Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 39: Chương 39: Số chó




Như một cơn bão lướt qua, nó tàn phá mọi thứ, để lại sau nó là một tàn dư. Buổi tối hôm nay tại nhà trọ cũng không khác bao nhiêu, chẳng qua cơn bão to lớn này đã bị ngăn lại, dù vậy khung cảnh cũng không khá hơn được bao nhiêu.

Phạm Thần trước khi tới đã phá vỡ không ít kiến trúc quanh đây, khả năng vì một chút thanh thế. Mấy cột trụ siêu vẹo, những cảnh cửa tan nát, nghiêm trọng nhất có vài bức tường đổ.

Trước cửa nhà trọ hiện tại chỉ còn người của Ngô Mộc Lâm, dù đêm tối nhưng lửa vẫn sáng trưng, những người này liên tục qua lại, người cầm chổi, người bưng gỗ, công việc không vì thời gian mà chậm trễ.

Như bình thường nếu một người có tiền tùy tiện vung tay là không cần bận tâm rồi, chẳng qua sâu xa Ngô Mộc Lâm lại có chút vốn liếng tại nhà trọ này.

...

Ở bên trong, Hàn Nhật ngồi nhìn cảnh này, tay đẩy chén trà trước mặt ra một chút, Hàn Nhật từ chối:

“ Thôi, hiện ta muốn nghỉ ngơi, cũng không muốn uống trà vào lúc này.”

Hàn Nhật hiện tại được chăm sóc khá tận tình, ngồi bên chiếc bàn có đầy đủ thức ăn, điểm tâm cùng trà, đây là một bữa ăn khuya hoàn hảo.

Sau khi giải quyết xong mọi thứ, vốn lòng Hàn Nhật đã không kìm nổi mà muốn nhìn thấy Trúc Cơ đan ngay, nhưng đời vốn không như là mơ, Ngô Mộc Lâm từ bao giờ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn cản đường rồi.

Ngô Mộc Lâm cười nhận lại chén trà, hoàn toàn không để ý lời từ trối.

“Không sao cả, cũng tại ta mà huynh mới phải mệt mỏi”

“Vậy ta đi nghỉ ngơi vậy, hẹn huynh sáng mai gặp” Hàn Nhật đứng vội dậy, chào gấp gáp.

Thấy bộ dạng này Ngô Mộc Lâm liền hỏi.

“Cao huynh, có phải huynh có chuyện gấp? “

“Không được gấp, không lộ mất” Trách mình quá ưa vội hành sự vội vàng, Hàn Nhật lắc đầu “ Không phải vậy, trong người ta hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi sớm chuẩn bị cho ngày mai lên đường, mà huynh như có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

“Đừng hỏi nha “ Hàn Nhật thầm mong, nhưng vẫn câu nói đó, đời không như là mơ. Chỉ thấy Ngô Mộc Lâm gật đầu rồi nói:

“Quả thật vậy, mong huynh cho ta hỏi chút.”

Biết không thoát được nhanh nữa, Hàn Nhật cũng ngồi lại xuống, tiện tay với lại chén trà, nhấp một hơi, đợi câu hỏi.

“Vừa rồi ta có ở xa quá lên không nghe rõ, hiện muốn làm rõ chút sự tình, có phải việc mất Trúc Cơ đan là do hiểu nhầm, hay huynh đã nói sao với Phạm Thần mà hắn chịu rút?”

“ Ta cũng không rõ lắm, khi ta cố nói giùm người rằng không phải người cướp Trúc Cơ đan,nhưng hắn không hề tin tưởng, trái lại còn nghĩ ta và ngươi cùng phe, ài...ta cũng thật hết nói nổi” Nhấp một ngụm trà, Hàn Nhật từ từ nói, phong thái không khác mấy cao nhân đàm đạo a.

“ Dù ta đã nói hết lý lẽ rồi hắn vẫn một mực không tin, đến cuối cùng miễn cưỡng uy hiếp hắn về hiệp ước “

“Uy hiếp? “ Ngô Mộc Lâm bên cạnh không tự chủ nhắc lại, sau một lúc hơi gật gật.

Thấy vậy Hàn Nhật trong lòng chợt nảy sinh ý tưởng, bộ dạng lại thêm vài phần tiếc nuối “ Khi đó ta đã phải đắn đó rất kĩ, nếu hủy hiệp ước ta thiệt hại cực lớn, nhưng vì tin tưởng ngươi mà ta lựa chọn vậy “

Thở một hơi, hắn lại nói “ Ta chẳng qua chỉ là ngườu đại diện, vốn chức tước chẳng đáng nhắc, hủy hiệp ước thật quá lớn, ta không thể quýêt định, cũng chả hiểu sao ta lại tin tưởng ngươi lớn vậy, lại liều “

“Ồ! Chính vì vậy hắn mới rút lui sao “ Ngô Mộc Lâm nhìn Hàn Nhật thêm vài phần cảm tạ.

