"Nếu vậy tại hạ đa tạ Diệp cô nương. Không biết cô nương có thể giao công tử cho tại hạ
không?" Vân Ẩn tỏ vẻ đã hiểu, hắn gật gật đầu, nụ cười vẫn như trước làm cho người ta thấy ấm áp cả người.
"Có, có thể." Đương nhiên là
không thể tốt hơn! Diệp Hiểu Hạ một khắc cũng không muốn đứng ở bên
người hắc y nam tử này, ít nhất, bây giờ là như vậy.
Vân Ẩn quay
đầu, vỗ vỗ tay, lập tức có hai người từ trong quán trà đi ra, đi tới bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, không nói nhiều lời, liền đưa hắc y nam tử kia ra.
Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói với Vân Ẩn: "Cái kia,
Vân Ẩn, tôi, tôi và bạn anh có chút hiểu lầm..." Cô gãi đầu, lại thấy
thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cảm thấy có chút phiền muộn:
"Ai nha, tôi cũng không biết nên nói như thế nào thì tốt. Nhờ anh nói
với bạn anh, tôi, không cố ý khiến hắn hôn mê, tất cả chỉ là hiểu lầm
thôi."
Vân Ẩn nhìn hắc y nam tử vẫn còn hôn mê ở bên trong, lại
chuyên tâm nghe Diệp Hiểu Hạ nói, sau đó nhẹ nhàng cười lên tiếng: "Cô
nương yên tâm đi, tại hạ nhất định sẽ giải thích rõ ràng."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Diệp Hiểu Hạ thở ra một hơi thật dài: "Vậy tôi đi trước, cảm ơn anh."
"Người nên cảm ơn là tại hạ, cô nương không cần khách khí." Vân Ẩn gật đầu, khuôn mặt vẫn mỉm cười như trước.
"Vân đại hội trưởng đích thân tới Bạch Đế thành, sao không thông báo để tôi
tới tiếp đón, Danh Môn chúng tôi nhất định cả phố hắt nước(??), mở tiệc
mười dặm nghênh đón. Bây giờ, không phải là giống như chúng tôi không có thành ý, không có tác phong của chủ nhà sao?" Một giọng nói quen thuộc
vang lên, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy kỳ quái, giương mắt nhìn, lại thấy Không Đồng đứng ở xa xa, trên mặt mang theo ý cười trong suốt.
Hội trưởng? Hóa ra người tên Vân Ẩn này cũng là hội trưởng của nghiệp đoàn.
Vân Ẩn chậm rãi xoay người nhìn Không Đồng nhẹ nhàng cười: "Vốn chỉ là đi
ngang qua, vừa hay gặp chút việc nhỏ, cũng chỉ dừng chân một chút, sao
dám quấy rầy quý đoàn?"
Không Đồng thu hồi nụ cười thân thiết,
ánh mắt của hắn xẹt qua Diệp Hiểu Hạ, rơi xuống hắc y nam tử đang bị
người đỡ. Nhẹ nhàng gật gật đầu, còn chưa nói gì, lại thấy một nữ đan sĩ mặc áo đỏ đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Vân đại hội trưởng thật sự cao
giá, chỉ là đi ngang qua, liền thanh tẩy điểm tụ tập của hồng danh ở
ngoại ô Bạch Đế thành, nếu có ý đến một chuyến, Bạch Đế thành không phải là sẽ không còn một ngọn cỏ sao?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không quen
nữ đan sĩ này, cô cùng người Danh Môn qua lại nhiều nhất chính là Tương
Tư Túy, sau đó là Không Đồng và Hồng, cho nên những người khác ở Danh
Môn đối với cô đều là người xa lạ.
"Tuyết Chiếu Vân Quang, chỗ
này đến lượt em nói chuyện sao?" Không Đồng giống như đang đợi nữ đan sĩ tên là Tuyết Chiếu Vân Quang kia nói xong mới lên tiếng, cho nên câu
hắn quát lên nhìn qua không hề nghiêm khắc.
Tuyết Chiếu Vân Quang thấy Không Đồng nói mình thì hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.
Tiếp đó Không Đồng vừa cười vừa nói: "Không quản tốt cấp dưới khiến Vân đại hội trưởng chê cười."
Nhìn nụ cười của Không Đồng, Diệp Hiểu Hạ chuyển mắt tới Vân Ẩn đang đứng
một bên. Tuy bọn họ đều đang cười, nhưng lại làm cho người ta cảm giác
hoàn toàn bất đồng. Không Đồng cười rất xán lạn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lương ý, mà Vân Ẩn cười lại cố tình không dao động, giống
như dù phát sinh bất cứ việc gì cũng không thể mất đi sự ấm áp.
"Tại hạ chỉ là không thích màu đỏ, cho nên, mời bọn họ nhường chỗ, cũng
không có ý tứ gì khác." Vân Ẩn mỉm cười như trước, áo choàng hắn ám ánh
vàng nhẹ bay trong gió, có vẻ ung dung mà cao quý.
"Anh!" Tuyết Chiếu Vân Quang lập tức nhảy lên, Diệp Hiểu Hạ phát hiện ra quần áo của cô cũng là màu đỏ...
