Cực Hạn

Chương 145: Chương 145: Đáng giá không?




Hôm nay khi ra khỏi nhà hẳn là nên xem hoàng lịch.

Diệp Hiểu Hạ nhìn thoáng qua Trầm Hoan sắc mặt u ám đứng bên mình, lại nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, càng cảm thấy hẳn là mình nên đi mua một quyển hoàng lịch đặt trong nhà. Sau này ra ngoài làm việc, chuyện lớn nhỏ gì tốt nhất cũng nên xem hoàng lịch trước tương đối tốt.

Trầm Hoan kéo Diệp Hiểu Hạ đi đến nhà ga, nhưng không nói chuyện, khiến cho trong lòng Diệp Hiểu Hạ bất ổn. Thực ra cô rất muốn hỏi xem đến cùng Trầm Hoan tìm mình tính sổ gì, chẳng lẽ mình đắc tội anh ở chỗ nào sao? Nhưng lời nói kia ở trên đầu lưỡi ngàn hồi trăm chuyển, cuối cùng không nói ra. Cô cảm thấy tốt nhất mình vẫn là đừng vội vàng mở miệng, thành thành thật thật câm miệng, nếu Trầm Hoan thật sự có chuyện gì, nhất định sẽ tự nói ra.

Nghĩ tới chỗ này, Diệp Hiểu Hạ lại ngẩng đầu nhìn mặt Trầm Hoan không có biểu cảm, trong lòng lo sợ bất an. Anh hẳn là sẽ nói ra, hẳn là...

Im lặng vĩnh viễn lan tràn giữa hai người, như áp lực cực lớn ép tới người ta không đứng nổi. Nếu không phải tay Trầm Hoan ấm áp như trước, Diệp Hiểu Hạ đoán chừng mình sẽ phải nghênh đón trời đông giá rét trước.

Cuối cùng lên xe, may mà nơi này là vùng ngoại thành, đoạn đường này người trên xe cũng không nhiều, hai người ngồi ở hang ghế cuối cùng.

Một đường không nói, Diệp Hiểu Hạ đầu hàng. Cô nhìn nhìn Trầm Hoan, cuối cùng lựa chọn một đề tài sẽ không làm Trầm Hoan tức giận: “Hôm nay miệng vết thương của anh còn đau không.”

“Không đau.” Trầm Hoan tiêu chuẩn có hỏi tất đáp, Diệp Hiểu Hạ hỏi vấn đề gì, anh tuyệt đối sẽ không bởi vì trong lòng không thoải mái mà không trả lời.

“Nga...” Diệp Hiểu Hạ thở ra một hơi rất nhỏ, còn chịu nói chuyện, xem ra không có vấn đề gì lớn.

Cô nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nhàm chán tìm nói: “Anh, anh ăn cơm chưa?”

“Anh không đói bụng.” Trầm Hoan vẫn nhìn phía trước, lẳng lặng trả lời.

“ Đã mấy giờ rồi? Sao anh còn không đói chứ...”

“Thấy vợ tương lai của mình đi xem mắt với người khác, anh nghĩ mười người cũng sẽ không đói.” Cuối cùng Trầm Hoan buông mắt, mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Tất cả lời nói của Diệp Hiểu Hạ sở trong lúc nhất thời bị nhét trong cổ họng, một hồi lâu cũng nói không ra một chữ. Nhưng hai gò má cô càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, cuối cùng đỏ tựa hồ muốn nhỏ ra máu. Cô cắn môi dưới, rầm rì rốt cục dùng giọng nói tinh tế không thể nghe thấy thở dài: “Ai là vợ tương lai của anh chứ...”

Lời còn chưa dứt, người cũng đã rơi vào trong một lồng ngực có lực, môi cũng bị người trùng trùng hôn xuống. Trầm Hoan hôn cho tới bây giờ đều là dịu dàng, sâu thẳm, chưa từng bá đạo mà cuồng dã như bây giờ, khiến Diệp Hiểu Hạ trong lúc nhất thời không có phương hướng, chỉ có thể mặc cho anh dung chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở môi cô giao triền với đầu lưỡi cô.

“Trầm Hoan...” Diệp Hiểu Hạ bắt lấy cổ áo anh, cơ hồ muốn mất tất cả sức lực, cô thở hào hển.

“Ai là vợ tương lai của anh...” Con ngươi Trầm Hoan đen như mực, anh nhìn hai gò má đỏ bừng của Diệp Hiểu Hạ, lẳng lặng chậm rãi lặp lại vấn đề bị Diệp Hiểu Hạ chất vấn.

“Trầm Hoan...” Tuy Diệp Hiểu Hạ hơi mơ hồ, nhưng vẫn không quên đây là trên xe như cũ, vội vàng đẩy Trầm Hoan, để anh không thể tiếp tục dựa vào.

