Hào môn 4: Trước mặt anh hai bị móc *** tới cao trào, ngón tay em trai dưới bàn ăn mãnh liệt thọc vào rút ra
Cậu thích ăn cơm chiên dứa lúc nào? Mồm điêu dễ sợ.
Cố Niệm bị dị ứng dứa, nguyên chủ cũng thế, ăn vào một miếng nhỏ thôi đầu lưỡi cũng bị nhiễm trùng, ngứa ngáy khắp người.
Cố Vân Vân biết rõ điều này vậy mà cô không chỉ bỏ dứa vào cơm chiên mà còn cố ý trước mặt mấy anh em trong nhà nói là làm riêng cho cậu, các “hảo anh em” nhà này tất nhiên không biết cậu có chứng dị ứng.
Trong nguyên tác, Cố Niệm không chịu ăn cơm chiên, Cố Vân Vân nghe vậy liền thương tâm rơi nước mắt. Ba anh em họ Cố thấy vậy tâm can liền đau như bị ai lấy đao xẻo mất một miếng thịt, ba người nổi trận lôi đình lên đuổi Cố Niệm ra ngoài sau đó kéo dài thời gian giam giữ dưới tầng hầm, Cố Niệm lần đó bị nhốt gần nửa năm mới được thả.
“Em nhớ lầm rồi, anh không thích ăn dứa.” Cố Niệm trong lòng cực kỳ chán ghét bạch liên hoa như Cố Vân Vân nhưng ngoài mặt không để lộ chút manh mối nào.
Cố Niệm cố ý hơi khép lông mi cong dài, tỏ vẻ áy náy nhìn Cố Vân Vân đang diễn thương tâm.
“Sao không thích chứ? Rõ ràng em nhớ anh rất hay ăn dứa cơ mà.” Cố Vân Vân nghe vậy biểu tình có chút cứng nhắc nhưng thoáng chốc liền cười thật ấm áp che đi thất thố của mình.
Cố Vân Vân nhấc lên cánh tay thon dài khẽ vén vài lọn tóc mái về sau vành tai, cô biết các anh trai đều thích động tác quyến rũ này nên cố tình làm như vậy.
“Xin lỗi, anh bị dị ứng dứa.” Cố Niệm nhẹ nhàng nhấp môi nén cảm giác buồn bực vào đáy mắt, không biết vì sao hôm nay hai cánh môi anh đào của cậu màu sắc đỏ bừng khác xa mọi khi, còn có chút sưng.
“Dị ứng thì không cần ăn.” Thanh niên mang gọng kính vàng ngồi phía đối diện chợt lên tiếng, trên mặt hắn nhàn nhạt ý cười, nói chuyện phong độ nhẹ nhàng, lịch sự, trí thức, hắn yên lặng chú ý cánh môi Cố Niệm.
Người này là anh hai Cố Niệm, mặt ngoài thanh lãnh cấm dục, nhưng Cố Niệm biết thừa biết đằng sau vẻ ngoài văn nhã đó chính là một tên bại hoại.
Trong nguyên tác sau khi hắn với anh em của mình cùng nữ chủ thành công lăn thành một đoàn, Cố Nhược Trần là người chơi được nhiều loại tư thế nhất, mỗi lần làm đều làm nữ chủ nước tiểu văng tung tóe.
“Ngươi ăn món khác đi.” Thanh niên ngồi bên tay trái của Cố Nhược Trần cũng lên tiếng, đôi mắt đào hoa của hắn hết sức thâm tình nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trong đó không có bao nhiêu tình cảm.
“Được.” Cố Niệm ôn nhu đáp ứng, cậu ngước mắt cùng anh ba Cố Hoài Thư liếc nhau một cái sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Anh tư, em xin lỗi, đều tại trí nhớ của em không được tốt.... Em không nhớ rõ là anh bị dị ứng....” Cố Vân Vân mắt tròn mở to, khóe mắt ngấn lệ, cô nén không được đau buồn mà khụt khịt khóc.
Cố Vân Vân cố ý hạ thấp tấm lưng làm cổ áo trễ xuống, cặp vú đầy đặng bên trong lắc lư, cặp ngực trắng nõn mềm mại cực kỳ đối lập với áo ngực màu hồng phấn.