Không Đồng nhíu mày, rồi lại buông ra, tốc độ nhanh khiến người ta không phát hiện ra. Hắn ngăn cản Tuyết Chiếu Vân Quang, cười cười dời trọng tâm đề tài: "Nếu Vân đại hội trưởng đã đến Bạch đế thành, sao có thể không đến nơi này ngồi nghỉ? Rượu ở đây, nơi khác không có đâu." Hắn nói xong,
ánh mắt lại tuần tra trên người Diệp Hiểu Hạ, bồi hồi bất định, tuy
không rõ ràng, nhưng lại khiến ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông của Diệp
Hiểu Hạ đều dựng đứng lên.
Hắn đang nghĩ cái gì? Diệp Hiểu Hạ nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng hơi bất an, muốn tìm hiểu lại không biết là cái gì.
"Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh." Vân Ẩn ôm quyền, rồi quay đầu
hướng về phía Diệp Hiểu Hạ cười khẽ: "Hôm nay tại hạ còn có việc, ngày
khác nhất định trùng trùng cảm tạ cô nương."
"Không cần không
cần, anh không cần khách khí như vậy, tôi chỉ là nhấc tay chi lao thôi." Diệp Hiểu Hạ vội vàng xua tay, thân mình cũng nhảy sang một bên. Buồn
cười, người này tuy vẫn cười với Không Đồng, nhưng cô vẫn có thể cảm
giác được, Không Đồng đối với người này vô cùng khó chịu. Tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng trực giác nói cho cô biết không nên cùng Vân
Ẩn có quan hệ gì, dù sao, Không Đồng bây giờ là khách hàng lớn của cô,
không thể đắc tội.
Vân Ẩn cũng không nói nhiều, chỉ gật gật đầu,
bên môi vẫn là độ cong hoàn mỹ, nụ cười như gió xuân thổi vào mặt: "Vậy
tại hạ liền cáo từ."
Diệp Hiểu Hạ vội vàng hướng về phía hắn vẫy
tay tạm biệt, bộ dáng sốt ruột kia, thật giống như là hận không thể cùng hắn xóa sạch quan hệ. Sốt ruột như vậy, trong mắt Không Đồng càng thêm
chói mắt.
Vân Ẩn đi tới chỗ Không Đồng, hai người khác cũng đỡ
hắc y nam tử đi theo. Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên cảm thấy một tia sáng lạnh từ bên cạnh bắn tới, quay đầu lại, mới phát hiện hắc y nam tử kia đã
tỉnh lại, tuy hắn vẫn được hai người kia đỡ, nhưng mà con ngươi của hắn
nheo lại khiến Diệp Hiểu Hạ khẳng định trăm phần trăm dược hiệu trên
người hắn đã hết.
Bất quá, chỉ liếc mắt một cái, hắc y nam tử này lại nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt như vừa rồi, giống như chưa bao
giờ tỉnh lại. Hết cách, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy toàn thân bốc lên hơi
lạnh.
Hắn cùng cô hẳn là, hẳn là sẽ không gặp lại nữa đi.
Ha ha, ha ha...
Chính cô cũng cảm thấy cười đến vô lực.
"Hiểu Hạ! Cô quen biết Vân Ẩn à? Quen biết thế nào? Quen biết ở đâu? Cô không phải mới chơi sao? Làm sao có thể quen hắn? Có phải cô quen hắn trong
hiện thực không?" Diệp Hiểu Hạ còn đang bị ánh mắt của hắc y nam tử kia
làm cho đông cứng tại chỗ, liền nghe thấy khung mật thoại kêu lên, vừa
nhận liền truyền đến một tràng câu hỏi như pháo nổ của Tương Tư Túy.
"Anh đang nói cái gì vậy?." Bởi vì âm thanh của Tương Tư Túy quá lớn, Diệp
Hiểu Hạ nhịn không được xoa xoa lỗ tai, nhăn mày lại: "Anh đang nói cái
gì đấy? Cái gì mà biết với không biết."
"Cô đừng trả lời có lệ
với tôi! Tôi vừa nghe lão Hồng nói, ở quán trà thấy cô và Vân Ẩn ở cùng
nhau, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Tiếp tục cau mày, tại
sao nghe được lời này lại cảm thấy không đúng chứ? Sao cô lại có cảm
giác như mình là dâm phụ trèo tường bị chồng phát hiện vậy?
"Chúng tôi không có quan hệ gì."
"Thế cô thân thiết với hắn như vậy làm gì? Hắn còn nói muốn lần sau gặp lại, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?"
Dựa vào, tại sao hắn càng nói lại càng không đúng.
Diệp Hiểu Hạ nổi giận, vừa rồi vì hắc y nam tử kia hiểu lầm mà suýt mạo hiểm mất mạng, xúc động cứu hắn giờ này phút này toàn bộ biến thành phẫn nộ
đổ lên đầu Tương Tư Túy: "Quan hệ? Anh nghĩ là quan hệ gì? Chẳng lẽ tôi
với hắn là gian phu dâm phụ?"