“Đúng vậy a, chẳng lẽ ngươi nghĩ còn gì khác “ Hàn Nhật cố hết sức tạo dáng vẻ mình có công rất lớn, mặt hơi mỉm, ngực hơi nhô lên.

Như tin thật, Ngô Mộc Lâm đứng dậy, chắp tay cảm tạ “ Thật may mắn cho ta mà, lại được một người như Cao huynh tin tưởng mà giúp đỡ hết mình “

“Không có gì, dù sao mọi chuyện cũng đã êm xuôi, có lẽ không còn gì cản trở nữa, đợi thêm vài ngày nữa là hoàn thành tất cả.”

“Đúng vậy, thôi ta cũng không dám làm phiền thêm nữa, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của huynh”

“Được!” Hàn Nhật vui vẻ gật đầu, đứng lên hướng cầu thang.

“Ôi..”

Hàn Nhật đột nhiên hơi trùng mình, tay sờ vào trán “

“ Cao Thăng, huynh cẩn thận!?” Ngô Mộc Lâm sốt sáng hỏi, Lại vội chạy tới đỡ lấy thân thể Hàn Nhật.

“Không sao không sao, ngươi không phải lo!” Được Ngô Mộc Lâm ân cần dìu vào chiếc ghế, Hàn Nhật tay hơi gạt tay Ngô Mộc Lâm ra.

“Sao có thể không sao được” Ngô Mộc Lâm lại nói với Lâm Vũ Vân:“ Ngươi mau gọi thầy lang gần đây.”

“Không cần, ta nói rồi ta không bị sao cả”

“Tại vừa rồi ta vì huynh mà gấp rút dời trạng thái tu luyện, hiện tại thân thể chút yếu nhược, khả băng do khí trong cơ thể hỗn loạn mà ra, hiện chỉ cần bôuf bổ nguyên khí là được”

Hàn Nhật nói xong liền đứng lên lại, nhưng mông cách ghế một chút lại hạ xuống, sau mấy lần cuối cùng thành công đứng lại, như cũ hướng cầu thang lên. Bộ dạng huện tại thực giống với một người ốm nặng cố gắng gượng dậy vậy.

Thấy vậy Ngô Mộc Lâm lo lắng, sau chút chần chừ tay với ra vai Hàn Nhật ngăn cản, Hàn Nhật bước chân vì thế dừng lại.

“Cao huynh vì ta mà hao tổn nguyên khí, hay là vậy đi, chỗ ta có một ita nguyên đan để tu luyện, xin huynh nhận cho.”

“Vậy ta xin “

Không khách khí lấy lọ đan từ Ngô Mộc Lâm, lại chào thêm lần nữa Hàn Nhật với bộ dạng mệt nhọc đi lên.

Trong lòng Hàn Nhật cười to, sau lưng hắn Ngô Mộc Lâm cũng cười mỉm.

...

“Lão đầu, thấy sao, ta giỏi chứ, nói một chút là được lọ Nguyên Đan ngay.” Trên tay tung tung chiếc lọ đan kia, Hàn Nhật vui vẻ, chân đạp cánh cửa rồi đóng chặt lại.

“Tiểu tử, ta nói thật này “

“Sao vậy, ông không phải khen đâu. “

“NGU ĐỪNG TỎ RA NGUY HIỂM GIÙM”

“ Móa, thằng ranh mười tuổi lại đi chơi trội à, não ngươi có bị phẳng không, cơm mà vào mồm dễ vậy thù đã không có thằng ăn xin như tiểu tử mi rồi.”

“Ở cùng Ngô Mộc Lâm không biết bao ngày mà còn không biết hắn ẩn dấu sâu à, lại tưởng lừa một tên như vậy mà dễ. Ngu ơi là ngu.”

“Ơ...ơ..” Hàn Nhật miệng lắp bắp á khẩu, bị lão đầu mắng như vã vào mặt làm hắn có chút không thích ứng kịp, cuối cùng nói lại.

“Vậy sao vừa rồi ông không ngăn cản?”

“Thích, dù sao cũng chả bị làm sao cả” Lão đầu thản nhiên quay ba trăm sáu mươi độ.

Hàn Nhật nghẹn giọng, xong thoáng cái nhếch mép.

