"Ba!" Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong góc xó của sân sau viện phúc lợi, đánh vỡ yên tĩnh và ôn hòa ban đầu của nơi này.
Bạch Thiên Minh ôm gò má, đứng ở nơi đó. Hắn vốn luôn nghĩ phải giải thích
thế nào với Diệp Hiểu Hạ, nhưng, lúc này, một bạt tai này lại đánh bay
tất cả lý do và lấy cớ của hắn. Hắn sững sờ ở đó, nửa ngày cũng nói
không ra một câu.
Không chỉ có hắn nửa ngày cũng nói không nói ra một câu, ngay cả Diệp Hiểu Hạ cũng một câu nói cũng nói không nên lời.
Cô từng nghĩ một ngàn lần một vạn lần, khi nhìn thấy Bạch Thiên Minh phải
lên án mạnh mẽ hắn không biết xấu hổ, vô sỉ cỡ nào, khiến hắn không ngóc đầu nổi.
Nhưng đến giờ, khi thật sự thấy người này, cô vậy mà
một câu cũng nói không ra. Trừ cái bạt tai vừa rồi, bỗng nhiên cô không
biết giờ mình phải làm cái gì, chỉ có thể cứ như vậy đứng đó, trừng mắt
nhìn Bạch Thiên Minh cúi đầu, cả người run run.
"Hiểu Hạ..."
Bạch Thiên Minh vừa mới mở miệng, lại bị Diệp Hiểu Hạ tái một bạt tai. Cô cơ hồ dùng khí lực uống sữa, đánh cho Bạch Thiên Minh lui ra sau hai bước, có thế này mới đứng vững.
"Em hãy nghe anh nói..."
Lại là một cái bạt tai đánh tới.
Bạch Thiên Minh cúi thấp đầu xuống, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi có gì đó bắt
đầu chuyển động, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau một chút, chỉ thấy có chút
máu đỏ tươi. Hắn khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ cười
khổ: "Em đánh đi."
"Anh cho là tôi không dám ?" Diệp Hiểu Hạ nổi
trận lôi đình, xông lên, làm nhiều việc cùng lúc lập tức tát vào gò má
Bạch Thiên Minh.
Cũng không biết đánh bao lâu, cũng không biết
đánh bao nhiêu cái, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cả người đều không còn sức, cô cong thắt lưng, cánh tay chống trên đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở
phì phò. Cho tới bây giờ không biết đánh người cũng là một chuyện hao
phí thể lực như vậy, thân thể của cô đã đứng không nổi, hai bàn tay vừa
đỏ vừa sưng, đau tới tâm.
Bỗng nhiên một bàn tay đưa đến gần cô, muốn xoa cho cô. Bàn tay trắng nõn, trên da còn có một chút máu tỏ rõ thân phận của hắn.
Nghĩ cũng không nghĩ, Diệp Hiểu Hạ một phen vung ra tay Bạch Thiên Minh. Cô
dùng sức quá lớn, khiến thân thể vốn đã đứng không vững lui ra sau mấy
bước, cuối cùng tựa vào trên tường gạch đỏ đã hơi loang lổ kia. Cô từng
ngụm từng ngụm thở hào hển, trừng mắt nhìn Bạch Thiên Minh: "Đừng có giả mù sa mưa với tôi ! Tôi không hiếm lạ!"
Bạch Thiên Minh thấy
Diệp Hiểu Hạ như thế cũng chỉ đành suy sụp buông cánh tay xuống, dáng vẻ của hắn cũng không tốt đến chỗ nào đi. Khuôn mặt vốn trắng nõn giờ đây
trở nên sưng đỏ, cái mũi và khóe miệng đều có vết máu bị chà lau để lại, tóc cũng trở nên hỗn độn.
"Hiểu Hạ, thực xin lỗi." Bạch Thiên
Minh suy nghĩ hơn nửa ngày mới nói ra những lời này.[chó má thiệt chớ,
tên này đúng là tiện nhân]
"Thực xin lỗi? Nói xin lỗi là xong ?"
Đại khái là trong lòng có lửa giận duyên cớ, dù Bạch Thiên Minh nói gì,
đều có thể khiến Diệp Hiểu Hạ nổi trận lôi đình."Nếu nói xin lỗi hữu
dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì!"
"Hiểu Hạ, anh biết lúc này
anh nói gì cũng uổng phí , nhưng là anh thật sự biết sai rồi, lúc đó anh không có ác ý, thật sự anh thầm nghĩ đầu tư..."
"Đầu tư!" Diệp
Hiểu Hạ đánh gãy Bạch Thiên Minh: "Bạch Thiên Minh! Từ nhỏ viện trưởng
đã dạy chúng ta, có bao lớn chân mang hài bao lớn, anh cảm thấy anh có
cái gì năng lực mà đi đầu tư? Không phải tôi khinh thường anh, mà là anh có tự mình hiểu lấy không."
"Anh..."
