Cực Hạn

Chương 102: Chương 102: công hội thứ nhất




Tiểu Ngũ thở dài, nhịn không được thấp giọng mắng vài câu. Nhắm hai mắt lại mặc niệm vài câu, dưới chân anh lập tức sáng lên một ánh sáng ám ách, có một cây phi kiếm nhiễm khói đen hiện ra dưới chân anh. Anh vươn tay với Diệp Hiểu Hạ, oán hận nói: "Đi lại! Cô gái chết tiệt! Tôi nói cho cô biết tôi thấy cô đáng thương mới mang co6 đi ! Tuyệt đối không có ý tứ muốn thừa nhận cô."

Diệp Hiểu Hạ cười hắc hắc, thực ra bây giờ trong đầu cô giống như tương hồ, chuyện xảy ra lúc này đều khiến phân không ra là ảo hay thực.

Đế đô ban đêm càng đẹp đẽ hơn ban ngày, khắp nơi nơi đều là ngọn đèn, từ trên cao nhìn xuống, như là một viên đá quý khổng lồ, lóe ra màu sắc rực rỡ. Diệp Hiểu Hạ còn chưa thưởng thức đủ phong cảnh như vậy, đã dừng trước một tòa đại điện, tiểu Ngũ túm cô thất tha thất thểu đi vào nơi kim bích huy hoàng kia.

Trong lúc mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh: ở giữa, Diệp Hiểu Hạ tiêu ba ngàn kim tệ và một lệnh bài công hội, thành lập một công hội tên là "Cửu Trọng Thiên". Sau đó cô lập tức logout ngủ, căn bản không có cơ hội nhìn thấy hỗn loạn và thét chói tai trên thế giới.

【 hệ thống thông báo 】: Chúc mừng bản công hội thứ nhất Cửu Trọng Thiên của bản đồ Trung Quốc thành lập, thưởng cho hội trưởng công hội Diệp Hiểu Hạ 100 điểm danh vọng trong tất cả thành thị của Trung Quốc, cũng mở ra hệ thống thuộc tính huy chương công hội.

【 thế giới 】Ngọc Mễ Gia Đường: oa! Trung Quốc chúng ta cũng có công hội thành lập kìa! Tôi còn tưởng rằng lần này chúng ta không hay ho không rớt lệnh bài, cho nên không có công hội!

【 thế giới 】 Hồi Phong Vũ Liễu: ? ? ? ? Không phải Sát thành lập công hội thứ nhất? Cũng không phải Trần Ai Lạc Định? Cũng không phải Danh Môn? ? ? ? Cửu Trọng Thiên này là từ chỗ nào toát ra vậy ! !

【 thế giới 】 Luyến Thương: Diệp Hiểu Hạ là ai vậy?

【 thế giới 】Khinh Khinh Phi Tẩu: Dựa vào! Anh cũng quá không chú quan diễn đàn mở rồi ! Diệp Hiểu Hạ dược sư đại tông sư duy nhất trong trò chơi!

【 thế giới 】 Luyến Thương: Dược sư đại tông sư thành lập công hội thứ nhất... Mặt trời ơi! Còn có thiên lý không! Cô có phải người không!

【 thế giới 】Hồi Mâu Túy Khuynh Thành: Tôi nhớ Diệp Hiểu Hạ này là người của Danh Môn mà? Sao bây giờ thành lập lại không là công hội Danh Môn chứ ?

【 thế giới 】Minh Mị Khai Tại Trạm Lam: Quả nhiên là thay đổi bất ngờ, thế sự khó liệu, lần này người mở ván bài đặt tam đại công hội thành lập công hội thứ nhất thua thảm !

【 thế giới 】 Ngạo Tước Nam Kỵ: Oa! Tôi cá là là khác ! Cửu Trọng Thiên uy vũ! Diệp Hiểu Hạ uy vũ! Còn tưởng rằng phải bồi thường chết luôn chứ !

【 thế giới 】Mễ Mễ Tiểu Mễ: Không phải đâu! Tôi muốn nhập hội ! Diệp Hiểu Hạ này sao không ở tuyến vậy !

...

