Xã hội mới bây giờ chính là tốt, Trung Quốc mới chính là tốt.
Nếu đặt ở xã hội cũ, bị gọi đến bên trong cục công an, không chết cũng lột da.
Lúc này Diệp Hiểu Hạ ngồi trong một gian phòng họp sửa thành phòng thẩm
vấn, ánh sáng đầy đủ, không giống trên TV chiếu cái loại chỉ có một ngọn đèn, cũng không có song sắt gì đó. Một nam một nữ hai người ngôi đối
diện cô, thái độ tương đối tốt, ít nhất tốt hơn tên ngậm tăm. Mà trên
tường sau lưng bọn họ viết mấy chữ to, khiến cô nhìn thế nào cũng thấy
kỳ quái.
Kháng cự thì nghiêm, bộc trực thì lượng.
Rõ rang cô không làm gì, vì sao vừa ngồi xuống cô liền cảm thấy cô giống như một người tội ác tày trời vậy?
Về phần toàn bộ quá trình, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy như lọt vào sương mù.
Tra tấn bức cung? Không có.
Vu oan giá hoạ? Càng không có.
Diệp Hiểu Hạ nhìn cốc giấy trước mặt, sương khói lượn lờ thuyết minh này chén nước mới rót không lâu.
Nữ cảnh sát nhân dân xoay xoay bút, nhìn cô: "Ngươi xác nhận là còn tiền? Không có việc."
Diệp Hiểu Hạ sắp khóc rồi, cô đã nói vô số lần, sao vẫn còn hỏi vậy ? "Đúng
vậy, bạn cùng phòng trước đây của tôi thiếu tiền bọn họ, giờ hắn đi rồi, tôi giúp hắn trả số còn lại."
Thực ra cô nghĩ nói cô là bị ép
buộc hơn nữa đó là bọn cho vay nặng lãi, nhưng nếu nói như vậy ... Mạng
nhỏ của cô có có giữ được không? Tính cục công an này an toàn, nhưng cô
cũng không thể trong ở cục cảnh sát cả đời.
"Được rồi, cô đi đi,
nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ gọi cô." Nữ cảnh để cô đóng dấu tay lên
lời khai, sau đó đóng lại, ý bảo nam cảnh sát bên cạnh mang Diệp Hiểu Hạ ra ngoài.
Con tôm? Cái này cũng chưa tính xong ? Còn tùy thời
gọi đến ! Có lầm không vậy! Cô là trên trời xuống đất tuyệt vô cận hữu
một người lương dân, giờ lại vào sổ đen của cục công an! Diệp Hiểu Hạ
thật muốn trực tiếp tìm khối đậu hủ đâm chết đi, cô phải đối mặt với
liệt tổ liệt tông thế nào đây ? ( yên hoa: ngươi có liệt tổ liệt tông
mị... )
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Diệp Hiểu Hạ thấy tam gia vừa vặn cũng đi ra từ một gian khác: đi ra từ trong phòng thẩm vấn, mà tên ngậm tăm lập tức nghênh đón, cúi đầu khom lưng nịnh nọt. Cảnh sát đi theo
tam gia kia vốn vẻ mặt tươi cười nói chuyện với tam gia, vừa quay đầu
thấy tên ngậm tăm cái dạng này không khỏi nhăn mày lại, tức giận đẩy hắn một chút, sau đó nói với người phía sau: "Hai người đi ký tên, cầm đồ
về."
Ép buộc như vậy đã là hơn bốn giờ chiều , Diệp Hiểu Hạ mới
nhớ tới còn chưa ăn cơm trưa, đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Ba người
đứng ở cửa cục công an, người lui tới thường thường nhìn ba người, ánh
mắt kia, biểu cảm kia khiến Diệp Hiểu Hạ lập tức nhấc chân muốn rời đi,
cũng không nghĩ bị tên ngậm tăm kéo lại: "Ai cho cô đi !"
"Buông
ra, còn bộ dáng gì nữa." Tam gia nhìn bộ dáng tên ngậm tăm cau mày trách cứ một tiếng. Tên ngậm tăm vội vàng buông Diệp Hiểu Hạ ra, mang theo
chút lấy lòng lui ra phía sau tam gia, cầm gói tiền, không ở nói chuyện.
Diệp Hiểu Hạ sửa sang lại quần áo, có chút kinh hồn chưa định, đối với những người này cô luôn nhớ tới chuyện ngày đó.
Tam gia lại nhìn Diệp Hiểu Hạ một cái, sau đó nói: "Tháng sau, chuẩn bị
tiền cho tốt." Nói xong cũng không đợi Diệp Hiểu Hạ trả lời, xoay người
bước đi , tên ngậm tăm thấy tam gia xoay người đi, cũng đi theo, nhưng,
trước khi đi còn bĩu môi trừng mắt uy hiếp Diệp Hiểu Hạ một phen.