"Được được được, tôi nói sai rồi, tôi không nên chất vấn năng lực của anh, nhưng, Bạch Thiên Minh, anh có đầu óc không! Muốn đầu tư, thiết tiền anh có thể đi vay,
anh có thể đi tìm ngân hàng cho vay, sao anh có thể đi vay nặng lãi! Anh có phải đầu óc nước vào không !" Diệp Hiểu Hạ càng nói càng giận:
"Chẳng lẽ anh không biết vay nặng lãi là cái gì!"
"Anh biết,
nhưng chỉ có vay nặng lãi có thể lập tức có tiền, cho nên, cho nên..."
Giờ Bạch Thiên Minh cũng thật hối hận, hắn níu chặt tóc mình: "Lúc đó
anh thật sự không có nghĩ nhiều, anh cho rằng có thể lập tức có lời, anh thật không ngờ sẽ..."
Diệp Hiểu Hạ nhìn dáng vẻ Bạch Thiên Minh
bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, cô không nói chuyện nữa, chỉ tựa vào
nơi đó, lẳng lặng nghe Bạch Thiên Minh một lần lại một lần hắn vay tiền
bất đắc dĩ. Cô không nói thêm một câu nào, giống như đang xem hắn một
người diễn kịch, ánh mắt lạnh lùng mà lạnh nhạt.
Cuối cùng khi
Bạch Thiên Minh cảm thấy một người tự quyết định có một tia mất tự
nhiên, hắn ngậm miệng lại, nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt lạnh như băng mà
bình tĩnh kia cuối cùng khiến hắn không chịu nổi. Hắn vài bước vọt tới
trước mặt Diệp Hiểu Hạ, cầm cánh tay của cô lớn tiếng nói: "Hiểu Hạ, xem như anh cầu xin em , em có thể đừng như vậy không?"
"Được." Diệp Hiểu Hạ thở ra một hơi, cô từng rất nhiều lần nghĩ tới, khi nhìn thấy
Bạch Thiên Minh phải nói với hắn mình bị hắn hại thành thế nào, nhưng,
đến giờ khắc này, cô cảm thấy chuyện này là lãng phí, một chút ý nghĩa
cũng không có.
Dù là bị đòi nợ cũng tốt, thiết chút nữa bị cường
bạo cũng tốt, vào cục công an cũng tốt, càng ngày càng nhiều nợ nần cũng tốt. Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cô phải giải quyết thế nào, làm thế nào mang những chuyện căn bản không thuộc
về cô này chuyển dời đến chủ nhân ban đầu của chúng nó - Bạch Thiên
Minh.
"Tôi không như vậy, như vậy nói chuyện thực tế ." Diệp Hiểu Hạ đẩy Bạch Thiên Minh ra, tới tới lui lui đi vài bước, sửa sang lại
ngôn ngữ, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thiên Minh: "Vay nặng lãi là một
trăm vạn, một tháng hai mươi vạn tiền lãi, tôi còn mười vạn, giờ cả vốn
lẫn lời còn một trăm bảy mươi vạn. Chỉ là, còn vài ngày nữa là đến lúc
trả nợ tháng này, nếu tháng này không có tiền..." Nói đến chỗ này ánh
mắt cô nhìn Bạch Thiên Minh lại lạnh vài phần, hừ hừ mũi.
Tuy cô
không có nói ra câu nói kế tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói của cô, đã
khiến lưng Bạch Thiên Minh phát lạnh, hắn nuốt một ngụm nước miếng,
không dám nói lời nào, lẳng lặng đứng đó chờ Diệp Hiểu Hạ tiếp tục nói
chuyện.
"Tôi còn mười vạn đồng, tính tôi không hay ho, tôi cũng
không tìm anh đòi, thừa lại một trăm bảy mươi vạn, anh tự đi tìm bọn họ
nói rõ ràng, từ nay về sau, là chuyện của anh, đừng tới tìm tôi!"
"Hiểu Hạ, em đừng như vậy." Bạch Thiên Minh nghe thấy Diệp Hiểu Hạ nói như
vậy, nóng nảy, một phen kéo cánh tay Diệp Hiểu Hạ, đau khổ cầu xin: "Nếu anh đi tìm bọn họ, anh sẽ bị đánh chết ! Hiểu Hạ, van cầu em đừng như
vậy..."
Lửa giận Diệp Hiểu Hạ vừa hạ xuống lại dâng lên, cô xoay
người cũng không biết khí lực từ đâu đến, đẩy Bạch Thiên Minh nga4 lên
trên đất, nổi giận nói: "Bạch Thiên Minh! Anh coi như không tính một
người đàn ông! Anh mượn tiền, anh thiết nợ, anh cột toàn bộ cho tôi,
chuyện này tôi cũng không truy cứu , giờ bảo anh đi tìm những người đó
nói rõ ràng, nói chuyện trả nợ, anh cư nhiên nói anh sợ chết!" Ngực cô
phập phồng, cả người phát run.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Lúc này bỗng nhiên một bóng dáng lòe ra vọt tới bên cạnh hai người, hung hăng đạp một cước trên người Bạch Thiên Minh.