Không giống với thế giới đang hỗn loạn, trong phòng hội nghị của cao tầng tam đại nghiệp đoàn tràn đầy im lặng kì lạ. Trong đó Danh Môn là nhất, gương mặt của Không Đồng sắp biến thành Bao công, toàn bộ cao tầng không có ai dám nói chuyện, một đám cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, hi vọng một hồi sẽ không bị đại BOSS điểm danh.

Lúc này Không Đồng rất muốn giết người. Rõ ràng lệnh bài này và Dược sư đại tông sư đều ở trong công hội của mình, căn bản như lấy đồ trong túi, là chuyện nắm chắc, sao bây giờ lại phát triển thành thế cục như vậy? Suy cho cùng, không thoát được can hệ với Vân Ẩn ! Anh tức giận đến cơ hồ sắp cắn đứt răng cấm, lại hối hận ngay từ đầu mình không đủ coi trọng Diệp Hiểu Hạ, lại tức giận Vân Ẩn làm rối loạn, cuối cùng phẫn nộ Diệp Hiểu Hạ lập trường bất ổn.

"Không Đồng, bây giờ..." Dưới ánh mắt của tất cả các thành viên cao tần, cuối cùng Phẩm Hồng thở dài một hơi, lấy tư thái anh dũng hy sinh đối mặt với Không Đồng như núi lửa bên cạnh.

"Đợi cô ta login, lập tức liên hệ với cô ta nói chuyện mua thuốc, chuyện này tuyệt đối không thể để Sát đoạt tiên cơ!" Gương mặt Không Đồng đen thui, đứng lên, bỏ lại một phòng đầy người đi ra ngoài.

Vân Ẩn ngồi ở trong thuyền, nhẹ nhàng khảy cầm huyền, bên môi mang theo một chút ý cười ấm áp. Hoàn toàn khác với đám cao tầng áp suất thấp trong khoang thuyền.

"Vân Ẩn, bây giờ anh còn có tâm tư đánh đàn."

"Vì sao không có?" Vân Ẩn cười đến đẹp mắt: "Dù sao Danh Môn cũng không chiếm được tiện nghi, ít nhất ở điểm này chúng ta thắng." Anh dừng ngón tay, ngẩng đầu nhìn Liễu Du Trần, hơi hơi thu liễm tươi cười: "Đợi khi cô ta login, lập tức liên hệ cô ta nói chuyện mua thuốc, cô ta từng nói dược trong tay cũng không nhiều."

"Được!"

Nhất Bộ Giang Hồ ngồi trên chủ vị nhịn không được cười ha ha lên: "Chắc chắn là Sát và Danh Môn chó cắn chó miệng đầy lông, làm Diệp Hiểu Hạ kia tức giận, người ta mới tự đi thành lập công hội. Hai tên SB này đúng là tiền mất tật mang." Sau đó anh lại không khỏi thở dài: "Diệp Hiểu Hạ này đúng là tốt số, lệnh bài công hội từ đâu đến chứ ?"

"Giang Hồ, chuyện mua thuốc đã sắp xếp xong, Diệp Hiểu Hạ vừa login lập tức liên hệ với cô ấy !"

Diệp Hiểu Hạ căn bản không biết mình nhất thời xúc động hội lại nhấc lên biến hóa nghiêng trời lệch đất trong bản đồ Trung Quốc như vậy, nếu cô sớm biết sẽ như vậy, chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Thực ra, nói đúng ra, bởi vì ở trong trò chơi uống nhiều rượu lắm, khiến đầu óc Diệp Hiểu Hạ trong hiện thực cũng dính như hồ, trạng thái say rượu. Thẳng đến sáng sớm hôm sau cô cũng không ý thức được bản đêm qua mình làm gì trong trò chơi, chỉ cho rằng mình mơ một giấc mơ quá mức ly kỳ thôi.

Ngồi trên giường, Diệp Hiểu Hạ nắm lấy tóc rối bời, nhịn không được nhớ lại, đêm qua đúng là mơ đẹp, cô cư nhiên có thể chỉ cao ngạo ngẩng đầu chỉ vào mũi Vân Ẩn và Không Đồng mà mắng chửi, thật là quá đã ghiền! "Mộng đẹp" như vậy khiến tâm trạng cô cực tốt, thậm chí hạ quyết tâm sau này nếu xuất hiện trạng thái bị hiếp bức cũng có thể lấy hung hãn như vậy ra dùng một chút.