Cố Tùng Nhiên từ hồi Cố Niệm ngồi xuống vẫn không đếm xỉa tới cậu, nếu là ngày thường hắn chắc chắn sẽ bênh vực Cố Vân Vân nhưng mấy ngày trước hắn vừa ăn sạch người này vào bụng, hiện tại trong lòng hắn ngàn mối băn khoăn cũng không có tâm trạng đi an ủi Cố Vân Vân.
“Đừng khóc, ngoan, anh hai biết em không phải cố ý quên mà. Nói đi phải nói lại em nấu món này cho Cố Niệm đã rất có tâm rồi, bọn anh đều có thể thấy được tấm lòng của em......”
Thứ Cố Nhược Trần không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của Cố Vân Vân, một giọt nước mắt của cô rơi hắn cảm thấy tim mình như rỉ ra một giọt máu. Hắn hoang mang bối rối đi vòng qua chỗ ngồi của Cố Hoài Thư nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Cố Vân Vân mà an ủi.
“Ô ô, xin lỗi anh tư, em thực sự xin lỗi......” Cố Vân Vân ôm lại Cố Nhược Trần, vú cô vô tình mà cọ lên tám khối cơ bụng của hắn “Còn có cảm ơn anh nữa, anh hai......”
Cố Hoài Thư ngồi gần Cố Vân Vân nhất nhưng cơ hội tốt để an ủi lại bị cướp mất, trong đầu anh lo được lo mất bên ngoài lại giơ đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng như không có gì.
Cố Tùng Nhiên im lặng không nói lời nào, mắt hắn chợt dừng trên áo vú hello kitty màu hồng phấn của Cố Vân Vân, hắn có chút si ngốc, nảy lên một ý tưởng táo bạo trong đầu.
Áo vú màu hồng nhạt lẳng lơ này nếu mặc trên người Cố Niệm chắc so với Cố Vân Vân còn đẹp hơn nhỉ? Cặp vú của Cố Niệm so sánh mọi phương diện đều không thua kém bất kỳ người nào.
“Ngươi ăn cái này đi, chắc là ngươi không bị dị ứng mực đâu nhỉ?” Cố Tùng Nhiên cố gắng xua đuổi suy nghĩ trong đầu, hắn gắp cho Cố Niệm một con mực nhằm đánh lạc hướng cậu.
Cố Tùng Nhiên thất thần ăn cơm, suy nghĩ phiêu du một hồi lại tiếp tục trở lại trên người Cố Niệm.
Hắn chợt nghĩ đến Cố Niệm hôm nay hơi khang khác, Cố Niệm mọi khi nếu đã nói trắng ra bị dị ứng dứa rồi thì cậu ta sẽ không thể nhanh chóng bỏ qua đến vậy, đáng lẽ cậu ta sẽ khinh bỉ rồi nhục nhã Cố Vân Vân một trận, nhưng hôm nay mọi chuyện được giải quyết dễ dàng đến mức khó tin.
Chẳng lẽ do mấy ngày trước Cố Niệm bị hắn ăn sạch sành sanh cho nên hồn vía lên mây, đả thông cả tư tưởng, Cố Niệm hiện giờ đi theo đường lối khác rồi?
“Vân Vân, sao hôm nay em lại ăn ít vậy?” Cố Hoài Thư hơi hơi nhíu mày hỏi, anh mặc trên người một bộ đồ thể thao màu đen, tóc trên đầu có chút rối do ban sáng chạy xe máy gấp gáp trở về.
Cố Niệm ăn con mực Cố Tùng Nhiên gắp cho, trong lòng không khỏi cảm thán tên anh ba này cũng thật có tâm chỉ vì ăn một bữa cơm cùng Cố Vân Vân mà sáng sớm đã đội sương đội gió chạy về nhà.
Cố Vân Vân trả lời qua loa do muốn giảm béo cái gì đấy, Cố Niệm nghe tiếng được tiếng không, không phải do cậu không đặt nữ chủ ở trong lòng mà do quần tam giác của cậu đột nhiên bị một bàn tay của ai luồn vào, ngón tay khớp xương rõ ràng xoa xoa nắn nắn vùng nhạy cảm.
【 em đang làm cái gì vậy? 】 Ngay trên bàn cơm Cố Niệm bị ba ngón tay của Cố Tùng Nhiên thọc thọc rút rút, làm trò trước mặt biết bao nhiêu người bị làm đến thiếu chút nữa co rút cao trào, đôi mắt màu nâu nhạt phủ lên một tầng hơi nước, cậu dùng ánh mắt tra hỏi Cố Tùng Nhiên.
