Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 23: Chương 23: Vào - ra




“Phụt...”

Ô Dương bên cạnh áp chế hoàn toàn đến thổ huyết, vốn lực lượng hai người ngang nhau nhưng kĩ năng cùng chiêu thức của người kia hơn hẳn.

“Nháy...nháy...”

Ngơ ngác nhìn kẻ lùn chức mặt đang đánh đột nhiên cứ nháy nháy cái mắt, hai tên hộ vệ vừa đánh vừa không hiểu gì cả, lại thấy tên lùn lại cứ đánh mắt về bên Ô Dương lại càng không hiểu.

Đột nhiên, Hàn Nhật nhanh chóng rút lui, với tốc độ của hắn thì mỗi bước cực xa, hai tên kia muốn truy theo là không thể, đồng thời trước khi lui đi còn đánh mặt về phía Ô Dương.

Khi này hai tên hộ vệ khia mới để ý, Ô Dương hiện tại đang bị thương, cùng áp đảo, lại thấy không thể đuổi theo Hàn Nhật , nhanh chóng quyết định, cùng lúc lại đánh tới hắc y nhân.

Đang áp đảo hoàn toàn, tự nhiên lại có người xông tới làm hắc y nhân không kịp phản ứng, suýt nữa thì đã bị đánh lén, một lần nữa cố gắng trống trả.

Hàn Nhật hiện tại một lần nữa lại cách xa, một lần nữa ăn thêm một viên Hồi Khí đan, tiếp tục theo dõi.

...

Đợi khi hắc y nhân sắp không chịu nổi, lại có ý định chạy thì một lần nữa Hàn Nhật lại xông vào...

Rút lui...

Xông vào...

Rút lui...

Liên tiếp như vậy kiến cho cả hai bên Ô Dương cùng hắc y nhân đánh hầu hết ngoại thương cũng thành nội thương. Nhất là hắc y nhân, mấy lần sắp thành công đả thương Ô Dương lại bị hai tên hộ vệ kia xông tới cản trở. May mắn lắm mới giết được một tên.

Lại xông vào...

“Giết hắn...”

“Tên lùn đáng chết...”

“Ah cứu mạng...ta không vậy nữa đâu...”

“Giết...”

...

“Hộc... Hộc...”

Gần như Thần Ma Vũ Bộ Hàn Nhật vận dụng tới cực hạn của cực hạn. Cũng may hiện tại chân nguyên chủa mấy người kia đã suy yếu nếu không hắn chết.

Nhìn mấy ánh mắt muốn giết người kia, Hàn Nhật rùng mình, hắn không dám tưởng tượng kết quả của mình ra sao khi rơi vào trong tay mấy người kia nữa.

Nhìn Hàn Nhật ở xa với sự tức giận, lại lần nữa Ô Dương cùng hắc y nhân quay qua, nhìn thấy nhau.

“Keng...”

Hàn Nhật nhìn hai bên một lần nữa chiến đấu, chẳng dám phi vào nữa... Nhưng... vẫn phải xem.

Hiện tại hắc y nhân bên ngoài máu đã có vài chỗ, còn phia bên Ô Dương lại càng tơi tả hơn, quần áo trên người bị chém tan nát. Trong long Ô Dương thầm kêu khổ, nếu biết vậy hắn đã mặc giáp trước khi đi ra.

“Phụt”

Một cột máu từ cổ của tên hộ vệ bắn ra, cả người liền ngã xuống, nhưng trước lúc chết hắn lại kịp đâm một đao vào vai của hắc y nhân, kiến hắn vì vậy mà trọng thương.

Ô Dương không vì cái chết của tên hộ vệ mà chậm chạp, lợi dụng lúc này, tay phải chém tới, cùng lúc tay trái một quyêng xuất ra.

“Choang...”

Hắc y nhân thành công đỡ một đao kia, vốn nghĩ rằng quyền kia sẽ chưa kịp tới đinh tránh né, nhưng...hắn đã sai, quyền kia không nhằm vào hắn mà lại nhằm về thanh đao vẫn còn cắm trên vai kia.

“Phụt...”

“Bụp...”

Thanh đao không bị cản trở mà đâm sâu vào người hắc y nhân, may mắn hắn kịp thời dùng tay cản lại chút lực, lại hất mạnh đẩy ra, Chân cũng đồng thời mà đạp lên.

“Rầm...”

“Rầm...”

Cả hai người liền đó ngã ra, cách xa nhau mười mét.

Hàn Nhật ở xa hai người đứng dậy đánh tiếp ai ngờ cả hai lại chỉ ngồi dậy, liền đó cùng ăn đan dược, bắt đầu vận công trị thương, mắt vẫn nhìn vào nhau.

“Ồ vui thật đó, hai người các ngươi chơi trò lườm nhau sao, ta chơi cùng với, lau nắm ta không chơi trò này hehe”

“Hai ngươi thật giỏi, ta bình thường là người giỏi nhất trò này mà các ngươi lại thắng ta...”

Chơi chán chê Hàn Nhật lại đi quanh hai người, rảnh rỗi lại chọc chọc vết thương. Hắn nghĩ ai cũng như hắn, cứ chọc chọc vào vết thương mà còn cười to.

Hàn Nhật hiện tại cực vui, nhớ cảnh vừa rồi chạy chật vật liền hả hê.

“Nhẫn, ha ha...”

Bỗng hắn còn phát hiện ra thứ vui hơn.

“Hôm nay đúng là trời thật đẹp à...Này nay người đừng nhìn ta vậy được không” Trên tay cầm hai chiếc nhẫn, mới được Tặng Hàn Nhật vui vẻ, chẳng thèm ngoảnh đầu lại, Thần Ma Vũ Bộ lại thi triển, liền đó biến mất. Hắn chẳng buồn đâu mà lo hai người kia ra sao, chết hết thì càng tốt.