Rửa mặt xong vào trò chơi, Diệp Hiểu Hạ chưa đóng mật ngữ lập tức liền nổ tung, giống như nổi điên vang không ngừng! Cô không hiểu ra sao, đây là thế nào? Thật sự không chịu nổi phiền phức này, cô thật vất vả đóng mật ngữ lại, lại nghe thấy hệ thống không ngừng thông báo, hộp thư của cô đã đầy, mời mau chóng thanh lý.

Thẳng đến khi mở ra hộp thư, thẳng đến khi bị thư giống như tuyết rơi bao phủ, Diệp Hiểu Hạ mới ý thức được có chuyện gì không đúng. Sau khi cô xem qua mấy phong thư, lập tức ngồi dưới đất khóc không ra nước mắt.

Trời ạ, chuyện ngày hôm qua căn bản không phải nằm mơ! Tất cả là đều là do cô uống say rồi làm ra, cô thật sự mắng Vân Ẩn và Không Đồng, cô thật sự vỗ bàn bỏ đi, đáng sợ nhất là... Cô thật sự thành lập công hội.

Trời ạ! Xem xem cô tên bại gia tử này đến cùng làm gì! Bây giờ tam đại công hội đều muốn cái lệnh bài công hội này, cô căn bản có thể chào giá cố định, thi triển công phu sư tử ngoạm. Nói không chừng có thể trực tiếp trả hết nợ!

Nhưng bây giờ... Diệp Hiểu Hạ lăng lăng nhìn thuộc tính của nhân vật mình có thêm công hội.

Công hội: Cửu Trọng Thiên.

Hội trưởng: Diệp Hiểu Hạ.

Số lượng thành viên: 1/300.

Mà trong túi ngày hôm qua còn có ba ngàn sáu trăm kim, giờ chỉ có sáu trăm kim ... Cô đến cùng là tạo nghiệt gì ! Không cầm cái lệnh bài kia kiếm tiền còn chưa tính, sao có thể tiêu mất ba ngàn kim trên người chứ ! Sao cô lại trong lúc say rượu làm chuyện hồ đồ như vậy chứ ! Diệp Hiểu Hạ ngồi cạnh hộp thư ngoài đại sảnh thành chủ đế đô, hận không thể trực tiếp tìm khối đậu hủ đâm đầu chết.

Thế sự khó liệu, hiện thực căn bản không cho Diệp Hiểu Hạ cơ hội như vậy. Cũng không biết người đến người đi trên đường là ai hô lên: "Đây không phải Diệp Hiểu Hạ sao? !"

Con người có một thói quen, khi có người kêu tên của mình, sẽ theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Diệp Hiểu Hạ cũng không ngoại lệ, ngay lúc ngẩng đầu nhìn theo tiếng, thì phát hiện người trên đường cư nhiên như thủy triều tuôn lại, lập tức chôn vùi cô.

"Diệp Hiểu Hạ! Thêm tôi vào công hội đi!"

"Tôi cũng muốn nhập hội! Thêm tôi đi!"

"Còn có tôi, còn có tôi! Tôi đã cấp sáu mươi, thêm tôi đi!"

"..."

Diệp Hiểu Hạ chưa từng chật vật như vậy, cô căn bản cũng không biết bò ra từ dưới chân ai, chui ra khỏi đám người giống như thủy triều kia, cô lập tức nghiêng ngả chao đảo đứng lên, bỏ chạy. Mà những người chơi kia căn bản là không cho cô có cơ hội thở dốc, lập tức đã kêu hô đuổi theo cô chen chúc mà đi.

"Đời này tôi chưa từng thấy nhiều người như vậy đồng thời đuổi theo một người!" Tiểu Ngũ không biết xông ra từ lúc nào, không giống với Diệp Hiểu Hạ cơ hồ chạy tắt thở, anh thoải mái không tự chủ nghiêng về một phía nhìn mặt những người đông nghìn nghịt đằng sau, cười đến thật đáng đánh đòn.