“Anh trai không phải chảy nước miếng thèm ** sao? Em chỉ có thể dùng ngón tay để cho anh bớt thèm trước, anh thấy có được không nha?” Bất đồng với Cố Niệm im lặng gắt gao cắn chặt môi dưới, Cố Tùng Nhiên không kiêng dè mà hạ giọng nói nhỏ bên tai Cố Niệm.
Ngón giữa thon chắc dễ dàng thọc sâu vào miệng ***, ngón tay từng chút luồn lách vào bên trong đâm thọc, hôm nay Cố Niệm mặc một chiếc quần tây vải khá mỏng, một tiếng “phốc kỉ” vang lên Cố Tùng Nhiên liền nắm quần tây của Cố Niệm tụt xuống ngang ***, Cố Niệm bị lung lay ngả đầu về sau.
Không dừng ở đó, ngón cái với ngón trỏ của Cố Tùng Nhiên khép lại nắm lấy hột le của Cố Niệm, lòng bàn tay áp sát vào toàn bộ *** nhỏ cho cậu càng nhiều khoái cảm cho Cố Niệm.
“Ân, ân a......” Cố Niệm khuôn mặt trắng trẻo đổi thành màu đỏ hồng, do cao trào ngón chân mịn màng như ngọc cuộn tròn lại, không cẩn thận rên rỉ thành tiếng.
Cố Hoài Thư còn đang nói linh tinh với Cố Vân Vân “Em ăn nhiều một chút, mập lên anh vẫn thích” gì gì đấy cho nên không phát hiện tiếng rên kỳ quái của Cố Niệm.
Hàng mi Cố Nhược Trần hạ thấp xuống, bàn tay ưu nhã vẫn cầm thìa dùng bữa như không có việc gì xảy ra.
Cố Niệm liếc mắt nhìn Cố Nhược Trần an an tĩnh tĩnh uống canh, trông hắn không có phản ứng gì đáng ngờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu lại không chú ý tới lúc cậu vừa thu hồi tầm mắt thì Cố Nhược Trần đột nhiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cậu thờ người suy nghĩ gì đó.
“Anh vừa mới kêu cái gì đấy, hửm? Muốn rủ hết mọi người lại đây ** *** dâm của anh sao?” Bàn tay Cố Tùng Nhiên kéo khóa kéo quần tây của Cố Niệm, giật chiếc quần tam giác trắng kéo xuống, ba ngón tay luồng vào háng sờ đến một mảnh ẩm ướt nhớp nháp.
“Sao anh dâm dữ vậy? Bị em trai cắm vào có mấy phút nước dâm đã trào ra như lũ!”
Cố Tùng Nhiên thầm nghĩ người trước mắt này là do hắn phá trinh, cũng một tay hắn dạy dỗ thành bộ dáng này, cặp mắt cún của hắn ý cười như muốn tràn ra ngoài, ba ngón tay cực dài móc vài đợt dâm dịch từ *** nhỏ ra lại chọc thẳng một đường vào trong.
Cố Niệm sống chết không chịu thả lỏng môi dưới tránh phát ra tiếng rên. Cố Tùng Nhiên mảy may không để ý Cố Niệm suy nghĩ việc gì, ngón tay dũng mãnh tiến thẳng vào trong thọc lút cán.
Ở trước mặt người nhà làm trò đáng khinh, Cố Niệm cả người căng thẳng sợ hãi bị anh hai anh ba phát hiện bởi vậy chẳng bao lâu đã bị Cố Tùng Nhiên chỉ gian đến lên đỉnh.
Cố Tùng Nhiên là một tiểu ác quỷ, ngón tay hắn rút ra xong còn cố ý thọc nhẹ thêm mấy cái, bàn tay vừa móc *** của Cố Niệm vô tư bóc lấy một miếng thanh long trên bàn bỏ vào miệng.
Hắn nhếch môi cười hết sức đểu cáng. Cố Tùng Nhiên đem hết nước dâm còn dính trên tay bọc lấy miếng thanh long, dùng đầu lưỡi liếm lấy liếm để miếng trái cây đó.
Một giây sau miếng thanh long đã chui tọt vào bụng hắn, Cố Tùng Nhiên tỏ vẻ mãn nguyện thở ra một hơi: “Thanh long ngọt ơi là ngọt ha anh?”
【 tác giả có lời muốn nói: 】
cho tôi xin một chiếc vote nha ~