Ực!
Nghe Diệp Phàm nói như thế, bốn thành viên của Nam Thanh Hồng liền hoảng sợ nhìn vào Diệp Phàm, cả người không ngừng run rẩy.
Cùng lúc đó, Lưu Cầm sợ tới mức mặt trắng bệch, thân mình run rẩy co lại vào góc tường, không dám nhìn Diệp Phàm.
Hiển nhiên nàng đã nhận ra cục diện trước mắt chỉ có thể mong chờ Khúc Phong xoay chuyển thôi
Còn Kiều Bát Chỉ thì đi từng bước nhỏ về phía Khúc Phong.
Cảm giác kia giống như chỉ có tránh ở phía sau Khúc Phong thì hắn mới an toàn.
- Bằng hữu, cậu quả thật có vốn để cuồng ngạo.
Khúc Phong mở miệng, giọng nói ngưng trọng, đôi mắt hiện lên vài phần sợ hãi:- Việc này coi như kết thúc, sau này chúng ta sẽ không truy cứu nữa, như thế nào?
- Ha ha...
Diệp Phàm nghe vậy, nhịn cười không được,:- Lúc nãy khi tao đến đây thì thằng nào nói muốn báo thù cho đồ đệ, còn nói là muốn làm thịt tao?
Khúc Phong không hé răng.
- Chẳng lẽ mày không muốn báo thù cho đồ đệ của mình sao?
Diệp Phàm vẫn cười nhưng mà trên mặt tràn ngập hàn ý, hắn biết nếu như không phải thực lực của hắn cường đại thì đám người Khúc Phong sẽ không nói “Bỏ qua việc này” mà sẽ lấy đầu mình đi.
- Mày…Mày thật sự muốn diệt sạch?
Mắt thấy Diệp Phàm ép tới, không ngừng đạp lên tự ái của mình, Khúc Phong cũng tức giận:- Tao khuyên mày nên suy nghĩ kỹ càng, giết bọn tao, vô luận là Nam Thanh Hồng hay là Hồng Vũ môn đều sẽ không bỏ qua cho mày, cho dù mày trốn đến chân trời góc biển cũng sẽ không trốn thoát được.
- Chẳng lẽ tao bỏ qua cho bọn mày thì Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn sẽ không tìm tao gây phiền phức sao?
Diệp Phàm hài hước cười, sau đó giọng nói vừa chuyển, lạnh lùng nói:- Đánh không lại liền nghĩ đến cầu hòa, trên thế gian này còn có chuyện tốt như thế hả?
- Mày…Mày thật sự muốn làm địch của cả Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn sao?Kiều Bát Chỉ sửng sốt, ở trong mắt hắn xem ra, người dám làm như vậy ở TQ, tuyệt đối không nhiều lắm.
- Nam Thanh Hồng? Hồng Vũ môn?Diệp Phàm tràn đầy khinh thường, nói:- Nếu hai thế lực này còn dám làm phiền tao thì tao sẽ không để ý mà làm cho bọn chúng bốc hơi khỏi địa cầu này.
Ách…
Mặc dù đám người Khúc Phong biết Diệp Phàm là một người cuồng ngạo nhưng mà Diệp Phàm nói những lời này thì bọn hắn cũng bị chấn kinh thật sâu.
Nam Thanh Hồng là tổ chức hắc đạo lớn nhất TQ, mà Hồng Vũ môn lại là một môn phái lừng lẫy trong giang hồ, hai thế lực cường đại như thế, vào trong miệng Diệp Phàm chẳng khác gì một con chó con mèo, phất tay liền có thể tiêu diệt.
Bọn hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, một người phải trâu bò tới mức nào mới dám nói ra những lời như vậy.
- Mày là người của Hình Ý môn ?
Sau khi hết khiếp sợ, Khúc Phong nghĩ đến vừa rồi Diệp Phàm giao thủ với hắn thì dùng "Hình Ý quyền", lại nghĩ đến lời cuồng ngạo của Diệp Phàm, nên ý thức được cái gì.
Không trả lời, Diệp Phàm vứt đi thanh chủy thủ trong tay, bước về phía Khúc Phong, tính toán bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần xử lý Khúc Phong, giải quyết những người khác liền dễ dàng rồi.
- Tao thừa nhận thế lực Hình Ý môn rất lớn nhưng mà nói Hình Ý môn có thể thoải mái tiêu diệt Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn đó là người ngốc nói mê rồi.
Mắt thấy Diệp Phàm trầm mặc, Khúc Phong kiên định phán đoán trong lòng:- Huống chi, tuy rằng thực lực của mày không tệ nhưng mà Hình Ý môn tuyệt sẽ không vì ân oán của cá nhân mày mà đổ máu với Hồng Vũ môn, Nam Thanh Hồng…
- Mày nói nhiều rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang, Túc Đế Dũng Tuyền phát kình, dưới chân đạp một cái, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng về phía Khúc Phong.
Mắt thấy Diệp Phàm coi thường lời nhắc nhở của mình, Khúc Phong biết rõ hôm nay chỉ có đánh một trận tử chiến nên không nói lời vô ích mà là nghênh đón.
Lúc này đây, hắn không có dùng “Hổ Hạc Song Hình” nữa mà là “Công Tự Phục Hổ quyền”.
Vù!
Một quyền đánh ra, không khí trước người Diệp Phàm bị quyền phong chấn khai, dòng khí liên quét về phía Diệp Phàm, bất quá toàn bộ đã bị Diệp Phàm chắn lại trước người, căn bản không có tạo thành ảnh hưởng gì đối với Diệp Phàm.
Đối mặt với một quyền cực mạnh của Khúc Phong, vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh như trước, không có né tránh mà là tùy ý đánh ra một Băng quyền.
