Thực sự là quá căng thẳng mà!
Quyết đấu cứ như vậy kéo dài mấy phút đồng hồ, An Nhạc đã dùng hết giá trị
pháp lực cũng không thể nào bắt được hắn, ngược lại bên kia xem như thủ
hạ lưu tình, nếu không cô đã sớm nằm trên mặt đất. Nhưng mà An Nhạc cô
tình nguyện nằm trên đất cũng không muốn chịu đựng cảm giác bị người sỉ
nhục như thế này.
Mọi người nói thử xem, đường đường là pháp sư
vậy mà giá trị pháp lực đã dùng hết cũng không giết nổi một người, đây
không phải trần trụi sỉ nhục cô thì là cái gì. Hơn nữa chẳng biết là từ
khi nào bên cạnh bọn họ có thêm mấy người tới vây xem, tất cả đều là
người trong bang phái, trong đó có bạn bè của hắn.
[Phụ cận] Vẽ
vòng tròn nguyền rủa ngươi: *lắc đầu* Tiểu An ngươi cũng thật là, ngươi
cùng Công Tử chơi cái gì chứ, không phải rõ ràng là ngược đãi sao, dừng
lại đi, chơi cùng ta này.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *giơ tay đầu hàng* được rồi, giết ta đi, biết trình độ còn chưa đủ mà!
An Nhạc nói xong, vẻ mặt thấy chết không sờn nhắm hai mắt lại, dĩ nhiên
cái gọi là thấy chết không sờn nhắm hai mắt lại là nhân vật trong trò
chơi, trên thực tế cô đang mở to mắt nhìn hình ảnh trong game.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: *Chớp mắt* không chơi nữa?
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *Gật đầu* không chơi!
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Đúng rồi, vừa rồi lại có người cầu hôn với ta.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: *im lặng nhìn trời* Vòng Tròn ngươi nhìn người
này xem, biết người khác vận số không bằng lại còn chạy đến khoe khoang, khi dễ chúng ta không có ai theo đuổi.
‘Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi’ đi tới bên cạnh An Nhạc vỗ vỗ vai cô, an ủi nói
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Quen dần là được, không nên cùng hắn so sánh, ngươi so cùng hắn sẽ bị tức chết.
An Nhạc thuận thế cũng đem biểu cảm của nhân vật đổi thành bộ dáng khóc
lóc. Vì thế trong trò chơi xuất hiện hình ảnh hai nhân vật nam ôm nhau
khóc rống.
Một màn này đặt ở bên cạnh Công Tử, đôi mắt hắn lóe
lên một cái, hắn nhấc chân lên đem ‘Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi’ đá
sang một bên, sau đó đứng đối diện An Nhạc.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ngươi nghe rồi…không có lời nào muốn nói với ta?
Hmm? An Nhạc bị miểu sát rồi, hắn đang nói gì vậy? Mọi người vây xem xung
quanh cũng đồng dạng bị miểu sát, ‘Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi’ đảo
quanh hai người, đôi mắt nhìn tới nhìn lui, hận không thể đục hai cái lỗ trên người bọn họ, bây giờ là tình huống gì đây?
An Nhạc thao tác nhân vật lùi ra sau một bước, ở trên kênh phụ cận đáp lời.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ta chính là hâm mộ, ghen tị cùng hận, được rồi chứ?
Công Tử Thế Vô Song chớp mắt một cái nhìn cô.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ngươi nói xem ta phải trả lời như thế nào
đây? Ta có nên nhất lao vĩnh dật (*), tránh cho lúc nào cũng bị người
hỏi.
(*) Nhất lao vĩnh dật: làm một lần khỏe suốt đời.
Hắn muốn nhất lao vĩnh dật? Thấy mấy lời này tâm An Nhạc giống như bị gõ
một cái, rầu rĩ, thật là không thoải mái, nhưng lập trường hiện tại của
cô là anh em của hắn, cô có thể nói cái gì? Cô cái gì cũng không thể
nói!
‘Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi’ ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng dường như đã nhìn ra cái gì đó, vỗ tay cười to
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Khó trách a! Khó trách………
An Nhạc không nhìn cái người đang cười đến vui vẻ, trợn mắt hừ mũi bùm bùm đánh máy
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ngươi một đại lão gia, muốn kết hôn thì kết hôn hỏi ta làm cái gì? Ta cũng không phải mẹ ngươi.