Ngô Thêm Đường và
Diệp Hiểu Hạ đi không đến nửa khắc, đã đến hội đấu giá. Cô thậm chí còn
không xem năm món trang bị kia đã tăng bao nhiêu tiền, liền trực tiếp
giao năm trăm kim vi ước rồi hủy đấu giá, thu hồi năm món trang bị, rất
nhanh quay lại Trà Hương lâu.
Nhìn năm kiện trang bị một lượt cẩn thận, Không Đồng không trì hoãn, đem một vạn kim tệ còn lại giao dịch cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ nhìn túi tiền trên người, không có biện pháp áp chế nội tâm
kích động, nhưng lại không thể để Không Đồng nhìn ra mình đang kích
động, lại phải im lặng ngồi ở kia, thật sự rất gian nan. Tuy cô vẫn cùng Không Đồng nói chuyện câu được câu không, nhưng mà tâm hồn sớm bay đi
chỗ nào cũng không biết, chỉ nghĩ nhanh logout đi rút tiền ra, nhanh trả nợ mới là việc đúng đắn.
"Lần hợp tác này thật sự là vô cùng vui vẻ, tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ, không biết cô có thể nể mặt không?" Không Đồng cũng nhìn ra bộ dạng không yên lòng của Diệp Hiểu Hạ, hắn
lại làm như không nhìn ra, chỉ mỉm cười hỏi.
"Chuyện gì?" Diệp Hiểu Hạ tiếp lời Không Đồng, nhưng trong đầu căn bản không biết hắn đang nói cái gì.
"Nếu sau này cô có trang bị gì không tệ, hi vọng cô có thể cho tôi biết đầu
tiên, không cần phải mang đến hội đấu giá nữa, được không?" Biểu cảm của Không Đồng thoạt nhìn vô cùng bình thản, giống như cô đáp ứng hay không đều được, chỉ là cặp mắt thâm thúy và tia sáng trong mắt làm cho người
ta là không có biện pháp cự tuyệt.
Diệp Hiểu Hạ nghe xong lời
này, cũng không khỏi cười khổ trong lòng, người này cho là cô tạo ra
trang bị sao? Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao. Đương nhiên, lời này
cô sẽ không nói ra, vì thế chỉ cười khổ gật đầu, xem như đáp ứng yêu cầu của Không Đồng, nhận lời mời hảo hữu của hắn. Như vậy coi như tạo cho
bản thân một nguồn tiêu thụ cố định, chỉ cần có thể kiếm được trang bị,
việc kiếm tiền sẽ không có gì khó.
Hai người lại nói thêm vài
câu, Diệp Hiểu Hạ liền đứng dậy cáo từ, rời khỏi Trà Hương lâu. Ra khỏi
Trà Hương lâu, Diệp Hiểu Hạ nghĩ cũng không nghĩ, liền tìm một góc yên
lặng rồi logout.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn, cô ước chừng thời
gian một chút, đại khái mới tám, chín giờ thôi, bây giờ vừa vặn là thời
gian ngân hàng làm việc. Từ khi toàn bộ đồ trong nhà bị chuyển đi, mỗi
ngày Diệp Hiểu Hạ trôi qua đều không có khái niệm thời gian, cô cảm thấy chính mình sắp sửa trở thành cổ nhân, mặt trời mọc mà như lặn.
Rửa mặt xong, Diệp Hiểu Hạ đứng trước cái gương vỡ trong phòng bếp tỉ mỉ
chải tóc. Cô có thể rất nghèo, nhưng tuyệt đối không thể lôi thôi, đây
là chuẩn tắc làm người của cô, cũng là một loại thái độ đối với cuộc
sống. Chải tóc xong, lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy cái áo T-shirt treo
trên ban công.
Cái này làm cô sửng sốt, chậm rãi đi tới ban công, nâng tay vuốt chiếc áo còn hơi hơi ẩm kia, giống như xuyên qua hơi lạnh của nước còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn. Người gặp
thoáng qua trong trò chơi thật sự là hắn sao?
Diệp Hiểu Hạ bỗng
nở nụ cười, kỳ thực, có phải hắn hay không có gì quan trọng. Cô hoảng
hốt nhớ tới, Vương viện trưởng đã từng nói, người với người chỉ là khách qua đường, có thể gặp thoáng qua đã là một loại may mắn, cần gì nhất
định phải chấp nhất.