Diệp Hiểu Hạ ngay cả thở cũng khó khăn, bằng không nhất định phải hung hăng đánh tên ảnh vệ này một chút.

Cô nín thở chạy như điên, thấy bên cạnh có lối rẽ lập tức chui vào, chạy trong ngõ nhỏ, chạy chạy, bỗng nhiên từ trong một ngõ nhỏ vươn ra một bàn tay, một phen bắt được cánh tay cô, che miệng cô túm cô vào trong cái hẻm nhỏ kia.

Diệp Hiểu Hạ kinh hãi, sử dụng tay chân bắt đầu giãy dụa, còn dùng sức cấp nháy mắt với tiểu Ngũ đang thảnh thơi thảnh thơi, để anh nghĩ cách cứu viện mình.

Tiểu Ngũ quay đầu, làm bộ như không thấy một màn này, điều này khiến Diệp Hiểu Hạ càng giận, nén không được lửa giận thiêu đốt. Nhưng sau khi người che miệng cô kia lại nhẹ nhàng nói một câu, khiến kinh sợ và tức giận của cô lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi .

Anh nói: "Hiểu Hạ, sức chịu đựng của cô thật cao, chạy nửa ngày như vậy bây giờ còn sức giãy dụa?"

Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn, vừa mừng vừa sợ, có cảm giác kích động tha hương gặp bạn cố tri, nếu không phải người nọ cho cô một tư thế im lặng, cô cơ hồ muốn kêu ra tiếng.

"Thiêu Đăng! Là anh sao! Tôi còn tưởng là sắc lang đó!" Diệp Hiểu Hạ đè thấp giọng, vui vẻ vô cùng.

Tiểu Ngũ nghe thấy lời này, không chút khách khí cười ra tiếng: "Sắc lang nhà ai không kiêng ăn như vậy?" Đương nhiên, anh nói lời này xong thì được kết quả là Diệp Hiểu Hạ bay lên đá một cái.

Túy Lí Thiêu Đăng kéo cô ngồi xổm trong ngõ nhỏ, nhìn đám người chạy qua hẻm nhỏ, nhỏ giọng nói: "Cô vừa login tôi lập tức phát đối thoại cho cô, nhưng cô lại đóng đối thoại, tôi nghĩ có thể là người mật cô nhiều lắm, nên cô đóng. Sau đó tôi đi tìm cô, không nghĩ tới không tìm được người, nhưng lại thấy cô té bò ra từ trong đám người, sau đó chạy trối chết, mới đi theo."

"Nếu không có anh tôi thật sự cũng bị bọn họ bắt được ." Diệp Hiểu Hạ vỗ ngực hô to mạo hiểm: "Trời ạ, điều này sao giống như đóng phim !"

"Ai nói không phải! Dược sư Đại tông sư và thành lập công hội, dù là cái nào vào lúc này cũng đủ kinh người, mà cô một người sở hữu hai cái, cô muốn người khác như thế nào?"

Nói đến cái này Diệp Hiểu Hạ chuyện vừa mới quên nảy lên trong lòng, vẻ mặt cô bi thương:

"Trời, đừng nói chuyện này, tôi hối hận đến xanh ruột."

Túy Lí Thiêu Đăng khó tránh khỏi hỏi vì sao, Diệp Hiểu Hạ đã nói chuyện ngày hôm qua say khướt thế nào, mắng chửi người thế nào, xúc động là ma quỷ thế nào toàn bộ nói một lần. Cô cầm lấy tóc mình, hối hận đến tim nhỏ máu: "Anh nói, tôi có phải heo không? Giờ tôi thiếu tiền a, cái lệnh bài kia có thể đổi bao nhiêu tiền chứ."

Nghe Diệp Hiểu Hạ nói xong chuyện ngày hôm qua, Túy Lí Thiêu đăng ha ha cười, anh lấy một bình rượu từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt cô: "Cô có cần lại uống một chút không?"

Diệp Hiểu Hạ trừng anh: "Không cần! Đời này cũng không uống rượu nữa."

Túy Lí Thiêu Đăng uống một ngụm rượu, bí hiểm nở nụ cười: "Thực ra chuyện này cũng không phải chuyện xấu gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.