Phòng khách dưới lầu, Tô Hồng Viễn vẫn chưa rời đi, lúc này đang ngồi trên ghế salon, đợi kết quả.
Một mặt, hắn lo lắng bệnh của Tô Vũ Hinh có chữa trị được hay không, quan trọng hơn Diệp Phàm là người mà Sở Cơ giới thiệu, trong lòng hắn âm thầm quyết định cần phải thông qua Diệp Phàm để bám vào đường đây của Sở Cơ, Diệp Văn Hạo.
Tô Phi Vũ cũng không hề rời đi.
Hắn cũng ngồi trên ghế, cũng đang đợi kết quả.
Nhưng mà hắn đang đợi Tô Vũ Hinh lại bị tuyên án tội chết, sau đó mượn cơ hội để xát muối lên vết thương của Tô Vũ Hinh.
Tô Lưu Ly giống như kiến bò trên chảo, nàng đi qua đi lại, nhiều lần muốn lên lầu nhưng lại bị Phúc bá ở bên cạnh ngăn lại. Ánh mắt đầy uy nghiêm kia của Tô Hồng Viễn cũng cho lòng nàng có chút sợ hãi.
Hả?
Đột nhiên, Tô Lưu Ly dừng bước, đôi mắt mở to ra nhìn thấy Diệp Phàm đi xuống lầu.
Cùng lúc đó, Tô Phi Vũ cũng thấy được Diệp Phàm thì 2 mắt tỏa sáng, hơi hưng hưng mà nói với Tô Hồng Viễn,:- Ông nội, Diệp thần y xuống rồi.
Tô Hồng Viễn nghe vậy thì liền đứng lên.
Sau khi đứng lên, Tô Hồng Viễn liền tới nghênh đón Diệp Phàm, Tô Phi Vũ đi sau lưng hắn, mà Tô Lưu Ly giống như bị chó cắn, chạy nhanh về phía Diệp Phàm.
- Khổ cực rồi Diệp thần y.
Khi còn cách Diệp Phàm 1m thì Tô Hồng Viễn đứng lại, hắn không có hỏi kết quả trị liệu mà liền khách sáo một phen.
- Chị của tôi sao rồi? Anh có làm gì chị tôi không?
So với Tô Hồng Viễn thì trong lòng Tô Lưu Ly cũng không có để ý phép tắc, nàng chỉ muốn biết bệnh tình của Tô Vũ Hinh, cũng muốn biết Diệp Phàm có chiệm tiện nghi của Tô Vũ Hinh hay không?
- Ai cho cháu vào đây?
Mắt thấy như vậy thì Tô Hồng Viễn liền tức điên, lập tức quát lớn:- Cút ra.
Tô Lưu Ly không cử động, nắm chặt tay, vẻ mặt quật cường nhìn vào Diệp Phàm.
- Bệnh tình của Tô tiểu thư đã được khống chế rồi.
Thấy vậy thì Diệp Phàm cảm thấy Tô Lưu Ly có chút đáng yêu, cười cười dàn xết giúp Tô Lưu Ly, nói:- Đợi tôi viết một phương thuốc cho Tô tiểu thư dùng trong 7 ngày thì thân thể của nàng sẽ phục hồi lại. Mặt khác, khi đến kỳ, tôi sẽ đến chữa trị cho nàng, bệnh tình sẽ không tái phát nữa.
Hả?
Nghe được giọng nói tự tin của Diệp Phàm, 4 người Tô Hồng Viễn đều cả kinh, bọn họ không hẹn mà sửng sờ ngay tại chỗ, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn vào Diệp Phàm.
Không thể tưởng tượng nổi sao?
Đúng.
Phải biết trước khi đến Linh sơn cầu y thì tất cả các bác sĩ nổi tiếng đã nói rằng bệnh tình của Tô Vũ Hinh đã không còn cách nào cứu chữa được.
Dùng câu của bọn họ mà nói thì bọn họ đã không trị được thì Chử Huyền Cơ cũng thế, thậm chí cho dù Hoa Đà còn sống cũng chẳng thấm vào đâu.
Đây cũng chính là nói Tô Vũ Hinh đã bị tuyên án tội chết.
Mà hiện giờ như lời Diệp Phàm thì dường như hắn trị bệnh cho Tô Vũ Hinh còn đơn giản như là đang giỡn.
Loại tương phản này làm cho 4 người Tô Hồng Viễn rung động, không có từ nào để hình dung.
Nếu không phải là thế thì 2 người Tô Hồng Viễn và Phúc bá cũng không giật mình.
So ra mà nói thì trong lòng Tô Lưu Ly càng khiếp sợ hơn.