Một cước này không nhẹ, vừa vặn đá vào lưng Bạch Thiên Minh, khiến hắn nhịn không được ôm thắt lưng thét lớn một tiếng.
"Bạch Thiên Minh, anh không phải là người!" Theo một cước này bay tới còn có một giọng nói thanh thúy giận dữ.
Diệp Hiểu Hạ quay đầu vừa thấy, người này không là Thư Tiểu Mãn thì là ai?
Chỉ là một cước này thật sự quá mức đột nhiên , Diệp Hiểu Hạ tức thời
căn bản không phản ứng kịp, cứ như vậy nhìn cô lại đá vài cái trên người Bạch Thiên Minh, có thế này mới vội vàng vươn tay giữ chặt cô, vội vàng nói: "Tiểu Mãn, em làm gì!"
"Làm gì! Em đang đánh người chứ gì!
Cái loại người này không làm việc đứng đắn lại chỉ biết trêu chọc phiền
toái cho người khác, không bằng một cước đá chết đi!" Xem ra Thư Tiểu
Mãn cực kì tức giận, ngực cô phập phồng, tuy bị Diệp Hiểu Hạ lôi kéo,
nhưng không quản có thể đá đến không, vẫn đạp Bạch Thiên Minh thêm hai
cái.
"Em nghe được cái gì ?" Diệp Hiểu Hạ cau mày, nhìn Thư Tiểu Mãn lòng nhịn không được trầm xuống.
"Nên nghe được toàn bộ đều nghe được!" Thư Tiểu Mãn oán hận trừng Bạch Thiên Minh: "Cái gì anh ta vay nặng lãi, cái gì anh ta chạy trốn, cái gì hắn
quăng mấy thứ này cho chị, việc này em nghe thấy hết!"
Diệp Hiểu
Hạ nghe cô nói như vậy, trong lòng càng không biết tư vị, chuyện này cô
vốn không nghĩ kéo người khác vào, giờ vậy mà bị Tiểu Mãn biết, vậy sau
này không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện xấu. Cô vẫn còn cắn môi trầm
tư, cũng không muốn nghe viện trưởng Vương lớn giọng rất xa hô: "Tiểu
Mãn, tiểu Mãn! Người đâu! Bà cho con đi gọi Thiên Minh lại, sao nha đầu
này bỏ chạy không thấy !"
Tiểu Mãn tức giận, hận không thể lập
tức xông lên đi nói rõ rang với viện trưởng Vương, lại bị Diệp Hiểu Hạ
gắt gao lôi kéo: "Tiểu Mãn em không thể đi!"
"Chị Hiểu Hạ!"
Ngay lúc hai người giằng co với nhau, Bạch Thiên Minh vốn đang ngồi dưới đất vậy mà lăn lông lốc bò lên, chạy qua phương hướng la hêt Vương viện
trưởng, vừa chạy vừa hô: "Viện trưởng, không cần kêu tiểu Mãn tìm con,
con ở đây, con đi trước!" Tuy rằng đã trúng nhiều đá như vậy, nhưng đùi
hắn lưu loát như trước, vài cái bỏ chạy không thấy bóng người .
Chỉ để lại hai người sững sờ ở nơi đó. Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô liên tục hô hỏng bét, cũng không chú ý Thư Tiểu Mãn chạy theo : "Bạch Thiên Minh! Anh đứng lại đó cho tôi!"
Diệp Hiểu Hạ một
đường chạy như điên, khi vọt tới sân trước, thấy viện trưởng Vương vẻ
mặt mạc danh kỳ diệu nhìn cửa lớn viện phúc lợi. Diệp Hiểu Hạ vội vàng
bắt lấy bà hỏi: "Viện trưởng! Bạch Thiên Minh đâu!"
"Vừa mới nói
có chuyện gấp, đi ..." viện trưởng Vương chỉ chỉ cửa lớn, còn chưa kịp
nói gì, Diệp Hiểu Hạ bỏ lại bà chạy theo ra ngoài."Đây là như thế nào ?" Viện trưởng Vương càng không rõ .
"Viện trưởng viện trưởng, Bạch Thiên Minh đâu! Chị Hiểu Hạ đâu!" Vương viện trưởng bên này còn hồ đồ,
bên kia Thư Tiểu Mãn đã vọt tới, lôi kéo bà sốt ruột vừa lay vừa hỏi.
"Hai người nọn họ một trước một sau mới ra cửa lớn, con ..." Viện trưởng
Vương như trước chưa nói xong, Thư Tiểu Mãn cũng xông ra ngoài theo. Bà
nhịn không được nhăn mày lại mao: " Mấy đứa nhỏ này là thế nào! Một đứa
đầy người là bùn, một đứa đuổi theo, còn có một đứa như kinh phong, đến
cùng là thế nào?"
20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>