“Lão dê già, phải rồi từ giờ ta sẽ gọi ông như vậy, lão dê già”

“Ách, cái gì vậy tiểu tử, sao mi dám gọi ta như vậy”

“À! không có gì, chẳng phải ông nói ta gọi sao cũng được à, giờ ta sẽ gọi vậy”

“Không được, đây là nhục mạ thanh danh của ta, mau đổi xưng hô, không ta sẽ có cách trừng phạt tiểu tử ngươi”

Hàn Nhật vui vẻ, mặc kệ lời uy hiếp, kéo chiếc ghế bên cạnh liền ngồi xuống, tay lắm cắc chiếc bàn, như đã tính, một cơn đâu từ đầu bắt đầu ập tới, lan dần xuống dưới, cuối cùng đến các chi.

Các cơ trên cơ thể Hàn Nhật bắt đầu hơi giật giật, đầu đau như có vết nứt rách toạc ra.

Cắn chặt răng, hai tay của Hàn Nhật hiện tay đã ôm chặt một chân ghế.

Cuối cùng sau một hồi, Hàn Nhật cũng ngồi dậy, mồ hôi đầy đầu, trên miệng nhếch lên, tay phải nắm chặt đưa ra trước mặt, một ngón giữa dựng lên.

“He he, lão dê già, chấp nhận đi, ai biểu ông vừa rồi nỏi cơn dâm với gái...kkk, ta vừa rồi có hỏi kĩ một nữ nô tì rồi, ông vậy là không được à nha, may vừa rồi tâm hồn ta trong sáng không bị ông lừa.”

“...”

Lão dê già không còn cách nào khác phải chấp nhận, qua mấy ngày rèn luyện cho Hàn Nhật lão không ít lần dùng cách tra tấn này, nhưng hiện giờ Hàn Nhật có quen luôn rồi.

Trong lòng cũng thầm khổ “ Tại lâu không được gần gái mà”

Với bộ mặt tự đắc của người dành chiến thắng, Hàn Nhật cởi bỏ chiếc giày, tay chả ngần ngại mà thì vào, đến khi lấy ra được chiếc giới chỉ giờ đây đã bốc mùi liền vui vẻ để lên bàn.

“Lão dê già, có thể xem hộ bên trong này có Trúc Cơ đan được không”

“...”

“Lão dê già?”

“...”

“Lão đầu, có thể giúp ta xem được không mà”

“Ta đã xem rồi, không hề có”

“Không thể nào, sao có thể như vậy, ông xem kĩ chưa vậy” Lật lật chiếc giới chỉ, Hàn Nhật có chút khí tin, đây là thứ mà hắn lấy được từ tên...cô hắc y nhân kia.

“Cút, ta đã nói không rồi, trong đó chỉ có ít linh thạch, hai thanh kiếm cùng một lệnh bài còn đâu không có gì khác.”

“...”

Hàn Nhật không cam tâm, hồng hộc đi tới cạnh tủ quần áo, hất cảnh cửa, lôi mạnh cô gái hắc y nhân kia ra, chả chút khác khí lục soát khắp người. Điều này làm lão đầu có chút nóng linh hồn a.

“Cả có cái gì hết”

Hàn Nhật chán nản ngồi luôn bên cạnh bên cô gái hắc y nhân.

“Cẩn thận....” Đột nhiên lão đầu kinh hô.

Hàn Nhật còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chả biết ở đâu một cú tát như trời giáng lên mặt hắn, đầu hắn choáng váng ngất lịm đi ngay.

...

“Cái gì vậy?”

Sau khi ngơ ngác tỉnh dậy, Hàn Nhật đau đớn ôm mặt, dát, đây là thứ duy nhát hắn cảm nhận được lúc này.

“Số tiểu tử ngươi là số không được hưởng rồi” Lão đầu ngao ngán tiếc nuối.

Chả cần lão đầu giải thích, Hàn Nhật cũng tự hiểu,nhìn hắc y nhân bên cạnh đã biến mất lại nhìn trên tay phải trống trơn, Hàn Nhật chỉ muốn khóc to, thế là bao công sức cả ngày hôm nay mất trắng.

Cảm giác thật không dễ chịu, nếu không có được thì thôi, đến khi miếng ăn tới tận miệng rồi còn bị cướp thì đúng là nhục, nói theo kiểu ăn xin là số chó đó.

“Lãi đầu, sao ông bảo là ả còn lâu mới tỉnh mà, híc...” Hàn Nhật thật sự khóc a.

“Thì ngươi đi can đánh nhau cũng lâu mà”

“...”

“Khi ta ngất ông vẫn tỉnh phải không?”

“Đúng!”

“Vậy tao hắn...à...ả không giết ta”

“Không biết!”

“Ta thấy có cảm giác mình bị chơi giống lần trước tên hắc y nhân kia đùa ta trong rừng”

“Thì vốn dĩ cùng một người mà”

“SAO ÔNG KHÔNG NÓI” Hàn Nhật răng nghiến ken két.

“Thích...”

“Lão dê già chết tiệt...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.