Eo biển Thai Đảo là con đường biển trọng yếu giữa Nam Bắc Hoa Hạ, cũng là bức tường chắn vùng duyên hải Đông Nam Hoa Hạ.
Cùng lúc đó ở thế giới ngầm Hàng Hồ, một gã trưởng lão Hồng Vũ môn tới bái phỏng Lâm Thiên Ý.
Mặc dù là người cầm quyền ở Nam Thanh Hồng nhưng Lâm Thiên Ý không cho người ta cảm giác hung thần ác sát như Kiều Bát Chỉ. Ngược lại, hàng năm hắn vẫn mặc một bộ áo dài đặc chế cho bốn mùa, thích luyện chữ, toàn thân tràn đầy hơi thở nho nhã, nhìn qua như một gã học giả.
Mặc dù đã qua tuổi năm mươi nhưng trên trán Lâm Thiên Ý không có một nếp nhăn nào, sắc mặt hồng nhuận không nói, thậm chí... ngay cả da thịt cũng trắng mịn như da trẻ con.
- Xem ra Lâm huynh lại sắp đột phá rồi, chúc mừng chúc mừng.
Thấy Lâm Thiên Ý có dấu hiệu phản lão hoàn đồng, trưởng lão Hồng Vũ môn biết rõ đây là do kình lực đã cải tạo da thịt. Hắn lập tức lên tiếng chúc mừng.
- Hoàng huynh nói quá lời rồi, tôi chỉ may mắn mò được con đường bước vào cánh cửa Tiên Thiên đỉnh phong thôi.Lâm Thiên Ý mỉm cười, nói sang chuyện khác:- Chắc là hôm nay Hoàng huynh tới đây để nói về chuyện ở Hàng Hồ hả?
- Đúng thế, môn hạ Khúc Phong theo Lâm huynh tới đất Hàng Hồ, một mặt để hiệp trợ Lâm huynh đối phó Đông Hải bang, mặt khác là để điều tra chuyện môn hạ đệ tử Vũ Hà biến mất.
Nhắc tới chính sự, ông già họ Hoàng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:- Hiện giờ, Khúc Phong đã mất liên lạc với môn phái ta, chưởng môn gọi cho Lâm huynh thì nhận được hồi đáp là Lâm huynh cũng không liên lạc được, cho nên đã đặc biệt phái tôi tới đây nói chuyện.
- Vừa rồi, tôi liên lạc với mấy tên nằm vùng ở cảnh sát Hàng Hồ.
Sắc mặc Lâm Thiên Ý hơi khó coi.- Căn cứ theo thông tin đối phương truyền tới, Khúc Phong và người của tôi đã thành công bắt cóc con gái của Tư Đồ Thần nhưng rất có thể họ đã bị Tư Đồ Thần dẫn người tập kích...
- Lâm huynh, ý Lâm huynh là đám người Khúc Phong có thể lành ít dữ nhiều?
Sắc mặt Hoàng Kỳ biến đổi. Hồng Vũ môn tuy thực lực không tầm thường nhưng cao thủ Tiên Thiên lại có hạn. Khúc Phong là một trong những người có triển vọng bước vào Tiên Thiên, mất đi hắn là một tổn thất không hề nhỏ cho Hồng Vũ môn.
- Phải, nếu không người của tôi cũng không có khả năng chậm chạp không báo cáo tình huống bên đó.
Lâm Thiên Ý gật đầu, nhíu mày nói:- Hơn nữa, căn cứ theo tin tức truyền tới, Tư Đồ Thần còn giận dữ phái người ra đập phá trụ sở làm ăn của Nam Thanh Hồng ở Hàng Hồ, làm bị thương mấy người.
- Lâm huynh, như Lâm huynh nói lúc trước thì không phải Đông Hải bang chỉ có một tay Phí Tứ là Hậu Thiên Đại viên mãn thôi sao? Nếu đã không có cao thủ thì với thực lực của Khúc Phong, bọn họ tuyệt đối không có khả năng mất mạng ở Hàng Hồ!Hoàng Kỳ làm gì quan tâm tới chuyện Nam Thanh Hồng bị đập trụ sở làm ăn, hắn chỉ để ý chuyện Khúc Phong bị giết!
- Hoàng huynh, chuyện tới giờ chỉ có hai giải thích.
Lâm Thiên Ý trầm giọng nói:- Thứ nhất là tình báo của chúng ta đã sai. Tư Đồ Thần rất có thể còn có cao thủ bên cạnh. Thứ hai, Khúc Phong và người của tôi rất có thể đã gặp người của tổ chức Viêm Hoàng!
- Tổ chức Viêm Hoàng?
Nghe được bốn chữ này, biểu tình của Hoàng Kỳ trở nên ngưng trọng hẳn. Hắn giống với toàn bộ võ giả, có cảm giác sợ hãi sâu sắc với tổ chức Viêm Hoàng. Cái tổ chức kia có thể diệt trừ bất kỳ một môn phái võ học có thực lực nào!
