Cực Hạn

Chương 133: Chương 133: Cô trả lời: được






Đây mới là hôn sao?

Khác với nãy mình dán môi trên môi Trầm Hoan.

Cái lưỡi trơn ẩm kia như mang theo xuân dược mềm mại lưu luyến trong miệng cô, đến chỗ nào, cũng làm cả người cô run rẩy. Nhưng, mềm mại như vậy lại như là ma pháp mãnh liệt nhất trên thế giới, hút đi sức lực trong thân thể cô, làm cô chỉ có thể mặc cho mình càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng vô lực.

“Trầm Hoan...”

Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hai chân của mình đã không phải của mình nữa, cô mềm yếu treo trên người Trầm Hoan, thở dốc. Người đàn ông này, đúng là độc dược làm mình nghiện, cứ việc cảm thấy mình sắp chết, lại tách không ra như trước.

Nhưng, nếu lại không rời khỏi, cô nghĩ, cô sẽ chết .

Vì thế, lý trí còn sót lại của cô ra lệnh cho mình rời khỏi. Giữa hai người mới có một khe hở nhỏ, Diệp Hiểu Hạ hung hăng hút một ngụm không khí, cứu lại sinh mệnh cơ hồ hít thở không thông của mình.

Cô buông mi mắt, đôi môi hồng nhuận phảng phất được trên thế giới chu sa quý báu nhất thấm nhuận qua.

Đôi môi sáng loáng như vậy, màu sắc mê người như vậy, cô gái tuyệt vô cận hữu trên đời như vậy, dưới ánh đèn mờ nhạt mờ ám như vậy, tên của anh trượt ra từ giữa môi răng cô, khiến Trầm Hoan luôn luôn cho mình là bình tĩnh lý trí cũng nhịn không được sa vào.

“Cái gì?” Anh cũng không thỏa mãn chỉ như vậy, chỉ là rời khỏi như vậy. Nên để sát vào cô, dán môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả môi cô.

“Trầm Hoan.” Diệp Hiểu Hạ thừa dịp trước khi mình lại sa vào phía, đẩy anh ra, cô còn có chuyện muốn nói.

Cô nâng mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt này. Anh vẫn có dánh vẻ gió êm sóng lặng như trước, cổ tỉnh không dao động, nhưng trong mắt đen đặc lóe ra ánh sáng tiết lộ giờ phút này nội tâm anh mênh mông thế nào. Trong nháy mắt, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy người đàn ông trước mặt này một chút cũng không chân thật.

Giờ là chân thật sao? Hay chỉ là một cảnh mơ quá mức tốt đẹp của cô?

Nhan sắc của cô có lẽ chẳng phải xinh đẹp nhất, nhưng ở trong mắt Trầm Hoan tất cả đều tốt đẹp như vậy. Anh chưa từng thấy qua đôi mắt nào trong suốt như thu thủy như vậy, trong đôi mắt kia ánh lên bóng dáng của mình; anh chưa từng thấy qua làn da nàm trắng nõn nhẵn nhụi như vậy, trên đó còn lưu lại đỏ ửng anh mang đến; cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua đôi môi nào mềm mại sáng loáng như vậy, môi răng kia nỉ non là tên của mình; cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua cô gái nào làm mình tim đập thình thịch phấn đấu quên mình như thế, mà giờ phút này cô gái này ở trong lòng anh.

Nếu nói còn có cái gì chưa thỏa mãn mà nói, thì là, anh còn không biết mình có thể lưu cô lại cả đời không.

“Em không sợ anh.” Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng nói, chậm rãi nói, giọng cô bởi vì nụ hôn bá đạo vừa rồi mà hơi khàn khàn, mềm mại như vậy, dè dặt cẩn trọng như vậy lại có kiên trì không thay đổi, giọng nói như có chứa độc dược trí mạng, khiến chần chờ còn hơi hơi tồn tại của Trầm Hoan bị nhất kích mất mạng.

Cô không sợ anh.

Trầm Hoan nghĩ không rõ, trong thân thể gầy yếu như thế, bé bỏng như thế đến cùng cất giấu bao nhiêu dũng khí và kiên trì, đến cùng cất giấu bao nhiêu xúc động khiến anh phấn đấu quên mình? Chỉ một câu cô không sợ anh như vậy, lập tức khiến anh trầm luân, vui vẻ chịu đựng.

Trầm Hoan, chính là cô ấy, anh nói cho mình như vậy, là cô gái trước mặt này, sẽ không bao giờ có người khác nữa.

