Cực Hạn

Chương 138: Chương 138: Hỗn chiến ( Hạ )




Cửu công tử đã chết. Diệp Hiểu Hạ nhìn song kiếm ánh huỳnh quang trong tay, thở dài một hơi, xoay người giao bội kiếm cho tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lại kỳ quái: “Đưa tôi làm cái gì?”

Diệp Hiểu Hạ híp mắt, lại liếc mắt nhìn thoáng qua thi thể Cửu công tử, ý vị thâm trường nói: “Tôi nghĩ, anh ta muốn anh mang song kiếm này cho Vô Sinh kia.”

“Hiểu Hạ?” Tiểu Ngũ nghiêng đầu không hiểu nhìn Diệp Hiểu Hạ.

“Tôi không phải ảnh vệ, tôi không biết có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta không, nhưng hai người đều là ảnh vệ, tôi nghĩ anh nhất định biết giãy dụa trong lòng anh ta, cho nên, giao cho anh đi.”

Tiểu Ngũ nhìn song kiếm trong tay Diệp Hiểu Hạ, cuối cùng nhận lấy. Anh cúi đầu nói: “Hiểu Hạ, cám ơn cô.”

“Cảm ơn tôi làm gì?” Diệp Hiểu Hạ đứng ở nơi đó mỉm cười: “Giữa bạn bè nói lời này thật không thú vị.” Cô dừng một chút: “Nhưng anh, làm vậy không hối hận sao? Anh vốn có thể tự do, làm gì lại bỏ mình vào như vậy.”

“Vậy cô cởi bỏ ước định với tôi, cô có hối hận khôn?”

“Không hối hận.” Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ cứng cỏi: “Trên thế giới không có thuốc hối hận, cho nên, chỉ cần làm qua thì đừng nói hối hận. Huống chi...” Bên môi cô lộ ra một tia cười nhạt: “Có một thời gian anh ở bên người tôi này, tôi tội gì nói hối?”

Tiểu Ngũ nở nụ cười: “ Vậy còn không đi ra ngoài, người kia tới tìm cô, không phải sao?”

Diệp Hiểu Hạ nghe thấy tiểu Ngũ nói như vậy, cũng không ngượng ngùng gì, cô ha ha cười, cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài. Tiểu Ngũ đứng đó, thật sâu liếc mắt nhìn Cửu công tử, cuối cùng mới xoay người đi theo Diệp Hiểu Hạ ra ngoài.

Tam Thập Nhị Diệp đứng trên mặt đất thở hào hển, anh ta nhìn Cửu công tử một cái đã chết đi, sau đó đưa tay ra với tiểu Ngũ: ”Đừng, đừng bỏ lại tôi...”

Tiểu Ngũ ngẩn người, suy nghĩ một hồi, lấy từ trong túi ra một viên Chỉ Huyết cao. Đây là đồ Diệp Hiểu Hạ đặt chỗ anh khi ở bặc nhân thôn, anh vốn không thể tùy tiện dùng, nhưng là trải qua việc giải trừ khế ước vừa rồi, lại là một lần nữa ký kết khế ước, dược này cư nhiên thành của anh. Tuy trong lòng nghĩ muốn trả cho Diệp Hiểu Hạ, nhưng Tam Thập Nhị Diệp trước mắt lúc này lại làm tiểu Ngũ sinh lòng trắc ẩn, anh quăng Chỉ Huyết cao cho Tam Thập Nhị Diệp, rồi đi.

Tam Thập Nhị Diệp cầm Chỉ Huyết cao kia nghe tiểu Ngũ nói: “ Anh tự do, đi đi, đừng lại làm tôi tớ cho người khác.” Anh ta híp mắt nhìn tiểu Ngũ, bóng dáng phản quang bên trong, thật lâu sau sau mới thở dài một hơi.

Diệp Hiểu Hạ theo cái động cũng không lớn kia chật vật đi ra, từ khi lên tới tám mươi lăm cấp cô rớt vào cái động này, trải qua Bích Thủy Thần Thú và Manh Yến, giờ lại bị trừ mười cấp, cấp bậc thêm thêm giảm giảm cũng là tính không thăng không rớt, trang bị trên người cô còn có thể dùng, nếu không chẳng phải là cô phải mặc tân trang đi đối mặt hai người này sao ?

Cô vừa mới đi lên mặt đất thì Tố đã phát hiện cô, vừa quăng ra một kỹ năng giam cầm làm hai người kia bị định thân năm giây, tay vừa Diệp Hiểu Hạ kéo ra: “Vừa rồi sao vậy? Sao lại rớt mười cấp?”

