Cực Hạn

Chương 131: Chương 131




Chai bia đập trúng cánh tay Trầm Hoan, phát ra một tiếng trầm đục, sau đó rơi xuống đất, bể thành mảnh nhỏ, nếu không phải bia đã sớm uống xong rồi, chỉ sợ chai này gãy xương người ta.

Diệp Hiểu Hạ vội vàng giữ chặt tay Trầm Hoan, dưới đèn đường hôn ám nhìn chỗ bị chai bia đập trúng của anh, vẻ mặt lo lắng, vội vàng hỏi: “Thế nào? Có bị thương không!”

Trầm Hoan nhìn vẻ mặt sốt ruột của Diệp Hiểu Hạ, chỗ trống rỗng vắng vẻ trong lòng, không biết vì sao bỗng nhiên đã bị cái gì đó ấm áp lấp đầy.

Ấm đến mức làm anh giữa đêm thu se lạnh này mà người hơi hơi ra mồ hôi. Giọng anh không tự giác mềm lại: “Không, không có gì, đừng lo lắng.”

Tuy rằng Trầm Hoan nói như vậy, nhưng Diệp Hiểu Hạ thấy cánh tay anh sưng đỏ một khối thì nhăn mày lại: “Sao có thể không có gì, đỏ như vậy sưng như vậy, ngày mai nhất định sẽ bầm tím. Anh dứt khoát về đi, không cần đưa tôi, tự tôi có thể về được.”

“Như bây giờ, tôi có thể cho em một mình về hả?” Trầm Hoan tay rút mình về, buông tay áo xuống, kéo Diệp Hiểu Hạ ra phía sau, ngẩng đầu nhìn hai nhóm người đang phân tranh kia.

“Nhìn cái gì vậy! Còn muốn xảo trá thế nào ! Không phải là bị chai rượu đập một chút sao!” Người ném chai bia vừa rồi, đã uống say khướt, hơn nữa người đông thế mạnh, kêu rầm rĩ với Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ.

“Các người nói chuyện kiểu gì vậy! Đánh người còn có đạo lý ! Có vương pháp hay không!” Diệp Hiểu Hạ nghe những người này không nói đạo lý như thế, cơn tức dâng lên đầu, lập tức đáp trả.

“Tao cứ nói như vậy, thế nào? Tao nói như vậy thì thế nào!” Người ném chai bia là người dáng người nhỏ ngắn nhìn qua rất du côn, lập tức đứng lên từ chỗ quán nướng, dẫn theo một đám côn đồ, cố tình đi tới chỗ Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan.

Hắn ta vừa nói vừa xắn áo, xem ra là muốn động thủ. Diệp Hiểu Hạ đến cùng cũng là người đã trải qua một lần, xem như hiểu rõ, gặp loại chuyện này càng trốn càng bị khi dễ. Muốn không bị khi dễ chỉ có thể họ ngang ngược, mình phải càng ngang ngược hơn họ! Cô đứng dậy từ phía sau Trầm Hoan, nhìn xung quanh muốn nhặt thứ gì đó làm vũ khí, nhưng lại bị Trầm Hoan kéo đến ra phía sau.

Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, lại vô cùng mềm nhẹ truyền tới: “Giao cho anh.”

Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, hình như có rất nhiều thời khắc như vậy, anh cũng sẽ nói như vậy. Giao cho anh, tin tưởng anh, em lui ra phía sau. Cô nhìn bóng lưng Trầm Hoan, trong lòng có chỗ nào đó đã mềm nhũn, càng thêm mềm nhũn.

“Tam nói cho mày biết, chỗ này ông nội mày chính là vương pháp! Hôm nay ông nội mày sẽ nói cho mày biết cái gì tên là...” Người nhỏ con kia vừa mới đến gần hai người, còn chưa động thủ, thì thấy cả người hắn bay ra ngoài, nặng nề đụng vào quầy kính trước quán nướng, nhất thời một mảnh tiếng thét chói tai, ồn ào.

Mà hai nhóm người vừa nãy còn giằng co hiện tại như đều choáng váng, tất cả ngây ngẩn nhìn Trầm Hoan. Vừa rồi, vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì!

Diệp Hiểu Hạ cũng xoa xoa ánh mắt, cô chỉ nhìn thấy vừa rồi Trầm Hoan cứ nâng lên một cước như vậy, đá vào trên ngực người nhỏ con này, sau đó cả người hắn lập tức bay đi ra ngoài. Tuy giờ phút này suy xét vấn đề này không quá phù hợp, nhưng, Diệp Hiểu Hạ vẫn là nhịn không được nghĩ, một cước này phải có khí lực bao lớn.