- Hoàng Huynh có chỗ không biết! Ba ngày trước, Diệp Văn Hạo đã tới Giang Nam, trở thành người cầm quyền thứ hai của Giang Nam...Lâm Thiên Ý tiếp tục bổ sung.
- Diệp... Diệp Văn Hạo?
Không đợi Lâm Thiên Ý nói câu kế tiếp, sắc mặt Hoàng Kỳ đột nhiên biến đổi.
Hoàng Kỳ vốn là trưởng lão Hồng Vũ môn, tính ra thì chẳng có xu quan hệ nào với con cháu nhà giàu của Hoa Hạ. Nhưng mà... Diệp Văn Hạo kia lại có một thân phận khác, thân phận đó khiến toàn bộ nhân sĩ giới võ học nghe dại danh hắn mà như sấm bên tai!
Đứng đầu Thanh Bảng!
Hai mươi năm trước, Diệp Văn Hạo xuất thân Diệp gia đột nhiên xuất hiện trong giới võ học, hơn nữa còn đánh bại võ giả đứng đầu Thanh Bảng lúc ấy, khiến cho giới võ học Hoa Hạ kinh động một trận!
Còn Thanh Bảng chính là bảng xếp hạng những cao thủ võ học Hoa Hạ dưới ba mươi tuổi.
Các cao thủ trẻ tuổi đều lấy việc có thể vào Thanh Bảng làm vẻ vang!
- Hai mươi năm trước, sau trận chiến kinh thế kia, Diệp Văn Hạo liền thoái ẩn giới võ học, một lòng phát triển trên chính đàn, cố gắng nắm giữ ngôi báu đỉnh cao quyền lực.
Thất Hoàng Kỳ kinh ngạc há hốc mồm, Lâm Thiên Ý tiếp tục bổ sung:- Đoạn thời gian trước, lĩnh vực quan thương ở Hàng Hồ nổi bão đúng là do Diệp gia đứng sau màn, là để trải đường cho Diệp Văn Hạo. Diệp Văn Hạo tới Giang Nam là để đánh bóng tên tuổi, dưới tình hình như thế, ông ta muốn dằn mặt nhân sĩ giang hồ ở đây nên phái người tới chém giết đám Khúc Phong cũng là điều có thể xảy ra.
Hoàng Kỳ trầm mặc không nói.
Bởi vì nếu thật sự là Diệp Văn Hạo xuất thủ thì chuyện đã nằm ngoài tầm với. Hắn nhất định phải báo cáo chuyện này với chưởng môn mới được.
- Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán cá nhân tôi thôi, chân tướng cụ thể là cái gì bây giờ còn chưa xác định.
Lâm Thiên Ý thấy Hoàng Kỳ không nói lời nào, lại tiếp:- Ý kiến của tôi là hai bên chúng ta cùng phái người tới Hàng Hồ để điều tra việc này. Đợi tới khi chân tướng nổi lên mặt nước rồi tính toán tiếp. Hoàng huynh thấy thế nào?
- Tôi đồng ý với quyết định của Lâm huynh nhưng như lời Lâm huynh nói thì Diệp Văn Hạo ở Hàng Hồ, nếu phái người của chúng ta tới, liệu ông ta có xuất thủ lần nữa không?
Lông mày Hoàng Kỳ nhăn lại một chỗ. Tuy hắn không biết hôm nay Diệp Văn Hạo đã mạnh tới mức độ nào nhưng chỉ bằng sức mạnh hai mươi năm trước hắn thể hiện là có thể nói, không chỉ đám người Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn phái tới, ngay cả chính hắn và Lâm Thiên Ý đích thân xuất trận thì cũng ngỏm củ tỏi thôi!
- Hoàng huynh, Diệp Văn Hạo tuy mạnh nhưng Hoàng huynh cũng phải nhớ, hiện tại ông ta đang theo đuổi con đường làm quan. Nói về một mặt nào đó, ông ta đã không còn là người trong giang hồ nữa rồi. Nếu ông ta muốn đứng trên đỉnh cao của quyền lực thì không thể lạm sát kẻ vô tội!
Đôi mắt Lâm Thiên Ý lóe sáng, vẻ mặt đầy tự tin nói:- Chỉ cần chúng ta tới Hàng Hồ không hành động thiếu suy nghĩ thì Diệp Văn Hạo tuyệt đối sẽ không ra tay, nhiều nhất chỉ phái người tới giám thị thôi! Mà... điều này cũng không ảnh hưởng tới chuyện chúng ta đi điều tra chân tướng!
- Nếu Lâm huynh đã nắm chắc như thế, vậy chứ làm theo những gì Lâm huynh nói đi.Hoàng Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói:- Tôi trở về báo việc này cho chưởng môn, để chưởng môn phái người tới.
- Được! Lâm Thiên Ý gật đầu nói:- Tôi định để Ngạo Phong và Khoái Đao Vương Động đi trước.
Hả?