Diệp Hiểu Hạ nhìn thoáng qua tình huống hiện tại, thở dài một hơi: “Không có việc gì, một nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ vừa nãy đi Lương Phong ao anh có nhận không?”

“ Nhận.” Tố không có tiếp tục hỏi đi xuống, xoay người nhìn xem hai người lập tức sẽ khôi phục kia, lại hỏi: “Bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Đây mới là chuyện làm Diệp Hiểu Hạ đau đầu, cô vốn cho rằng mình bị nhớt ở trong sòng bạc này không ra được, cũng tạm thời sẽ không có khúc mắc gì với hai người này, thế nào cũng không ngờ Tố cư nhiên đến chỗ này, còn cản hai người lại...

“ Diệp Hiểu Hạ, tôi sớm nên đoán được cô có chiêu này, cô đúng là đủ thâm tàng bất lộ ! Mình ở bên trong liên thủ với bọn tôi, bên ngoài lại tìm đệ nhất cao thủ chặn chúng tôi lại.” Trúc Nhận Thiên Trần thấy Diệp Hiểu Hạ cười lạnh, anh nhìn DBUFF của mình lập tức biến mất, lửa giận trong lòng đã cháy cơ hồ làm anh cả người sôi trào.

So với Trúc Nhận Thiên Trần nghiến răng nghiến lợi, Tử Tước Ái Nhân không xúc động như vậy. Tố là đệ nhất cao thủ, nếu chỉ điểm này cô cũng sẽ không kiêng kị như thế, nhưng cô không quên được lần trước xung đột trên thế giới Vân Ẩn Sát công hội nói thế nào. Đối phó một người, dù anh cấp bậc rất cao, cũng là dễ dàng, nhưng nếu phải đối địch với một công hội lớn thì, cô muốn suy nghĩ một chút .

Đặc biệt lúc này, công hội của cô cũng không có ý nguyện đối địch với công hội lớn, nếu cô vội vàng trêu chọc những người này, chỉ sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cuối cùng bị công hội đá ra thì mất nhiều hơn được .

Vì thế cô đảo mắt hạt châu, tính kế trong lòng. Cô hướng về phía Tố kêu to lên: “Tố đại thần, tôi và Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ tranh võ mồm ở Tân Thủ thôn, còn chưa tới nông nỗi thủy hỏa bất dung gì, giờ khó xử tôi như vậy, có phải hơi khi dễ người không?”

Tố nghe lời này khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ phải chờ tới lúc cô mua mạng người, tôi lại vây truy chặn đường cô mới không gọi khi dễ người sao?”

Thốt ra lời này, chẳng khác nào chặn tất cả lời nói của Tử Tước Ái Nhân lại miệng, cô nhất thời lạnh mặt, phát một tin nhắn cho Trúc Nhận Thiên Trần: “Không cần xung đột chính diện với Tố, mục tiêu chúng ta là Diệp Hiểu Hạ, có thể giết một lần là một lần.”

Tuy rằng Trúc Nhận Thiên Trần vô cùng khinh thường loại phụ nữ lăn qua lộn lại đều phải chiếm tiện nghi như Tử Tước Ái Nhân, nhưng giờ anh ta không có lựa chọn, vì thế không chút do dự đồng ý điều kiện của cô ta.

Diệp Hiểu Hạ thấy Trúc Nhận Thiên Trần nói đến trình độ này, cũng lạnh mặt xuống: “Tôi nhớ được lần trước từng nói, chúng ta gặp lại là kẻ địch, như vậy tôi sẽ không khách khí.”

Cô vừa dứt lời, đã nhìn thấy DBUFF của hai người biến mất nhân, kỹ năng sắc bén bức lại chỗ cô. Đây chẳng phải lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ đối chiến, tuy còn chưa quen thuộc mấy, nhưng cũng không mới lạ như lần đầu tiên, cô vừa cấp tốc di chuyển, vừa phối hợp mỗi một cái kỹ năng thiên y vô phùng.

Đối chiến với con người và đối chiến với NPC chỉ số thông minh cao không có khác nhau quá lớn, chỉ cần bình tĩnh ứng chiến, tìm nhược điểm đối phương, sau đó lại nhất nhất công phá thì không có vấn đề gì. Cô vừa đối chiến với hai người, vừa nói với Tố đang định ra tay; “Đây là chuyện của em, để em tự giải quyết.”

Tố gật gật đầu, thu kỹ năng, đứng một bên, nhưng, nếu Diệp Hiểu Hạ có vấn đề gì, anh sẽ không thờ ơ đứng ở chỗ này, anh có thể dùng thời gian nhanh nhất đưa hai người này đi điểm phục sinh, dù là bao nhiêu lần.

