Hào môn 13: *** lớn của anh hai tưới t*ng trùng vào lỗ nhỏ, em trai vây xem, gian tình bị phát hiện, liếm khe ** ***. [Trứng: Trong bồn tắm bị em trai dùng tư thế độ khó cao ** *** tàn nhẫn].
Đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường vang lên hai tiếng lớn “đinh linh đinh linh”, thiếu niên chôn mình trong chăn bông nhanh lẹ vươn tay ấn nút tắt, sau đó cầm quẳng luôn xuống thảm.
Thiếu niên chép chép miệng thể hiện thái độ vô cùng hài lòng với sự im lặng trong phòng, trở mình tiếp tục ngủ.
Để thiếu niên ngủ thêm chừng năm phút, 333 làm hết chức trách của một hệ thống ưu tú, nhắc nhở: “Ký chủ, mặt trời đã treo trên đỉnh đồi rồi, đừng nằm lì trên giường nữa.”
“Ưm, hôm nay là thứ bảy mà, Sơn Sơn, nếu mày còn có “thống tính” thì để anh mày ngủ thêm mấy phút nữa đi.”
333 im lặng trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Nhưng nguyên chủ của thế giới này trước giờ không có thói quen nghe nướng a, ngoài ra.... Được rồi, ngủ thêm mười phút nữa thôi đấy.”
Cố Niệm không chịu mà ngồi cò kè mặc cả với hệ thống, cuối cùng một người, một hệ thống quyết định lăn ra ngủ thêm mười chín phút, Cố Niệm chỉnh bịt mắt lại cho đúng vị trí phong thủy của mình, “Sơn Sơn, tý nữa nhớ gọi anh dậy nhớ.”
333 không còn lời gì để nói, thầm nghĩ nhân loại này đang có ý định chăn nuôi cậu từ một chiếc hệ thống công lược siêu chuyên nghiệp, siêu cường đại trở thành một chiếc đồng hồ báo thức cỏn con phỏng*?
*từ lóng = phải không
- -----*t*r*u*y*e*n*h*d*.*1* là đồ m*ặ*t d*à*y ă*n c*ắ*p------
Hôm nay tuy rằng là cuối tuần nhưng Cố Hạo Cẩm với Cố Nhược Trần một người có việc ở công ty, một người có việc ở phòng thí nghiệm, bởi thế mặt trời chưa hoàn toàn ló dạng hai người đã ra khỏi cửa.
Về phần Cố Tùng Nhiên với Cố Hoài Thư, ngày thứ bảy nên cả hai đều không có tiết giống như Cố Niệm, nhưng mà cậu ngồi cả buổi trong phòng khách cũng không thấy họ đi ngang, không biết đi chơi bời ở bên ngoài hay còn đang ăn vạ “khò khè” trong phòng ngủ nữa. Ai cũng muốn gì làm nấy, tự tin khoe cá tính trong khi cậu luôn phải duy trì thiết lập đề nhân vật không bị OOC, Cố Niệm trong lòng ngưỡng mộ bọn họ không thôi.
Nhưng làm Cố Niệm có hơi ngạc nhiên chính là Cố Vân Vân hôm nay lại ở nhà chứ không đi mua sắm cùng đám bạn của cô như thường lệ.
Cố Niệm đem Cố Vân Vân trở thành hỗn hợp bao gồm 78,1% khí Nitơ, 20,9% khí Oxy, một lượng nhỏ 0,9% Agon và khoảng 0,035% Carbon Dioxide*, không chút chần chừ đi lướt qua người cô, Cố Vân Vân phẫn hận nghiến răng nghiến lợi, lần theo Cố Niệm đi đến nhà kính trồng hoa.
*là thành phần của không khí đấy các bác
“Cố Niệm, sao con người mày có thể không biết xấu hổ tới như vậy?” Trong nhà hiện tại chỉ có hai người, Cố Vân Vân tháo phăng chiếc mặt nạ hiền hòa trên mặt mình xuống, cô trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ màu xanh lam trên cổ tay của Cố Niệm.
Cố Vân Vân liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc đồng hồ này là chiếc đồng hồ tình nhân trong chiếc túi mà cô từng xem trộm của Cố Hoài Thư! Cô chắc nịch Cố Hoài Thư sẽ đem tặng cho bạn trai hay tiểu tình nhân ở bên ngoài không nghĩ rằng chưa được bao lâu nó đã nằm trên tay của Cố Niệm.
Sao có thể như thế được? Làm sao có thể như vậy?
“Em bệnh à? Vô duyên vô cớ đi chửi người ta làm gì?” Cố Niệm không tự giải thích được vì sao Cố Vân Vân chửi mình, nhìn cô như nhìn bệnh nhân tâm thần.