Ít nhất, người kia còn cho cô biết, thế giới này vẫn có nhiều người tốt, như vậy không phải đủ rồi sao? Về phần
người trong trò chơi có phải hắn hay không, thì làm được gì? Lại nhìn
cái áo một lần nữa, Diệp Hiểu Hạ xoay người đi ra cửa.
Chỉ là trong lòng cô vẫn nhịn không được chờ mong, hi vọng, có thể một lần nữa, một lần nữa gặp hắn.
Hôm nay mọi việc vô cùng thuận lợi, ra khỏi cửa không đến một giờ, Diệp
Hiểu Hạ đã cầm một quyển sổ tiết kiệm và bốn vạn tiền mặt đứng trong đại sảnh ngân hàng. Đây vẫn là lần đầu tiên cô có nhiều tiền như vậy, làm
cô nhịn không được đếm một lần lại một lần. Số tiền này tuy nóng bỏng,
nhưng là, mắt thấy sắp đi ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, tuy
nói kiếm tiền vì trả nợ, nhưng là, nhanh như vậy phải đưa ra ngoài, cô
vẫn có chút đau lòng.
Đau lòng hay đau tim thì, cô vẫn phải lấy
ra hai vạn tiền mặt, lại gửi ba ngàn đồng vào tài khoản của Vương viện
trưởng, rồi mới rời khỏi ngân hàng.
Ra khỏi ngân hàng liền đi
siêu thị, Diệp Hiểu Hạ mua không ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống,
không đi đâu nữa, trực tiếp ngồi xe về nhà. Về tới tiểu khu, tìm chủ nhà giao một vạn tám tiền thuê nhà, tảng đá trong lòng cô mới rơi xuống,
cuối cùng chỉ còn lại một món nợ.
Cáo biệt chủ nhà xong, Diệp
Hiểu Hạ xách theo bao lớn bao nhỏ như dân chạy nạn bò vào trong nhà
mình. Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cô xắn tay áo dọn dẹp toàn bộ phòng ở. Mua một cái đệm ở cửa tiểu khu, cái "Giường lâm thời" là hộp đựng
máy trò chơi bằng bìa cứng rốt cục đã có thể kết thúc sứ mệnh lịch sử
của nó. Diệp Hiểu Hạ đem bìa cứng cẩn thận gấp lại, đợi chủ nhật bán
giấy vụn, đổi mấy đồng tiền tiêu vặt.
Đang gấp lại, chỉ nghe thấy "Ba tháp" một tiếng, một quyển sách không quá dày rớt ra khỏi hộp giấy.
Cái hộp giấy này sao lại có sách ở trong? Diệp Hiểu Hạ kỳ quái nhặt quyển
sách kia lên, chỉ thấy quyển sách này cổ hương cổ sắc, dùng giấy dày
màu vàng làm bìa, mặt trên có không ít hình ảnh, nhìn kỹ, đây không phải là biểu tượng của Cực Hạn OL sao? Lại nhìn tiếp, trên bìa mặt có vài
chữ thư pháp được viết theo thể chữ Nhan cứng cáp hữu lực —— Toàn bộ tư liệu trò chơi Cực Hạn OL.
Toàn bộ tư liệu? Cô hơi hơi sửng sốt,
cũng không chú ý đến đống bìa cứng loạn thất bát tao kia, vội vàng ngồi
trên giường, xem quyển sách kia. Mới mở mục lục ra, Diệp Hiểu Hạ đã phát hiện quyển sách này có bao nhiêu toàn diện mỹ di, vô luận là chức
nghiệp, phân chia cấp bậc, giới thiệu kỹ năng, thao tác luyện cấp, thu
hoạch trang bị, tất cả mọi thứ trong trò chơi, quyển sách này đều giới
thiệu kỹ càng, không chỉ như thế, ở phần sau quyển sách, còn có rất
nhiều lời trao đổi kinh nghiệm của những người chơi thí nghiệm.
Quyển sách này đối với người thường xuyên chơi trò chơi kỳ thực cũng không
giúp gì được lớn, nhưng là đối với Diệp Hiểu Hạ lần đầu tiếp xúc võng
du, quả thực chính là một quyển bách khoa toàn thư lớn. Cô bỗng chốc
liền đắm chìm trong các loại thuyết minh hoặc là kinh nghiệm trong sách, thậm chí quên cả thời gian.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy bản thân chưa
từng nghiêm túc xem một quyển sách như thế, gặp chỗ không rõ còn đọc đi
đọc lại nhiều lần, đến khi xem xong một lượt, cô mới phát hiện trời đã
đen, mà bụng cô cũng đưa ra kháng nghị đối với sự ngược đãi của cô.