“ Mày làm gì! Cư nhiên dám giương oai ở nơi này! Mày có biết đây là địa bàn của ai hay không!” Tuy rằng một cước này dọa đến mười tên côn đồ đang giằng co, nhưng, mặt mũi vẫn là quan trọng. Mình bị hung hăng đá bay như vậy, dù tính trong lòng lại sợ, hai nhóm người cũng tạm thời buông ân oán, tụ lên, tính toán vây công Trầm Hoan.

Nhìn bọn họ cầm gậy gộc, chai bia, thậm chí còn có dao nhỏ trong tay chậm rãi đi tới chỗ hai người Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ, những người đang ăn đồ nướng xung quanh đã sớm trốn không thấy tung tích, trên một con đường náo nhiệt như vậy, chỉ trong thời gian nháy mắt, vậy mà quạnh quẽ chỉ còn lại có chỗ này có người.

Tuy Diệp Hiểu Hạ hơi khẩn trương, nhưng không biết vì sao, Trầm Hoan nhẹ nhàng nắm tay cô đã truyền lại cho cô sức mạnh khổng lồ. Chút bất an trong nội tâm cô biến mất sạch sẽ.

Nhóm côn đồ tuy rằng có không ít người, nhưng vừa rồi chính mắt thấy uy lực một cước kia của Trầm Hoan, trong lòng cũng run rẩy. Tuy rằng một đám người kết bạn đi đến chỗ Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ, nhưng bước chân chậm rất nhiều. Bọn họ vụng trộm giương mắt nhìn nhìn người đàn sắc mặt tái nhợt mà lại đẹp mắt trước mặt này, vừa tiếp xúc với con ngươi như vực sâu kia thì nhịn không được tái mặt.

Sao ánh mắt người này lại đáng sợ như vậy? Phảng phất mang theo sát khí.

“Các người làm gì! Nói cho các người ăn đồ nướng đàng hoàng, có gì nói hôm nay nói rõ ràng, sao dám đập quán của tôi! Các người còn muốn sống không hả!” Ngay lúc một đám người tiếp cận Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ, bỗng nhiên nghe thấy một người khác lớn giọng giương cổ hô. Hiển nhiên theo sau giọng nói của ông ta là người lao tới từ trong cửa hàng.

Diệp Hiểu Hạ nhìn qua khe hở đám người đang tới gần, chỉ thấy là một người đàn ông trung niên không cao, cơ bắp trên người ông ta rắn chắc, đặc biệt cánh tay càng vô cùng tráng kiện. Giờ ông đang đứng trước quầy kính kia, một phen đã nhấc người nhỏ con bị rơi choáng váng lên, “ Mày! Sao mày đập quầy của tao! Mày muốn chết có phải không!”

“Không phải, Mao ca, Mao ca là... Nó!” Người nhỏ con kia xem ra rất sợ người đàn ông trung niên này, dù tính trạng thái lúc này không tốt vẫn vội vàng đẩy hết trách nhiệm cho Trầm Hoan đang bị bao vây.

Mao ca lập tức vứt người nhỏ con kia xuống đất, hùng hổ đi tới chỗ Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ. Mà đám côn đồ vây lên lúc nãy, vốn đang do do dự dự, sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Mao ca này xuất hiện thì thần kinh lập tức run lên, giống như tâm phúc đã đến, một đám xoa tay, muốn xông lên chém giết Trầm Hoan.

Tình huống lúc này là thế nào, tuy rằng Diệp Hiểu Hạ tò mò, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được bồn chồn, sẽ không giống như trong phim cái loại này, cái loại này...

“Không có việc gì.” Trầm Hoan như cảm nhận được Diệp Hiểu Hạ đang khẩn trương, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng an ủi cô.

“ Ừ.” Tuy rằng sợ hãi, tuy rằng khẩn trương, tuy hơi bất lực. Nhưng là, trong một khắc này, có Trầm Hoan bên người Diệp Hiểu Hạ có an tâm nói không nên lời, cô ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan gật gật đầu, cho anh tín nhiệm lớn nhất.

“Dám gây sự ở chỗ của Mao ca ta, tao là muốn nhìn đến cùng là ai có lá gan lớn như vậy! Đập đồ của tao rồi muốn đi hả! Bồi thường cho Lão Tử rồi nói!” Mao ca đẩy một đám côn đồ nịnh nọt ông ra đi tới trước mặt Trầm Hoan, vươn tay muốn đi kéo vạt áo Trầm Hoan đang cúi đầu nói chuyện với Diệp Hiểu Hạ.

“Mao Tử.” Giọng Trầm Hoan lại vang lên ở một khắc tay Mao ca vừa mới vươn đến.

Giọng anh không lớn, thậm chí có hơi lười nhác, nhưng chỉ một tiếng như vậy khiến Mao ca vừa rồi còn hung thần ác sát bỗng chốc như bị sét đánh đóng đinh tại chỗ. Ông hơi hơi sửng sốt, vội vàng rút tay lại, biểu cảm dữ tợn trên mặt cũng trở nên cẩn thận, ông xoay người muốn nhìn Trầm Hoan một chút, lại vừa vặn thấy Trầm Hoan ngẩng đầu.