“Cố Niệm, mày đúng là một con đỉ trơ trẽn, hết quyến rũ người này lại quyến rũ tới người khác! Mày là thứ ghê tởm, mày là quái vật, mày là loại đồng tính luyến ái đáng chết! Mày cùng anh em ruột của mình làm ra loại chuyện này, mày biết là mày đang loạn luân.....” Cố Vân Vân nghĩ tới chỉ vì người này mà mình có thêm một kẻ địch cường đại là Cố Hoài Thư thì mất hết lý trí, mặc kệ mọi thứ mắng to lên.
Ý cười trên mặt Cố Niệm hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Cậu đang muốn trả đũa Cố Vân Vân thì nghe thấy Sơn Sơn nhắc nhở: “Ký chủ, Cố Hoài Thư đang đi lại đây, chỉ còn cách nhà kính 5 mét.”
Cố Niệm ngay lập tức điều chỉnh xuất sắc biểu cảm trên mặt mình, khuôn mặt trắng nõn như ngọc chợt tái mét, treo lên vẻ ưu buồn, nước mắt trong suốt chảy xuống thành từng hàng, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, muốn bao nhiêu yếu ớt có bấy nhiêu yếu ớt.
“Anh, anh không phải, anh không phải là quái vật mà.... Sao em có thể mắng anh như thế.....” Tiếng nói của Cố Niệm nghẹn ngào, “Em lần trước đẩy anh xuống cầu thang còn chưa thấy hả dạ sao..... Hôm nay còn nhục mạ anh nữa......”
“Chính là phải chửi cho mày biết rõ cái bộ mặt của mình nó buồn nôn đến như thế nào, dòng đỉ trơ tráo, vô liêm sỉ! Tối ngày chỉ biết dạng háng để đàn ông.....” Cố Vân Vân thấy Cố Niệm biểu tình đột nhiên thay đổi cũng hơi là lạ, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, vừa chửi vừa ép sát, đi lên trước từng bước.
Cố Vân Vân giơ tay lên định tát Cố Niệm một bạt tay, lúc hạ xuống đến gần mặt Cố Niệm thì đột nhiên bị một đôi tay gắn chắc, mạnh mẽ bắt lấy.
“Con m* mày Cố Vân Vân, mày muốn chết phải không hả?” Trên người Cố Hoài Thư còn mặt áo ngủ lụa màu đen, khóe mắt từ từ rạn nứt, anh dùng hết sức vặn tay Cố Vân Vân rồi không hề báo trước đẩy mạnh cô xuống đất.
“A! A a.....” Cố Vân Vân đột nhiên bị Cố Hoài Thư đẩy khiến cả người lảo đảo, liên tục thối lui về sau, tay chân cô cà vào bồn hoa, da lưng bị gai hoa hồng đâm vào, cô đau đớn hét lên thảm thiết.
Cố Hoài Thư giấu Cố Niệm ra sau lưng, thân thể cao gầy chặn lại toàn bộ ánh sáng phía trên, cúc áo trên cùng của bộ độ ngủ còn chưa kịp cài làm lộ ra một mảng lớn cơ bắp rắn chắc, lực lưỡng.
Mái tóc đen mềm mại, tóc mái đã hơi dài phấp phới dưới gió, cặp mắt đào hoa mang theo vẻ phong lưu đa tình, nhưng cả người lại không ngừng phát ra hơi thở lạnh thấu xương, lạnh buốt như băng tuyết có thể đóng băng kẻ thù.
“Anh ba, không, không, mọi chuyện không phải như thế, anh nghe em giải thích đi, tất cả là tại thằng Cố Niệm chết tiệt này....... Là do Cố Niệm nó mắng em trước, cho nên em mới....” Cố Vân Vân đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ đối diện đôi mắt nổi lửa, chứa đầy hận ý của Cố Hoài Thư, vừa run lẩy bẩy vừa giải thích.
“Con m* nó, anh mày nghe không sót một chữ, mày còn muốn ngụy biện cho ai nghe?” Cố Hoài Thư hai mắt đỏ hoe, bên trong còn mơ hồ có nước mắt.
Anh ghét nhất là người khác mắng, người khác làm tổn thương Cố Niệm, Cố Niệm cho dù thân thể không giống với bao người bình thường, nhưng trước giờ anh chưa từng cho rằng Cố Niệm là quái vật, Cố Niệm sẽ không bao giờ là quái vật.
Cố Hoài Thư hận chính mình ngày trước đui mù, hận chính mình bị người lòng dạ thâm trầm như Cố Vân Vân lừa gạt, hận chính mình vẫn luôn nghĩ Cố Niệm bị nhốt bên dưới tầng hầm là người xấu xa.