Trầm Hoan lại chống thân thể, đặt hai tay tại hai bên ghế dựa của Diệp Hiểu Hạ, chặt chẽ nhốt cô tại giữa hai tay mình, lạnh nhạt hỏi: “Ai là vợ tương lai của anh?”

Hơi thở ấm áp thổi tới khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ, cô chỉ cảm thấy tứ chi bách hải của mình đều sắp bốc cháy. Cô dùng chút lý trí còn sót lại nhìn bốn phía, giờ trên xe chỉ có bốn năm người thưa thớt, một đám không phải đánh náp, thì là nhàm chán chơi di động không có ai chú ý tới bọn họ ngồi cuối cùng làm cái gì.

“Chuyên tâm một chút, Hiểu Hạ.” Trầm Hoan đối với việc bây giờ Diệp Hiểu Hạ còn nhìn chung quanh hơi không vừa lòng, anh cúi đầu nhắc nhở cô. Nói xong, đầu cũng thấp xuống, làm bộ muốn hôn cô, Diệp Hiểu Hạ kinh hãi, vội vàng tích cực nói: “Là em, là em.”

Đối với câu trả lời của Diệp Hiểu Hạ, con ngươi không vui của Trầm Hoan vì lần xem mắt vừa rồi mới hơi hơi thu liễm một chút. Anh nhìn dáng vẻ Diệp Hiểu Hạ co quắp không an, quyết định vẫn là tạm thời buông tha cô, nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ cô sẽ khóc ra . Anh hừ một tiếng, mới ngồi thẳng thân mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Diệp Hiểu Hạ hít thở thật sâu mấy hơi mới bình phục trái tim nhảy loạn không ngừng của mình, một hồi lâu sau cô mới nhìn cái gáy Trầm Hoan xuất thần, “Trầm Hoan.”

“ Ừ?” Trầm Hoan cũng không quay đầu, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không biết anh đang nghĩ cái gì.

“Vừa rồi có phải anh ghen tị không?” Diệp Hiểu Hạ cũng không biết miệng mình thế nào, cô nghĩ như vậy, miệng lại nói ra. Trầm Hoan lại vẫn là không quay đầu, ngồi ở chỗ kia như trước, nhưng Diệp Hiểu Hạ phát hiện lỗ tai anh đỏ lên.

Đỏ rực, như là quả táo mới hái.

Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, bên môi giơ lên một chút tươi cười nhợt nhạt, trái tim luôn luôn phiêu phiêu đãng đãng, tựa hồ bỗng chốc tìm được chốn dừng.

“Nói nhiều.” Qua hồi lâu, cuối cùng Trầm Hoan rầu rĩ trả về cho Diệp Hiểu Hạ một câu.

Lời này nói chưa dứt, nói ra xong càng làm cho Diệp Hiểu Hạ nhịn không được cười ra tiếng, cô lại không dám cười lớn tiếng, chỉ có thể cúi đầu, chôn đầu trong khuỷu tay hừ hừ không ngừng.

Lỗ tai Trầm Hoan càng đỏ, mũi anh trùng trùng hừ một chút, xấu hổ không chịu nổi. May mà, nơi này cách chỗ bọn họ xuống xe đã không xa, đợi khi xe dừng lại, anh cũng không quản có tới mục đích không, anh đứng lên, kéo Diệp Hiểu Hạ xuống xe.

Diệp Hiểu Hạ cũng không phản đối, thành thật đi theo sau anh, khóe miệng vẫn không buông xuống.

Tuy rằng buổi tối ăn lẩu, nhưng gặp chuyện như thế lại giả tạo khoa trương cô không ăn no, hơn nữa Trầm Hoan cũng không ăn gì, hai người tức thời tìm một khách sạn nhỏ, chọn hai ba món ăn, làm đầy bụng trước.

Ăn no, hai người cũng không ngồi xe, tính toán đi bộ về.

“Viện trưởng Vương thích cái gì?” Bỗng nhiên Trầm Hoan toát ra một câu không đầu không đuôi, khiến Diệp Hiểu Hạ không rõ ý tưởng, cô nắm tóc, suy nghĩ một hồi: “Viện trưởng thích ăn dâu tây.”

Trầm Hoan gật gật đầu, xem như đã biết.

Diệp Hiểu Hạ lại không nhịn được vấn đề, “Trầm Hoan, anh hỏi cái này làm gì?”

“Đi cầu hôn tổng yếu mang chút đồ bà thích.” Trầm Hoan nhẹ nhàng trả lời, lại khiến Diệp Hiểu Hạ quẫn ở nơi đó.

“Trầm Hoan, anh nói thật?”

“Ừ.”

“Không phải đâu, muốn đi cầu hôn?” Diệp Hiểu Hạ tổng cảm thấy đề tài này hình như không có quan hệ quá lớn với mình, nhưng, trên thực tế, trong đề tài này, cô là nữ nhân vật chính không hơn không kém.

