Trên thế giới có rất nhiều loại hương.
Ví dụ như, hương hoa và hương cỏ không giống nhau, hương cỏ và hương thịt
không giống nhau, mà hương thịt và hương người cũng không giống nhau.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy có một mùi hương kỳ quái lượn lờ ở mũi, mí mắt cô rất
nặng, tưởng chừng như không mở ra được, nhưng khứu giác của cô lại rất
nhạy bén, mà mùi hương kỳ quái kia giống như con sâu nhỏ tiến vào sâu
trong mũi cô, vào trong máu cô, vào trong xương cô.
Cô nhăn nhăn mũi, giống ông Vương dưới lầu, ngửi ngửi, lại nghe thấy tiếng cười đè thấp, xuy xuy chui vào trong tai.
Ai vậy a? Quấy rầy giấc ngủ người khác. Bị đánh thức như vậy, Diệp Hiểu Hạ rất không thoải mái, cô nhíu mày, cố sức mở mắt, vẫn còn buồn ngủ. Đang mê mang, cô nhìn thấy ở đối diện có một ông lão gầy, trong tay cầm một
cái quạt hương bồ tử nửa mới nửa cũ, đang quạt trước một cái bình nhỏ,
làm một mùi hương trong cái bình đó phun lên mặt cô.
Đối với việc này, ông lão kia rất chuyên tâm, chuyên tâm đến mức không phát hiện
Diệp Hiểu Hạ đã hơi hơi mở mắt, đang đem hai ánh mắt mở thành khe hở
chăm chú nhìn vào hành động mạc danh kỳ diệu kia. Nhìn ông lão kia một
hồi, Diệp Hiểu Hạ thật sự không biết ông lão này đang làm cái gì, vì thế phát ra thanh âm: "Uy, ông đang làm gì vậy?"
Câu nói không lớn
không nhỏ này, hiển nhiên đã dọa ông lão, ông ta nha một tiếng, tay run
lên, cái bình "Ba" một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát, mùi hương kỳ lạ
đó lập tức tràn ngập phòng.
Phòng? Không sai, chính là phòng.
Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, cô nhớ được bản thân đang ở trong Lục sắc rừng rậm, sao đã trở lại trong phòng rồi?
"Ai nha. Rượu hai mươi năm của ta a." Lúc Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nghĩ thầm
đây là đâu thì ông lão kia cũng đã ngồi trên đất gào khóc.
"Uy,
ông không cần giống đàn bà như vậy được không? Khóc cái gì a? Tại sao
bình thường tôi gặp ông không phải đang uống rượu lại là khóc thế? Ông
không có việc gì làm sao?" Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền
đến, hắn vừa vào cửa, liền thấy Diệp Hiểu Hạ ngồi ở bên bàn với vẻ mặt
mờ mịt: "Cô tỉnh?"
Tỉnh? Khi nào thì cô ngủ? Diệp Hiểu Hạ nhìn Túy Trong Khêu Đèn đứng ở cửa: "Đây là đâu a?"
"Tân Thủ Thôn." Túy Trong Khêu Đèn thấy Diệp Hiểu Hạ tỉnh, cũng đi vào,
không chút khách khí đạp ông lão ngồi dưới đất gào khóc một cước, ngồi ở cái ghế bên cạnh cô cười. Thuận tiện nói với ông lão kia: "Uy, tôi bảo
ông, đừng khóc nữa. Một đại nam nhân khóc như vậy rất khó xem."
"Hắn là...?" Diệp Hiểu Hạ nhìn ông lão bị Túy Trong Khêu Đèn dùng chân chà đạp, thập phần nghi hoặc.
"NPC Tân Thủ Thôn." Túy Trong Khêu Đèn nói xong lại nhỏ giọng cười: "Một cái đại sư nấu rượu không có tiếng tăm gì."
Diệp Hiểu Hạ lại nhìn thoáng qua ông lão kia, miễn cưỡng gật gật đầu, tuy cô biết một người mang tuyệt kỹ thường thường đều là tướng mạo xấu xí,
nhưng là, ông lão đang khóc như một đứa trẻ thế này, cô thật sự không
nhìn ra đó là "Đại sư" .
"Tôi về Tân Thủ Thôn kiểu gì?"