Đường cong lãnh ngạnh mà cương trực bên môi anh dần dần nhu hòa xuống. Không chỉ có môi anh, còn có lông mày như kiếm của anh, còn có ánh mắt dài nhỏ sắc bén của anh, tất cả, đều biến thành đường cong đẹp mắt. Anh chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng, như đang vuốt ve đồ sứ quý giá nhất trên thế giới. Ngón tay tinh tế trắng nõn sạch sẽ, như muốn tinh tế miêu tả tranh vẽ tốt nhất theo lối tinh vi vậy, bắt đầu từ trán của cô, đến mặt mày cô, đến mũi cô, hai gò má, cuối cùng dừng trên môi cô.

Anh nói: “Vậy thì cả đời được không?”

Cả đời? Cả đời có bao nhiêu dài chứ? Diệp Hiểu Hạ nheo mắt, cô nghĩ tối hôm nay nhất định là cô điên rồi, bằng không sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần làm ra chuyện chính cô cũng không thể tin được, đánh mất tất cả lý trí.

Cô trả lời: “Được.”

Độ cong anh bên môi vẫn còn cong lên trên, anh nói “Anh rất keo kiệt, giờ em đồng ý rồi, không thể đổi ý.”

Cô nhìn anh, trả lời: “Được.”

Môi anh dán tại bên môi cô, anh nói: “Em đồng ý rồi, từ nay về sau là cả đời.”

Cô trả lời: “Được.” Bỗng nhiên lại giảo hoạt nở nụ cười: “Vậy còn anh?”

Trầm Hoan cũng không trả lời Diệp Hiểu Hạ, bởi vì anh môi đã dừng trên môi cô. Nhưng trong lòng anh, một lần lại một lần lặp lại .

Anh nhất định nhiều hơn em một ngày. Nhất định cùng em cả đời, nhiều hơn một ngày.

“Tứ ca, vừa đưa tới con ba ba, thân thể tứ ca không tốt, tôi riêng đưa đến cho anh...” Cửa phòng bỗng nhiên chạm vào một tiếng mở ra, trong tay Mao Tử bưng canh ba ba như tượng cương cứng ở nơi đó.

Mặt Diệp Hiểu Hạ đằng một chút đỏ lên như lửa thiêu, lập tức đứng lên từ trong lòng Trầm Hoan, nhảy thật xa, lui ở góc bàn, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trầm Hoan ngẩng đầu lên, nhìn ngốc thành tượng đá giống nhau xử ở nơi đó Mao Tử, ánh mắt rồi đột nhiên trở nên không khác hàn băng ngàn năm là mấy. Khuôn mặt vốn tái nhợt của anh cũng hiện lên đỏ ửng mất tự nhiên, anh chậm rãi đứng lên, kéo Diệp Hiểu Hạ đi ra khỏi phòng.

Mao Tử còn ý nghĩ trống rỗng đứng đó, quả thực không tin một màn mình thấy vừa rồi. Tứ ca, tứ ca cư nhiên hơn một cô gái... Anh, anh, anh không phải cho tới bây giờ cũng không gần nữ sắc sao? Giữ mình trong sạch đến mức mọi người đều hoài nghi anh có khiết phích, hóa ra, hóa ra không là a.

Hóa ra cô gái này, đúng là tứ tẩu nha...

Trong đầu Mao Tử còn đang suy nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao không đâu vào đâu này , bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ dễ nghe nhẹ nhàng hỏi: ”Trầm Hoan, chúng ta không trả tiền hả?” Ông này mới hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy Trầm Hoan đã cùng Diệp Hiểu Hạ đi ra cửa .

Trong lòng ông hô to một tiếng không tốt, đánh cái rùng mình, cơ hồ khóc ra. Trời ạ, hôm nay đến cùng ông là có bao nhiêu không hay ho vậy! Bất chấp khác, Mao Tử lập tức cũng đuổi theo ra đi: “Tứ ca, tứ ca...”

Mặt Trầm Hoan đã bị mây đen che phủ, giọng anh lạnh có thể làm mọi vật trong bán kính ba thước đông lạnh thành khối băng: “ Ông ta dám nhận sao?” Lại nghe thấy Mao Tử phía sau hô to gọi nhỏ, Trầm Hoan rất tức giận, lúc này hai người đã ra cửa, anh cúi đầu thì thấy quầy kính vừa rồi, đầu cũng không quay lại nói: “Mang cái này đi đi, thật khó xem.”

Dứt lời, cũng không quản Mao Tử và đám côn đồ thế nào không hiểu ra sao, kéo Diệp Hiểu Hạ nghênh ngang đi mất.

“Mao ca... Như thế nào? Sao anh đi đưa canh ba ba, thế nào bọn tứ ca lại đi ra ?” Tên côn đồ thấy vẻ mặt Mao Tử cơ hồ khóc ra, dè dặt cẩn trọng đi lên hỏi.