...

“Wa hôm qua ngủ thật ngon à!” Sáng sớm hôm sau Hàn Nhật dậy, vương vai sảng khoái nói.

...

“Làm nhà giàu rồi thì phải kiếm gì cho sang chút nhỉ” Khoác vào trong người một bộ quần áo mới, đi trong thành Thanh La nhìn ngó xung quanh nhìn các của hàng bên đường hàn Nhật bắt đầu suy nghĩ. Đêm qua khi Hàn Nhật lúc đầu xem nhẫn của tên hắc y nhân thì cực kì tức giận bên trong nó ngoài một ít đan dược trị thương thì lãi chẳng có gì khác, làm Hàn Nhật biết mình bị lừa rồi, nhưng cũng may khi mở chiếc nhẫn của Ô Dương thì lại có tổng cộng gần hai nghìn linh thạch hạ phẩm, ngoài ra cũng một chút đan dược, hơn nữa hắn còn thấy thêm một thanh phi kiếm.

“Hiện tại liền mua mấy thứ về, ta dạy cho ngươi thêm mấy thứ” Đang lúc phân vân, lão đầu nói.

“Học gì ? “

“Trận pháp”

....

Trong một góc khu rừng.

“Phù...Có cần mua nhiều vậy không lão đầu? Dù ta hiện tại có tiền cũng không cần lãng phí vậy chứ!”

Hàn Nhật thầm than tiếc tiền, năm trăm linh thạch vậy mà chẳng mấy chốc đã bốc hơi. Một đống tài liệu trận pháp mà lão đầu bắt hắn mua.

“Nhiều cái con khỉ, ta sợ ngươi không học trận pháp sớm thì chết sớm, Thần Ma Vũ Bộ cũng không thể dùng như ngươi hôm qua được”

“Rồi...rồi...ta học liền là được rồi.”

...

“Xong...”

“Xong gì mà xong đây chỉ là bước luyện chế trận kì thôi”

“Còn sao...”

“Đương nhiên rồi, còn phải bày trận nữa, đó đây là mấy trận pháp cơ bản, ngươi trước đọc kĩ”

Mấy giờ sau...

“Này tiểu tử, ngươi chắc đây là lần đầu ngươi dựng trận pháp chứ” Nhìn mấy trận pháp ẩn nấp công kích, phòng thủ cấp một trước mặt, lão đầu khong còn gì để nói. Tiểu tử này cũng quá kinh dị đi.

..

Làm xong tất cả thì trời cũng đã trưa, Hàn Nhật hiện tại đang đến một quán ăn nhỏ trong thành. Mà từ sáng nay, Hàn Nhật thấy lạ nhất là, Ô Dương chức vụ lớn như vậy, qua đêm qua sao lại không có chút động tĩnh gì chứ. Vốn hắn tưởng hôm nay sẽ gà bay chó chạy một hồi nữa.

“Ô một tiệm Đan Khí các sao, sao ta lại không để ý nhỉ” Nhìn tiệm đan khí các kia, Hàn Nhật quyết định đi vào trong xem.

“Ông chủ...ông chủ...dậy...” Vừa bước vào thì Hàn Nhật đã gặp ngay cảnh người ngồi quầy hàng đang ngủ.

“Có...Ô sao lại là tiểu hài tử, này cháu bé, đây không phải nơi để chơi đâu”Nhìn người đánh thức mình, người bán hàng kia hơi giật mình.

“Không có, ta đến để xem một chút đồ”Hàn Nhật có chút bất đắc dĩ, sao mọi người toàn nghĩ hắn chơi không vậy.

Nghe vậy, người ông chủ kia cũng đành gật đầu, biết sao được, buôn bán phải vậy.

“Đi theo ta...”

Ông chủ nhanh chóng dẫn Hàn Nhật ra phía sau, lại đi vào một gian phòng khác.

Vừa mới bước vào, đập vào mắt hắn là một gan phòng rộng lớn, bên trong, kệ hàng sắp thành mấy hàng. Đi đến gần Hàn Nhật mới rõ, mỗi một kệ lại là một loại khác nhau từ các tài liệu của trận pháp, luyện khí đến đan dược. Nhưng lại chẳng có ai, tựa hồ sinh khí quán rất kém.

“Đây...ngươi cần mua gì thì vào chọn” Ông chủ tựa hồ không quan tâm, tay chỉvaof mấy gian hàng.

Gật gật đầu, Hàn Nhật bước đến. Mấy gian hàng tài liệu kia thì hắn trược tiếp bỏ qua, lại lướt qua mấy lọ đan dược, tựa hồ không có gì ngoài trị thương cùng hồi phục nguyên khí. Hàn Nhật dần dần hướng phía dưới cùng mà đi.

Ở đây đều là vũ khí cùng mấy đồ luyện kim thuật khác. Luyện kim được phân ra làm ba cấp độ linh khí, trung khí, chân khí. Mỗi cấp lại phân ra hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm.

Ở đây trung khí cùng chân khí chắc chắn lsf không có mà chỉ có linh khí thôi. Mà mấy thứ này hầu hết lại là linh khí hạ phẩm, ngoài một số loại kiếm cùng đao thì không có gì.

“Đây là cái gì vậy”Đột nhiên Hàn Nhật dơ một cái hộp ngọc khá nhỏ lên, quay qua hỏi.

...

“Ôi lại hết sạch tiền rồi” Về đến phòng, tay cầm hộp ngọc, Hàn Nhật thở dài.

Cầu thank, vote sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.