“ Đồng ý với viện trưởng Vương rồi, nhất định phải đi.” Trầm Hoan dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi: “Em không đồng ý phải không?”

Không đồng ý, Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, cô không phải không đồng ý, cô chỉ là... Cô chính là cảm thấy hỏi không nỡ. Xác định quan hệ nhanh như vậy, đàm hôn luận gả nhanh như vậy, cô sẽ hối hận chứ ?

Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan, nhìn con ngươi đen như mực kia, trong lòng mềm mại. Trước mắt cô xuất hiện Trầm Hoan bá đạo, Trầm Hoan dịu dàng, Trầm Hoan bảo vệ cô, Trầm Hoan như vậy, Trầm Hoan như thế. Những việc này khiến lòng cô yên ổn lại.

Đúng vậy, dù tính động tác mau chút, dù tính thời gian mau chút, nếu đối phương là Trầm Hoan, cô sẽ không hối hận.

Nhưng, Trầm Hoan thì sao? Anh sẽ hối hận chứ?

Cô dừng bước, lẳng lặng nhìn Trầm Hoan, sắc mặt trầm tĩnh, qua hồi lâu, cô mở miệng hỏi: “Trầm Hoan, anh nguyện ý sao?”

Trầm Hoan ngây ngẩn cả người, anh thật không ngờ Diệp Hiểu Hạ hỏi mình như vậy. Không khỏi, đáy lòng anh sinh ra một tia ưu tư.

Di động đặt trong túi bỗng nhiên vang lên, tiếng nhạc tích táp như là một cây đao cắt qua không khí hiện tại. Trầm Hoan lấy điện thoại di động ra từ trong túi, nhìn nhìn dãy số trên đó, sắc mặt trở nên hơi không vui.

“Sao không nghe máy?” Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan chỉ nhìn chằm chằm di động cũng không nhận, vì thế nhẹ nhàng đề nghị.

Trầm Hoan lại nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhét điện thoại di động vào trong túi, lắc đầu: “Không nhận.” Nhưng di động kia vẫn vang lên, bất khuất không buông tha, làm cho trong lòng người ta phiền muộn, mặt Trầm Hoan vốn hơi âm u, đã nhíu mày.

“Vẫn là nhận đi.” Trong lòng Diệp Hiểu Hạ như có cái gì đó nứt ra rồi, tê tê dưới gió lạnh.

Trầm Hoan liếc mắt nhìn cô thật sâu, cuối cùng lấy điện thoại, xoay người sang một bên nghe. Giọng anh không lớn, dù Diệp Hiểu Hạ nỗ lực muốn nghe, nhưng cũng chỉ nghe rõ ràng vài chữ. Cái gì “Đừng quấy rầy tôi”, ”Cái gì cự tuyệt”, cái gì “Một lần cuối cùng “ ...

Càng nghe đôi câu vài lời như vậy, trong lòng lại càng bất yên. Cô thật muốn bắt lấy Trầm Hoan hỏi rõ rang xem đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng, cô lại phát hiện chân mình cũng không thể di chuyển, miệng cũng không nói ra tiếng được, chỉ xem Trầm Hoan nói điện thoại một hồi như vậy, cuối cùng cắt đứt, xoay người nhìn xem cô lộ ra một chút ý cười khó được.

Anh kéo tay cô, đi ở trên đường trở về. Hai người ai cũng không mở miệng nói thêm một câu, đi tới dưới lầu Diệp Hiểu Hạ, cô mới nhẹ nhàng thở dài: “Em lên nhé.”

“ Ừ.” Trầm Hoan buông tay cô ra, bỏ hai tay vào trong túi. Anh đứng dưới đèn đường, nghịch quang, thấy không rõ biểu cảm trên mặt lắm.

“Kia... Vậy buổi tối anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Diệp Hiểu Hạ buông mắt, xoay người đi tới dưới lầu. Tay lại bị kéo lại, cô kinh ngạc quay đầu, cả người lại rơi vào trong lòng Trầm Hoan. Hai tay anh dùng sức, như muốn ép ra hết không khí trong lồng ngực Diệp Hiểu Hạ vậy.

Giọng nói trầm thấp kia sâu kín vang lên trên đỉnh đầu Diệp Hiểu Hạ: “Hiểu Hạ, em cảm thấy em trở thành người phụ nữ của anh, có đáng không?”

Trầm Hoan hơi khác thường, trong giọng nói anh không có kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ ngày xưa, mà hơi suy yếu, giống như tín đồ quỳ rạp xuống trước mặt thần tượng, hèn mọn cầu khẩn. Khác thường như vậy làm tim Diệp Hiểu Hạ đột nhiên nhói lên, cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Trầm Hoan đưa ra, trong đầu vừa hồ đồ vừa rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.