Băng quyền!
Đây là quyền pháp cơ bản nhất trong “Hình Ý quyền”
Nhưng mà...
Diệp Phàm lại kết hợp “Băng quyền” cùng với “Ưng hình” quả đấm đấm ra giống như một chiếc mỏ diều hâu sắc bén, mổ về Khúc Phong.
“Bốp”
Hai nắm đấm đụng vào nhau, nội kình phát ra, Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, mà Khúc Phong bị kình lực phản chấn, lui về sau hai bước.
- Kiều Bát Chỉ, ông còn đứng đó làm gì? Ta ngăn chặn hắn, ông hãy chạy trốn, bất luận như thế nào cũng phải kể chuyện hôm nay cho Lâm lão đại, đồng thời để hắn chuyển lời lại cho Hồng Vũ môn.
Mắt thấy một quyền mạnh nhất bị Diệp Phàm hóa giải một cách dễ dàng, Khúc Phong biết rõ hôm nay mạng mình coi như xong rồi, lập tức rống giận với Kiều Bát Chỉ.
- Còn muốn chạy sao?
Không đợi Kiều Bát Chỉ phản ứng, Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, khí thể cả người biến đổi giống như một ma thần, một cỗ sát khí kinh khủng từ trên người hắn lan ra bốn phía.
- Đây…Đây là…
Nhận thấy được khí tức Diệp Phàm biến hóa, trong lòng Khúc Phong chấn động, cố gắng nói cái gì đó.
- Hôm nay, không đứa nào có thể chạy trốn.
Khi nói chuyện, thân hình Diệp Phàm chợt lóe, nháy mắt đã đến trước người Khúc Phong, hữu quyền nắm lại, rồi oanh ra giống như đạn pháo.
Bá!
Sắc mặt Khúc Phong hoàn toàn biến đổi.
Hắn chỉ cảm thấy dường như cả người đã mất đi liên hệ với thế giới này, toàn thân bị quyền ý bao phủ, khắp nơi đều là quyền ảnh.
Muốn tránh cũng không được, Khúc Phong cắn răng, hai tay vung lên hóa thành chưởng rồi che lại ở trước ngực.
Bốp!
Quyền chưởng đụng vào nhau, phát ra một tiếng cộng hưởng.
Trong khoảnh khắc.
Quyền của Diệp Phàm đã đánh gãy hai tay của Khúc Phong, sau đó quyền thế không đổi, tiếp tục đánh vào ngực của Khúc Phong.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Khúc Phong bị một quyền của Diệp Phàm đánh bay lên.
Trên không, sắc mặt của hắn trắng bệch, máu tươi từ thất khiếu tuôn trào ra.
Bịch!
Rất nhanh, thân hình của Khúc Phong đã đụng vào vách tường rồi ngã ầm xuống đất.
- Huyền... Huyền Âm quyền...
Sau khi ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng Khúc Phong vỡ tan tành, miệng phun máu tươi, tràn đầy kình hãi nhìn Diệp Phàm, đứt quãng nói:- Tại…Tại sao mày biết Huyền Âm quyền?
Huyền Âm quyền?
Nghe được Khúc Phong nói ba chữ này, Kiều Bát Chỉ sợ tới mức thiếu chút nữa là đặt mông ngồi trên mặt đất.
Hắn từng nghe qua ba chữ này.
Ba chữ kia đại biểu cho một môn võ học, một môn võ học vô cùng cường đại và bá đạo.
Theo Kiều Bát Chỉ được biết, lão đại Lâm Thiên Ý của Nam Thanh Hồng đã tu luyện môn võ học này, thực lực sâu không lường được.
So sánh với Kiều Bát Chỉ mà nói thì Trương Trụ cùng Ngô Nhận lại càng khiếp sợ.
Bởi vì bọn hắn biết nhiều hơn Kiều Bát Chỉ.
Ngoài ra, bọn hắn còn biết sở dĩ Lâm Thiên Ý học được môn võ học này là bởi vì Lâm Thiên Ý phát triển Nam Thanh Hồng rất tốt, nên được một vị cường giả thần bí truyền lại.
Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên.
Vì tốc chiến tốc thắng, đề phòng đám người Kiều Bát Chỉ chạy trốn nên hắn liền trực tiếp dùng “Huyết Sát quyền” mà lão gia hỏa kia đã dạy cho hắn.
Mà Khúc Phong nói là Huyền Âm quyền?
Kinh ngạc rất nhiều, Diệp Phàm suy tư một chút cũng không có hỏi tại sao tại sao hỏi Khúc Phong lại nói "Huyền Sát quyền" là "Huyền Âm quyền".
- Mày…Mày là ai ? Tại sao mày biết "Huyền Âm quyền" ?Mắt thấy Diệp Phàm trầm mặc không nói, trên mặt Khúc Phong xuất hiện một tia hồng nhuận, nói chuyện cũng lưu loát rất nhiều.
Đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu!
Không riêng gì hắn, đám người Kiều Bát Chỉ cũng tràn đầy kinh hãi nhìn Diệp Phàm, đợi Diệp Phàm nói ra đáp án.
- Họ Diệp, tên Phàm.Khuôn mặt Diệp Phàm lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Ách...
Nghe Diệp Phàm nói thế, không biết là vì tức giận hay là dấu hiểu hồi quang phản chiếu chấn dứt, chỉ thấy cổ họng của Khúc Phong mấp máy, sau đó nghiêng đầu, chết ngay tại chỗ.
- Hôm nay, tất cả bọn mày đều chạy không thoát.
Diệp Phàm chuyển dời ánh mắt nhìn vào đám người Kiều Bát Chỉ, tuyên án tội chết cho bọn hắn.