Tháng sau... Diệp Hiểu Hạ dùng sức nắm tóc, trời ạ ! Thế nào tiền còn càng
ngày càng nhiều, có còn muốn cho cô sống không! Rối rắm một hồi cô thở
dài một hơi không thèm nghĩ nữa, dù sao loại chuyện này cũng sẽ không
thể chuyển tốt, không nghĩ thì sẽ không đồi bại, cứ như vậy đi, quản hắn làm gì.
Giờ cô có một loại có rận không sợ ngứa, thật là bất đắc dĩ. Giờ cô chỉ hy vọng nhanh chóng có tin tức Bạch Thiên Minh, quăng bỏ cục nợ này mới được.
Lắc lư một trận trên đường cái, ăn một chén mỳ thịt bò như khao thưởng bản thân, Diệp Hiểu Hạ chậm rì rì đi thong
thả khoan thai đi về nhà.
Trở về nhà, cũng không biết có phải sau khi ăn no về sau đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, cô vậy mà lại nặng nề
ngủ, vừa ngủ dậy thì trời đã tối rồi. Cô vội vã rửa mặt một phen, đi vào máy trò chơi, vừa mới login, cô liền thấy một đại kỳ tạo hình rất khác
biệt bay tới chỗ của cô, nàng giật mình một cái vội vàng nhảy qua một
bên, không nghĩ đụng ngã một tường thịt mềm nhũn.
"Thực xin lỗi,
thực xin lỗi!" Diệp Hiểu Hạ vội vàng cúi đầu xin lỗi, thật là, sao lần
nào cô cũng không tìm nơi kín đáo logout, lại logout ở nơi náo nhiệt
như cửa Trà Hương lâu này, không phải tìm phiền toái cho mình sao sao?
"Không sao." Cổ tỉnh không dao động thanh âm bình tĩnh truyền đến từ đỉnh đầu, tóc gáy Diệp Hiểu Hạ dựng thẳng lên, sẽ không là hắn chứ. Cô đã logout
24 giờ , người này không có khả năng còn ở nơi này, không thể nào...
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn... Biểu cảm trên mặt cương rớt. Quả nhiên Tố
đứng ở bên cạnh cô, hai tay ôm trước ngực, lẳng lặng tựa vào tường, ánh
mắt hơi lạnh xẹt qua mặt cô. Sau đó lại nhìn về phía trước.
"Chạm vào", lại là một tiếng giòn vang, một lá cờ từ trên trời rơi xuống
trước mặt Diệp Hiểu Hạ, cô trừng lớn mắt nhìn cột cờ trước mặt. Ngoan
ngoãn, cách mũi cô không quá 5cm, nếu lại lên chút nữa, sẽ rơi trên
người cô.
"Không thể tưởng được cao thủ đầu bảng tiếng tăm lừng
lẫy, cũng chỉ là một kẻ không dám ứng chiến rùa đen rút đầu!" Một tiếng
khinh thường cười khẽ vang lên cách đó không xa, giờ phút này Diệp Hiểu
Hạ chuyển ánh mắt qua.
Chỉ thấy, xem cô như trung tâm... Không,
phải nói, lấy Tố làm trung có một vòng người chi chít vây quan, có người thậm chí còn đi lên mái hiên của lầu hai Trà Hương lâu, đồ sộ hơn cả
vây xem Phượng tỷ. Mà trước mặt cô có không ít cờ khiêu chiến, nói
chuyện đúng là người vừa mới quăng cờ bên chân cô.
"Giờ có rảnh
không ?" Người này rõ ràng nói chuyện với Tố, nhưng Tố lại giống như
không có nghe thấy, hơi nghiêng mặt nhìn Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu
Hạ vẫn còn cảm thán đại quân một mảnh lá cờ này thật đồ sộ, lại nghe
thấy câu hỏi của Tố, trong lúc nhất thời cô phản ứng không kịp, "A ? Cái gì ? Cái gì rảnh ?"
"Xin hỏi, tôi có thể phỏng vấn cô một chút
không?" Tố bên kia còn chưa trả lời, cánh tay Diệp Hiểu Hạ lại bị người
túm một chút, cô không thể không dời lực chú ý từ trên người Tố tới
người đang kéo cô.
Đây là một cái cô gái diện mạo vui vẻ, ánh mắt thật tròn, miệng thật tròn, khuôn mặt cũng thật tròn, khi cười rộ lên
hai gò má lộ lúm đồng tiền càng tròn. Cô mặc một thân đồ tân thủ, phân
không rõ chức nghiệp, đang cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ.
"Phỏng vấn cái gì?" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy không hiểu gì cả, đến cùng là phát
sinh chuyện gì, cô login chưa dươc một phút đồng hồ, sao thấy giống như
chỉ số thông minh giảm xuống không ít.
"Tôi là phóng viên vương
bài của《 cực hạn OL》 Yến tử lâu thủ tịch Vi Lam Tháng Sáu." Vi Lam Tháng Sáu báo tên của mình rõ ràng mang theo một chút kiêu ngạo, lộ ra hai
cái răng khểnh, rất là đáng yêu: "Xin hỏi một chút, vị cao thủ đầu
bảng Tố này ngây người ở đây hai mươi mấy giờ có phải đang đợi cô không
?"