lên một tia sung sướng.

“A, tôi nhớ ra rồi,” Tả Xuyên Trạch thong thả mở miệng nói.

Tống Triết há miệng, vừa muốn hỏi là cái gì liền bất ngờ bởi một lực mạnh từ cổ tay truyền đến, một lực này lôi kéo làm bản thân rất nhanh nghiêng về trước, ngay sau đó trên môi liền truyện đến một cảm giác mềm mại hơi mát lạnh, sau đó một vật ấm áp cạy răng của mình ra trực tiếp chui vào miệng.

Tống Triết nhẹ buông tay, cây dù “Soạt” một tiếng rơi xuống đất, huống chi y là một người thông minh như thế nào đi nữa lúc này cũng ngây người trong chốt lát mới phản ứng được đây là … Một nụ hôn.

Tả Xuyên Trạch chỉ hôn một hồi liền buông y ra lui về phía sau hai bước nhìn y, khoé miệng nhếch lên cười đầy sung sướng, khi hắn buông ra trong chốc lát Tống Triết vươn hai ngón tay phủ lên trên môi, y mắt xếch xinh đẹp vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt cũng lộ ra vẻ cười lạnh nhạt, nhưng mà dáng tươi cười kia thấy thế nào cũng có cảm giác … Miễn cưỡng.

“Tống thiếu gia đã từng nói anh có tính khiết phích đúng không?” Tả Xuyên Trạch cười đến càng vui sướng, thậm chí còn lè lưỡi liếm liếm môi của mình, giống như cảm thấy mùi vị vẫn còn, chỉ nghe hắn tiếp tục nói, “Nếu như là người khác tôi có lẽ sẽ xoi mói một chút, thế nhưng đối tượng là Tống đại công tử đây … Tôi miễn cướng khen ngợi một chút về mùi vị của anh coi như không tệ, như thế nào, tôi lại hôn anh lần nữa coi anh hài lòng không nhé?”

Tống Triết vẫn đang trong lúc khôi phục lại sự không thoải mái vừa rồi, y quả thật có tính khiết phích, môi của y chỉ cùng Tiểu Đào và con báo đen kia đã được tắm rửa xong thì hôn chúng nó, những thứ khác bất kể kẻ nào bất kỳ chỗ nào cũng không hôn qua, càng miễn bàn đến việc được hôn, y còn chưa từng nghĩ tới ai có thể, ai dám xông lại gần y như vậy.

Y biết nếu như người không phải mà là thú cưng này y coi trọng hiện tại nhất định sẽ nhịn không được mà nôn, thế nhưng cho dù là như vậy y vẫn cảm thấy có một chút khó chịu.

Tả Xuyên Trạch thấy y không đáp cũng không có tiếp tục hỏi, con ngươi đen như mực nhìn cây dù trên mặt đất một chút liền ngẩng đầu lên nhìn y, không đàng hoàng mà cười rộ lên, “Thoạt nhìn Tống thiếu gia anh đây tốt nhất cũng trở về tắm rồi thay một bộ quần áo mới, miễn cho cảm lạnh a, dù sao anh thoạt nhìn hình như so với tôi quý trọng thân thể hơn, như vậy sau này còn gặp lại.”

Hắn đi, đi thật vui sướng, đây là lần đầu tiền trong lúc trăng tròn hắn lại sản sinh ra tâm tình vui sướng, hắn ngẩng đầu nhìn phía chân trời, đêm tối dài dằng dặc đã qua, trong cơ thể máu tàn bạo của hắn lần thứ hai biến hoá thành yên bình.

Hắn lại thành công chịu đựng qua một lần.

Không chết, cũng không bị điên.

———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.