Mao Tử nhìn nhìn nhóm côn đồ chung quanh tràn đầy lòng hiếu kỳ, cơn tức dâng lên, ba ba ba bạo lực cốc đầu mỗi người một cái, vẻ mặt cầu xin: “Còn không mang cái quầy này đi nữa hả!”

Trầm Hoan cúi đầu, kéo Diệp Hiểu Hạ đi tới tiểu khu của cô. Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy trên mặt của anh có đỏ ửng mất tự nhiên thì tò mò, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ trán của anh: “ Hả? Không có phát sốt mà, sao mặt lại đỏ như vậy?”

“Không có gì.” Trầm Hoan xoay mặt đi, không ra tiếng .

Đây là thế nào? Vừa rồi còn được được ... Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cô tiến đến trước mặt Trầm Hoan, đôi mắt hắc bạch phân minh cười đến sáng như sao xa: “Trầm Hoan, anh thẹn thùng hả?”

Bị chọc tới chỗ đau, Trầm Hoan mím môn, tay nắm Diệp Hiểu Hạ cũng xiết chặt, bước chân hơi nhanh hơn.

Chuyển biến tốt, Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm buồn bực của Trầm Hoan mà nghẹn cười, ánh mắt cong thành vầng trăng. Tuy rằng chuyện vừa rồi khiến cô cũng vô cùng ngượng quẫn, nhưng, so với việc có thể nhìn thấy biểu cảm này của Trầm Hoan, bỗng nhiên cô cảm thấy xấu hổ vừa rồi cũng đáng.

Mãi cho đến dưới lầu nhà cô, Trầm Hoan mới nói nói: “Em đi lên đi, anh cũng đi về.”

“ Ừ, anh về nhanh chút đi, thương trên người còn chưa có tốt đâu.” Diệp Hiểu Hạ khẽ mỉm cười, tâm trạng của cô tốt lắm, vui mừng nói không nên lời từ trong lòng cô như núi lửa phun ra.

Trầm Hoan gật gật đầu, vốn định chờ Diệp Hiểu Hạ lên lầu mới đi, nhưng là chuyện vừa rồi và khóe môi Diệp Hiểu Hạ đang cười đều làm anh chống đỡ không được. Anh ngừng lại một chút, bỗng nhiên kéo Diệp Hiểu Hạ qua lại hôn trên môi cô, sau đó mới nói: “Trở về cẩn thận một chút, trò chơi gặp.”

“Được.”

Đợi Diệp Hiểu Hạ đồng ý, Trầm Hoan mới xoay người rời khỏi.

Nhìn Trầm Hoan rời khỏi, Diệp Hiểu Hạ thế này mới xoay người đi lên trên lầu, bỗng nhiên từ cây bên cạnh đột nhiên chui ra một bóng đen, sợ tới mức cô kinh hô một tiếng, theo bản năng muốn đi kêu còn Trầm Hoan chưa đi xa.

Bóng đen kia lại vội vội vàng vàng mở miệng: “Hiểu Hạ, đừng kêu, là anh.”

Dựa vào ánh sáng từ hàng hiên, Diệp Hiểu Hạ tập trung nhìn, người này cư nhiên là Bạch Thiên Minh.

“Đã trễ thế này sao anh lại ở chỗ này?” Diệp Hiểu Hạ thấy là Bạch Thiên Minh, trái tim cũng thả xuống, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, xem như an ủi một chút tim đập quá nhanh của mình, không tức giận gì.

Bạch Thiên Minh không trả lời vấn đề của Diệp Hiểu Hạ, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Hiểu Hạ thất thần.

Diệp Hiểu Hạ bị anh ta nhìn đến hơi sợ hãi, không tự chủ được lui ra phía sau một bước: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”

Bạch Thiên Minh lúc này mới hồi thần. Trong đầu óc anh ta không lái đi được cảnh người đàn ông cao lớn rắn rỏi vừa rồi hôn môi Diệp Hiểu Hạ, không biết vì sao, trong lòng anh ta nháy mắt vậy mà như bị kim đâm vào rất khó chịu. Anh nhìn khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ, nhịn không được suy nghĩ cô và người đàn ông khi nãy đến cùng là quan hệ gì, không khỏi thất thần, nếu không phải Diệp Hiểu Hạ mở miệng nói chuyện, đoán chừng anh còn muốn tiếp tục thất thần.

“Không, không có gì.” Bạch Thiên Minh vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu. Bởi vì đèn ngoài hiên chiếu sáng, bóng dáng hai người trên mặt đất bị kéo dài, bỗng nhiên anh ta phát hiện bóng dáng của mình vậy mà trùng hợp trên bóng Diệp Hiểu Hạ, một cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ diễn ta cứ xông ra như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.