Diệp Hiểu Hạ tự mình đối phó hai người có lẽ hơi khó khăn, nhưng nếu có thêm tiểu Ngũ vừa mới thăng cấp xong thì thành thạo.

Không mất bao lâu, trận chiến đấu này đã phân thắng bại.

Dưới sự che giấu của tiểu Ngũ, Diệp Hiểu Hạ đưa lên một đại chiêu, đánh bại hai người, sau khi nhìn hai người hóa thành ánh sáng biến mất, cô nói với Tố, “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, bọn họ rất nhanh sẽ đến, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩ gì.”

Tố không phản đối, xoay người đuổi kịp Diệp Hiểu Hạ và tiểu Ngũ, ba người vừa mới muốn rời khỏi, lại nghe thấy một người kêu ba người. Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tam Thập Nhị Diệp đứng ở cửa lớn sòng bạc đã rách nát vẫy tay với ba người, “ Mọi người bên này.”

“Lại có người muốn đánh bài với chúng tôi sao?” Diệp Hiểu Hạ vểnh vểnh lên khóe miệng, nửa đùa nửa trào phúng hỏi.

Trên mặt Tam Thập Nhị Diệp hơi hơi quẫn, vội vàng nói: “Bên này có đường ra thôn, tôi mang mọi người đi.”

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Tố và Diệp Hiểu Hạ liếc lẫn nhau, cũng không tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp đi theo Tam Thập Nhị Diệp lại vào sòng bạc đã rách mướp này. Trong sòng bạc là một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là tảng đá đầu gỗ và cái bàn đã ngã trái ngã phải.

“ Anh đến nơi này thế nào?” Diệp Hiểu Hạ vừa đi, vừa hỏi Tố, vừa rồi cô luôn luôn nghĩ vấn đề này, nhưng vẫn chưa làm rõ ràng.

Tố lại khẽ cười cười, anh lấy ra một cái nhẫn đã rỉ sét nói: “Dùng cái này.”

Diệp Hiểu Hạ không rõ, nhận cái nhẫn kia, vừa nhìn thì sững sờ ở nơi đó.

Truyền Tống nhẫn ( phế ): có thể truyền Tống đến vị trí chế định, 1/1.

“ Anh dùng cái này đến tìm em?” Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ khiếp sợ, quả thực không thể tin được, thứ này là siêu cấp cực phẩm khả ngộ bất khả cầu, là trang bị nghịch thiên nhất kích trí mạng trong công thành chiến hoặc là đánh BOSS siêu cấp thời, giờ Tố lại dùng cái này đến tìm mình?

“ Ừ.” Biểu cảm của Tố không thay đổi, trả lời vân đạm phong khinh, giống như đây là một thứ vô cùng phổ thông.

“Anh không khỏi quá xa xỉ rồi! Đây là cực phẩm nghịch thiên đó, tuy em không biết anh từ có được từ chỗ nào, nhưng, sao anh dùng nó tới tìm em chứ!”

Lời của cô còn chưa nói xong, Tố nhàn nhạt mở miệng: “Đối với anh mà nói, chỉ có dùng trên việc quan trọng nhất và người quan trọng nhất mới kêu cực phẩm.”

Anh nói rất nhẹ, lại như tảng đá ngàn cân trùng trùng đập xuống, làm tất cả lời nói của Diệp Hiểu Hạ biến mất không thấy bóng dáng. Cô cúi đầu nhìn cái nhẫn rỉ sét trong lòng bàn tay, chậm rãi thở dài: “Anh bảo em nói cái gì cho phải đây.”

Tố giữ tay cô lại, “Vậy thì đừng nói.”

Đúng vậy, vậy thì cái gì cũng đừng nói. Diệp Hiểu Hạ nhìn sườn mặt Tố, một dòng nước ấm liền theo chậm rãi chảy qua lòng.

“Bên này.” Tam Thập Nhị Diệp mang hai người và tiểu Ngũ vòng qua sòng bạc giao thoa phức tạp kia, cuối cùng đi vào một căn phòng thoạt nhìn cũng không gì khác lạ. Anh mang cái người đi tới trước mặt một bình hoa, nhẹ nhàng xoay bình hoa kia, một mặt tường lập tức được xốc lên, lộ ra đường hầm tối đen. Tam Thập Nhị Diệp đi vào đầu tiên, sau đó hai người và tiểu Ngũ cũng đi theo, khhi vài người đều đi vào đường hầm, mặt tường phía sau mới hạ xuống.

Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu mày, nhưng thấy Tam Thập Nhị Diệp vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, cũng tiếp tục đi theo.

Cũng không biết đi bao lâu, bỗng nhiên phía trước lộ ra một ánh sáng chói mắt, giống như chủy thủ sắc nhọn xé rách đen tối trong đường hầm bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.