Hắn hoàn toàn khác
với những nam sinh trong lớp, cô cứ như vậy len lén thích bạn học nam
đó, bắt đầu để ý nhất cử nhất động của hắn. Bị hắn nhìn chăm chú, cô sẽ
cảm thấy luống cuống, ngồi cùng một băng ghế nhìn hắn đánh cờ với người
khác, cô sẽ phấn chấn cả ngày, bị bạn học chọc ghẹo ghép đôi hai người
bọn họ, cô sẽ đỏ bừng cả mặt, ngày nào thấy chỗ ngồi của hắn trống trơn, An Nhạc liền thấy mất mác, cả ngày sẽ suy nghĩ vì sao hắn không đi học.
Năm đó, An Nhạc chỉ cần đứng trước mặt hắn, trong lòng sẽ giống như có một
con nai đang chạy loạn, trái tim luôn “thình thịch” nhảy mạnh, không cần biết đang ở chỗ nào nó đều có thể nhảy ra ngoài.
Nam sinh đó
viết chữ rất đẹp, đặc biệt là lúc hắn viết tên mình, chữ viết cũng hoàn
hảo như chữ ký của minh tinh. An Nhạc mỗi ngày đi học đều bắt chước chữ
viết của hắn trên sách bài tập, mỗi lần sao chép là một lần luyện tập,
cho đến một ngày cô viết ra hai chữ kia, không phân biệt được là chữ cô
bắt chước hay là chữ của hắn.
An Nhạc cứ như vậy có chút ngu
ngốc, đem hết toàn lực đi thích hắn, chưa bao giờ nghĩ đến tương lai,
cũng không nghĩ tới chuyện sau này, chẳng qua cứ đơn thuần thích.
Nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện lời đồn hắn thích một nữ sinh, An Nhạc
lén đi nhìn cô gái đó, nữ sinh kia lớn lên thật xinh đẹp, không giống
với cô, khi đó cô hơi mập, ánh sáng chói mắt làm cô cảm thấy tự ti. Đặc
biệt có một lần cô nhìn thấy hai người họ nói chuyện trên lầu, buổi tối
về nhà, một mình trốn trong chăn khóc lớn.
Thế nhưng những chuyện này người bạn học đó chưa bao giờ biết đến, bởi vì An Nhạc thầm mến,
hoa nở hoa tàn, đó cũng chỉ là chuyện xưa của một mình cô.
Tốt nghiệp trung học cơ sở, một người vào trung học phổ thông trọng điểm, một người vào cao học, cứ như vậy mà tách ra.
Mà tâm tình bây giờ của cô cùng năm đó khá giống nhau, tầm mắt không tự
chủ được tìm kiếm bóng dáng Tiêu Thịnh, len lén nhìn chăm chú hắn, giống hành động của kẻ trộm, An Nhạc vô cùng khinh bỉ nhưng lại không có cách nào khống chế mình.
An Nhạc phát hiện đây chính là số mệnh mà
ông trời sắp đặt cho cô, nam sinh theo đuổi cô, cô không thích, người cô thích, lại chẳng bao giờ theo đuổi cô.
Tâm tình lo được lo mất
như vậy kéo dài thật lâu, mãi cho đến khi cô nghe được tin đồn, hiện tại Tiêu Thịnh không có bạn gái, người lúc trước ở phòng ăn tạt nước canh
vào người cô đúng là bạn gái hắn, nhưng trước khi xảy ra sự kiện tạt
canh kia, hai người họ đã chia tay rồi, mà nghe nói lý do chia tay là
trong lòng hắn đã có người khác. Cho nên một màn xảy ra ngày đó là do cô gái kia theo chân hắn đến, thấy An Nhạc liền cho rằng cô là bạn gái mới của hắn nên mới tạt canh cô.
Biết được tin tức kia, đêm đó An
Nhạc lăn qua lộn lại, thật lâu cũng không ngủ được, nếu hiện tại hắn
không có bạn gái, nhưng có người trong lòng vậy cô có nên chủ động đi tỏ tình một lần?
An Nhạc suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy loại chuyện
đi tỏ tình này, cô làm không được, lỡ bị người ta cự tuyệt, như vậy sẽ
rất khó xử.
Cô nghĩ, nghĩ nhiều nhất là làm sao làm ám hiệu cho
Tiêu Thịnh biết, cô đối với hắn có cảm giác, nếu như hắn có ý với cô,
hẳn là sẽ bày tỏ!
Sau đó nữa, cô từ miệng người khác hỏi thăm
được, gần đây Tiêu Thịnh đang chơi một trò chơi, ID là Công Tử Thế Vô
Song, cho nên……..
“An Nhạc, cẩn thận…..” Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền vào tai cô.
Cẩn thận cái gì a! An Nhạc thu hồi suy nghĩ, đang muốn quay đầu lại nhìn
nơi phát ra tiếng nói, thân thể đã đụng vào cây cột “Ah……..” An Nhạc kêu to, ôm đầu ngồi xổm xuống, đau đầu quá, cái bụng cũng bị đụng cảm thấy
tê tê!