"Cô uống say." Túy Trong Khêu Đèn đem chuyện vừa rồi miêu tả đơn giản: "Dù
sao trang bị của tôi cũng hỏng, túi cũng đầy, nên trở về sửa lại, nhưng
tôi không thể tùy tiện để cô vào thôn, cho nên đem cô đến nơi này." Hắn
cười ha ha, chỉ vào cái ông lão kia nói: "Cái ông lão này bản sự khác
không có, nhưng nấu rượu, uống rượu đúng là đệ nhất, tôi cũng học hắn ít nhiều, mới có khả năng mang một thân trang bị rác đối phó với một đám
sói."
Nghe Túy Trong Khêu Đèn nói như vậy, Diệp Hiểu Hạ mới nhớ
tới, một thân trang bị của Túy Trong Khêu Đèn kia thật sự là không còn
gì cả, nhưng công kích lại cao thái quá, có đôi khi công kích còn cao
hơn cô, lúc đầu tưởng thần lực trời sinh, lại không ngờ đến là bí mật mà cô không biết.
Người đều có tính hiếu kỳ, đặc biệt là thấy người khác nói vân đạm phong khinh, liền muốn biết. Diệp Hiểu Hạ cũng là
người thường, cho nên, cô cũng sẽ tò mò. Nghe thấy Túy Trong Khêu Đèn
nói như vậy, cô dừng lại một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:
"Hắn làm cái gì?"
"Kỳ thực, cũng không có cái gì, chẳng qua là
dạy tôi uống rượu thôi." Túy Trong Khêu Đèn là người hào khí, tới bây
giờ cũng không định giấu Diệp Hiểu Hạ, liền nói ra.
Nhưng, Diệp
Hiểu Hạ nghe xong đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị."Uống rượu? Học
uống rượu có thể mang một thân trang bị rác đối phó một đám sói? Tôi
cũng muốn học uống rượu."
Túy Trong Khêu Đèn cười ha ha, hắn cũng không giải, chỉ nói Diệp Hiểu Hạ: "Cô là con gái học uống rượu làm gì?"
"Giống anh thì thật tốt, một người đánh nhiều quái như vậy mà không chết, nếu
để một mình tôi, hai con sói cũng có thể cắn chết tôi." Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, cô đối với tư thế oai hùng của Túy Trong Khêu Đèn mặc một
thân rách nát vọt vào giữa bầy sói đã khắc sâu ấn tượng.
"Cô hiểu lầm rồi." Túy Trong Khêu Đèn khép miệng lại, bất quá, ánh mắt hắn vẫn
cong cong, giống như vầng trăng khuyết treo trên bầu trời. Vì vậy làm
đường cong cứng rắn của hắn có vẻ nhu hòa một ít: "Tôi cũng không phải
là uống say rồi vọt vào giữa đám quái luyện cấp. Cô cũng uống say rồi,
hẳn là biết khi uống say công kích tăng 50%, nhưng phòng ngự giảm 50%.
Thân trang bị này của tôi, cấp bậc của tôi, vọt vào bầy sói kia không
phải là chịu chết sao?"
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi nhếch môi, ánh mắt
cũng mở lớn. Nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng nếu như vậy, thì cái làm cho Túy Trong Khêu Đèn anh dũng thần võ bí mật như thế là cái gì? "Cái
này cũng không phải, cái kia cũng không phải. Đừng nói với tôi, anh thật sự có thần lực trời cho nhé."
Túy Trong Khêu Đèn ngây ngẩn cả
người, nhưng hắn rất nhanh liền cười ha ha. Đó là tiếng cười sang sảng,
không kềm chế, không coi ai ra gì. Hắn đã bao nhiêu lâu không cười như
vậy nữa? Trời biết.
Tình huống vừa rồi ở lục sắc trong rừng rậm
lại đổi chỗ, nam nhân này càng cười đơn thuần thẳng tính, cười sang sảng vô hại, Diệp Hiểu Hạ càng chột dạ. Chẳng lẽ cô lại hỏi cái gì thật tiểu bạch, thật tân thủ sao?
"Cô là người mới đi." Túy Trong Khêu Đèn ngừng cười, câu nói đầu tiên liền phá hủy vọng tưởng bảo trì xấu hổ của Diệp Hiểu Hạ.
Xem đi, xem đi. Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, gật gật đầu, chỉ hy vọng Túy
Trong Khêu Đèn không cần giống đại bộ phận người chơi khinh bỉ người mới là tốt rồi.