Mãi đến khi tiếp xúc với Cố Niệm, anh mới biết chính mình đã sai lầm, anh không nên đánh giá bất kỳ ai nhờ vào miệng người khác, Cố Niệm thuần khiết và tốt bụng đến mức tận cùng, không giống cho dù là một chút trong lời của bọn họ.
Cố Hoài Thư kéo Cố Vân Vân đang chật vật nằm ở dưới đất lên, dùng toàn lực giơ nắm đấm lên định đấm vào mặt cô một phát nhưng lại bị Cố Niệm dùng tay ngăn lại. Truyện Đô Thị
“Cố Hoài Thư, anh đừng đánh.” Cố Niệm hướng Cố Hoài Thư lắc lắc đầu, cậu không phải loại thánh mẫu gặp người khốn khổ rồi sẵn tiện cứu giúp gì đó, cậu chỉ sợ Cố Hoài Thư trong lúc giận phát điên không kiềm chế được mà đánh chết Cố Vân Vân.
Hiện giờ còn chưa tới lúc, lúc này Cố Hoài Thư mà lỡ giết người lại chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu mình, thanh danh bị hủy hoại triệt để nhưng chuyện gì cũng không giải quyết được.
Cố Hoài Thư không biết trong đầu Cố Niệm đang suy tính đủ điều, anh yêu ai yêu cả đường đi nên chỉ nghĩ Cố Niệm cản mình vì cậu quá lương thiện.
Anh vẫn gắt gao nắm chặt nắm đấm, sau đó vẻ mặt không chút cam lòng quăng mạnh Cố Vân Vân trở lại mặt đất.
“Cố Vân Vân mày thật con m* nó biết diễn, hôm nay coi như tao hoàn toàn thấy được vẻ mặt ma quỷ của mày!” Cố Hoài Thư nâng một chân lên, tức giận giẫm mạnh xuống vai phải lộ ra bên ngoài của Cố Vân Vân.
Dép lê dính đầy bùn đất của nhà kính giẫm xuống bả vai trắng nõn nà, chân anh dồn sức nặng xuống, không ngừng nghiền áp làm Cố Vân Vân đau đến khóc oa oa lên xin đừng đạp nữa.
“Từ lần trước mày đẩy Cố Niệm xuống lầu mà bị tao phát hiện thì chắc là mày cũng không định diễn trước mặt tao nữa đâu nhỉ, đúng không?”
Cố Hoài Thư nghĩ đến lần trước Cố Niệm bị thương nặng đến nỗi nằm viện, Cố Nhược Trần có hỏi lý do nhưng anh lại không khai chuyện tốt của Cố Vân Vân ra. Bởi vì anh biết, Cố Vân Vân ở Cố gia được yêu thương hết mực, không có bằng chứng xác thực nào mà chỉ nói suông ngoài miệng, nói với bọn họ Cố Niệm bị Cố Vân Vân hại thì sao? Cũng chỉ là nước đổ đầu vịt thôi.
Lời nói vô ích như vậy anh cũng không muốn nói. Dù anh không nói ra sự thật nhưng điều đó không có nghĩa anh là quả hồng mềm mặc người xoa bóp. Nhất là những chuyện có liên quan đến Cố Niệm, có chết anh cũng không tha.
“Mày còn dám động một ngón tay vào người Cố Niệm thì cứ chờ xem cái kết của ai đắng hơn của ai!” Cố Hoài Thư dùng lực gấp đôi khi nãy dẫm lên bả vai của Cố Vân Vân.
Cố Vân Vân đau đến nước mắt chảy thành sông, cô còn lờ mờ nghe được tiếng xương đang gãy.
Cố Hoài Thư đưa Cố Niệm trở về phòng, cẩn thận hỏi han cậu: “Em không sao chứ? Có phải lúc anh không có ở cạnh thì nó toàn đối xử với em như vậy phải không?”
Cố Niệm quen rồi, ở thế giới hiện thực cậu đã trải qua đủ loại mắng chửi và khinh thường, quái vật, biến thái, đồng tính luyến ái ghê tởm, cậu nghe mãi cũng thành quen.
Nhưng điều cậu không ngờ là Cố Hoài Thư lại tức giận đến như vậy, một cảm giác ấm áp, nóng rực sinh sôi trong lòng, lan tràn ra khắp cơ thể và không gian. Cố Niệm có chút cảm động, nhưng thật mau cậu liền cảm thấy mâu thuẫn, rồi bài xích sự cảm động này.
Cố Niệm hy vọng đối tượng cậu công lược sẽ chỉ thích cậu bằng quả thận chứ không thích cậu bằng quả tim, lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ cũng là lúc cậu phải rời khỏi thế giới này. Với cậu mà nói, không lưu lại bất kỳ tơ vương nào mới là điều tốt nhất cho cả đôi bên.