Bởi vì ấn tượng đối với Diệp Phàm rất xấu, thêm nữa lúc nãy Diệp Phàm nói phải để Tô Vũ Hinh nằm trên giường, mặc dù trong lòng nàng hiếu kỳ tại sao Sở Cơ lại giới thiệu Diệp Phàm nhưng mà nàng nghĩ rằng Diệp Phàm không muốn chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, mà hắn muốn nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tô Vũ Hinh,.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà 5 lần 7 lượt nàng ngăn không để Diệp Phàm chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, thậm chí không tiếc mạo hiểm chọc giận Tô Hồng Viễn.
Chẳng… Chẳng lẽ hắn thật là thần y?
Tô Lưu Ly trừng to mắt, không hề động đậy mà nhìn vào Diệp Phàm, tự hỏi.
- Cậu…Cậu trị cho chị Vũ Hinh rồi sao?
Đột nhiên Tô Phi Vũ mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn vào Diệp Phàm giống như nhìn vào người ngoài hành tinh.
Giờ phút này trên mặt của hắn không còn vẻ vui sướng nữa, thay vào đó chính là vẻ mặt không thể tin.
- Tô công tử, nếu tôi không trị hết cho Tô tiểu thư thì tôi đến đây làm gì?
Mắt thấy Tô Phi Vũ nghi ngờ y thuật của mình, Diệp Phàm liền hơi tức giận.
Bởi vì hắn nhìn ra được vị công tử của Tô gia này cũng không muốn Tô Vũ Hinh hồi phục lại, mà hắn ước gì Tô Vũ Hinh chết sớm.
- Tôi…
Tô Phi Vũ muốn nói cái gì nhưng kết quả lại cứng họng.
- Tô công tử, trong mắt của tôi thì nghi ngờ của cậu cũng đã quá dư thừa, nếu cậu muốn biết đáp án thì đi lên đó mà nhìn.Diệp Phàm hài hước nhìn Tô Phi Vũ cứ như là đang nhìn mọt tên hề.
"Ách..."
Nghe thế, Tô Phi Vũ há to miệng, lại không phản bác được.
Mặc dù hắn không tin Diệp Phàm có thể chữa được bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Nhưng mà.
Lý trí nói cho hắn biết, nếu Diệp Phàm không làm được điểm này thì hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo như thế.
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, y thuật làm sao lại thần kỳ như thế?
Trong lòng Tô Phi Vũ liền hiện ra nghi vấn này.
- Như thế nào, Phi Vũ, chẳng lẽ cháu không hy vọng Diệp thần y có thể trị được bệnh cho Vũ Hinh sao?
Đột nhiên vào lúc này Tô Hồng Viễn quay đầu lại, ánh mắt như đao nhìn vào Tô Phi Vũ.
- Không... Không phải, ông nội, chỉ là cháu quá kích động.
Nghe vậy thì Tô Phi Vũ liền biến sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận, cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám nói rằng mình muốn Tô Vũ Hinh chết sớm a.
"Hừ!"
Tô Hồng Viễn nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này khiến cho cả người Tô Phi Vũ run lên, 2 chân nhũn ra, sau đó vì muốn che dấu nên hắn giả vờ cúi đầu trước Diệp Phàm, nói:- Thật xin lỗi Diệp thần y, tôi cũng không phải là nghi ngờ y thuật của cậu, chỉ là tôi quá kích động, mong rằng cậu đừng tức giận.
Diệp Phàm không có trả lời.
- Ông nội, cháu lên coi chị Vũ Hinh một chút.
Lúc này, Tô Lưu Ly liền nói với Tô Hồng Viễn một câu rồi chạy nhanh lên lầu.
- Ông nội, nếu chị Vũ Hinh đã không sao thì cháu an tâm rồi. Cháu có việc còn chưa xử lý, sẽ không lên quấy rầy chị Vũ Hinh nữa.
Mặc dù Diệp Phàm không cấp chút mặt mũi cho hắn nhưng Tô Phi Vũ cũng không dám nói gì, hắn muốn rời khỏi đây, hắn cảm giác nếu mình cứ chờ đợi ở đây thì sẽ bị Diệp Phàm tiếp tục hạ nhục.
- Diệp thần y, từ nay về sau, cậu chính là đại ân nhân của Tô gia chúng tôi.
Tô Hồng Viễn cũng không thèm để ý đến Tô Phi Vũ, vẻ mặt lão tỏ ra cảm kích nhìn vào Diệp Phàm.
Bởi vì cứu sống Tô Hồng Viễn mà trở thành đại ân nhân của Tô gia sao?
Khi nào thì Tô Vũ Hinh có thể đại biểu cho cả Tô gia?
Tô Phi Vũ nghe vậy, trong lòng run lên, hoàn toàn khiếp sợ nhìn về phía Tô Hồng Viễn, cả người hoàn toàn choáng váng.