Trầm Hoan liếc mắt nhìn Mao ca một cái, biểu cảm trên mặt Mao ca lập tức thay đổi mấy lần, từ kinh ngạc, đến kinh hoảng, lại đến vẻ mặt tươi cười lấy lòng, ông xoa xoa tay, nịnh nọt đến cực điểm: “Hóa ra là tứ ca sao, mấy hôm trước chúng tôi đến nhìn ngài, bác sĩ Tang chết sống không cho chúng tôi đi gặp ngài, mấy ngày nay khôi phục khá hơn chút nào không?”

Trầm Hoan không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mao ca, như không có nghe thấy ông nói vậy. Trong lúc nhất thời, tình huống còn giương cung bạt kiếm vừa rồi trở nên hơi buồn cười.

Nhóm côn đồ không biết sao nhìn tâm phúc biến thành chân chó không ngừng cầu tốt với người đẹp mắt mà tái nhợt trước mặt cái, mà đối phương cũng không quan tâm. Chỉ còn lại có Mao ca một người tự quyết định, tuy rằng họ vẫn là không biết đối phương là loại người nào, nhưng thấy Mao ca như thế thì trong lòng cũng biết không phải nhân vật dễ trêu chọc, lập tức vọt đến phía sau Mao ca, cúi đầu không dám nói gì.

“Mao ca...” Người hơi có lá gan lớn một chút, nhìn Trầm Hoan, nhìn nhìn lại Mao ca một mình nói chuyện, nhỏ giọng hô một câu.

Nhưng kết quả được đến là trên đầu đã trúng một cái cốc bạo lức, trên mông lại bị đạp một cước: “Ca cái gì ca! Có biết lớn nhỏ không! Nhanh kêu tứ ca!”

Trầm Hoan nhíu nhíu mày: “Không cần.”

Mao Tử lại vội vàng ra thủ thế chớ có lên tiếng với nhóm côn đồ, tiếp tục quay đầu dùng vẻ mặt nịnh nọt với Trầm Hoan. Anh nhìn Diệp Hiểu Hạ bị Trầm Hoan ôm vào trong ngực, lại nhìn Trầm Hoan, lập tức cười nói: “Ai nha, thì ra tứ ca mang tứ tẩu đi ra tản bộ sao, đi đến chỗ chúng tôi thì nên ăn chút đồ nướng, tay nghề lão Mao ta tại đây con phố này là tốt nhất.”

“Tôi, tôi, tôi không là...” Giọng Mao ca vừa lớn vừa vang, sinh sôi đè ép tiếng phủ nhận của Diệp Hiểu Hạ. Mắt thấy kêu Mao ca không được, Diệp Hiểu Hạ đành phải thở dài một hơi mặc cho ông ta kêu. Cô vụng trộm liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, anh giống như không để ý cách gọi này, cũng thuyết phục mình đừng quá để ý.

Tứ tẩu. Trong lòng Trầm Hoan lặp lại từ này, anh bất động thanh sắc nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, lại nhìn nhìn Mao Tử vẻ mặt nịnh nọt, tâm trạng bỗng nhiên cực tốt. Anh quyết định việc hôm nay nhỏ như vậy không nên so đo với Mao Tử.

“Ai nha, tứ tẩu đừng khách khí với tôi chứ, nếu chị khách khí với tôi là đang đánh mặt tôi đó.” Mao ca ở chà chà tay trên tạp dề, vừa càng thêm nhiệt tình mời Diệp Hiểu Hạ, vừa nháy mắt với nhóm côn đồ, để bọn họ nhanh chóng đi dọn dẹp quầy hàng. Trong lúc nhất thời hơn mười tên côn đồ kia chạy đi hết.”Tứ tẩu thích ăn cái gì? Mấy cô bé bây giờ đều thích ăn gà nướng, tứ tẩu thích ăn không ? Còn có heo tiểu xếp, cắn giòn giòn, rất ngon, nếu không thì ăn dồi đi, tôi rửa rất sạch sẽ, tứ tẩu cứ yên tâm ăn...”

Mao Tử vẫn còn nhiệt tình giới thiệu đồ ăn chiêu bài của mình, Diệp Hiểu Hạ lại khó xử không biết trả lời thế nào. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo kéo tay Trầm Hoan áo.

Trầm Hoan nghe Mao Tử trái một tiếng tứ tẩu, phải một tiếng tứ tẩu, tâm trạng càng tốt đẹp hơn. Nếu không phải Diệp Hiểu Hạ kéo tay áo anh, anh cũng sẽ không ngăn cản Mao Tử tiếp tục nhiệt tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.