Nghe Lâm Thiên Ý nói thế, Hoàng Kỳ kinh ngạc. Hắn không ngờ Lâm Thiên Ý lại để con trai mình tới chỗ hung hiểm như Hàng Hồ, lại còn để cho một trong Bát Đại Kim Cương - Khoái Đao Vương Động đi cùng!
Sau khi kinh ngạc, Hoàng Kỳ mơ hồ cảm thấy Lâm Thiên Ý định thông qua Diệp Văn Hạo để uy hiếp con trai Lâm Ngạo Phong, nhằm tôi luyện tính khí càn rỡ ngang ngược của hắn.
Nghĩ thông suốt điều này, Hoàng Kỳ nói:- Một khi đã vậy, tôi liền đề nghị để Dương Thanh đi chuyến này.
- Tốt!
Lâm Thiên Ý nghe vậy liền biết Hoàng Kỳ đã hiểu ý của mình.
Bởi vì... Dương Thanh trong miệng Hoàng Kỳ kia chính là nhân vật thủ lĩnh trong lớp trẻ Hồng Vũ môn, tùy thời có thể trở thành cao thủ Tiên Thiên, tranh đoạt thực lực top 10 Thanh Bảng!
Thân phận và thực lực khiến Dương Thanh và Lâm Ngạo Phong luôn thuận buồm xuôi gió, khuyết thiếu sự trui rèn của thất bại. Nếu để Dương Thanh đi lần này thật là cơ hội tốt để rèn luyện, không chừng có thể hoàn toàn bước chân vào Tiên Thiên.
Yến Kinh.
Trong một con hẻm tầm thường, một lão già mặc trường bào màu đen bước nhanh tới, thân hình phiêu hốt bất định, uyển chuyển như bóng ma.
Rất nhanh, lão giả thả người, nhảy vào trong một tứ hợp viện.
- Ai?
Trong thư phòng tứ hợp viện, Sở Cơ vốn đang mê mẩn đọc một quyển "Kỳ Môn Độn Giáp". Ngạc nhiên nhận thấy động tĩnh bên ngoài, cô đứng phắt dậy, lạnh giọng quát.
Hắt xì!
Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa thư phòng mở ra, lão giả vừa rồi bước vào.
- Sư... sư phụ?
Trợn mắt nhìn lão già kia, Sở Cơ vô cùng kinh ngạc. "Kỳ Môn Độn Giáp" từ trên tay rơi thẳng xuống bàn.
Lão già không nói một lời, đi thẳng về phía bàn đọc sách.
- Sao... sao thầy lại tới đây?Sở Cơ lấy lại tình thần, sau đó nhận ra điều gì đó, liền hỏi:- Thầy đến vì Tiểu Phàm ạ?
- Thầy không phải bảo con xem chừng nó rồi hay sao?Chử Huyền Cơ tới trước bàn đọc sách, đôi mắt lạnh lùng trừng Sở Cơ.
- Con biết ngay mà, trên đời này ngoại trừ đồ đệ bảo bối của thầy ra, chỉ sợ không ai có thể khiến thầy xuống núi.Sở Cơ ra vẻ ghen tị, thấy Chử Huyền Cơ sắp phát hỏa mới nhanh chóng giải thích:- Mấy hôm trước con mới từ Hàng Hồ về đây.
Chử Huyền Cơ vẫn chưa làm gì, chỉ nhìn chằm chằm Sở Cơ như cũ.
- Sự phụ, có phải con lười biếng đâu, mà là con không cần đợi ở Hàng Hồ nữa.
Sở Cơ khóc không ra nước mắt, vội giải thích:- Diệp Văn Hạo tới Hàng Hồ nhậm chức. Có ông ta ở đó, đám đầu trâu mặt ngựa cảnh giới Tiên Thiên nào dám tới Hàng Hồ nữa. Còn dưới Tiên Thiên, gây sự với đồ đệ bảo bối của thầy, không phải là tìm tai vạ sao?
Chử Huyền Cơ nghe vậy, vẻ mặt mới ôn hòa chút.- Con nói với Diệp Văn Hạo rồi à?
- Thầy còn chưa mở miệng, có cho con mười lá gan con cũng không dám!
Sở Cơ bĩu môi, nói:- Đồ đệ bảo bối của thầy tức giận xông quan vì người đẹp, làm cho Hàng Hồ nổi gió nổi bão. Diệp gia âm thầm trợ giúp, vặn ngã mấy quân cờ Bạch gia gắn ở Giang Nam. Diệp Văn Hạo chớp thời cơ, mạ vàng cho tên tuổi của mình.
Con ngươi Chử Huyền Cơ hơi co lại, dường như lão không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến thế.
- Không chỉ thế, đồ đệ bảo bối của thầy còn kết thù với Nam Thanh Hồng, trong cơn giận diệt hai phân đà của họ không nói, còn chém giết hai gã võ giả Hậu Thiên đỉnh phong và Hậu Thiên Đại viên mãn.Nói tới chuyện này, Sở Cơ nhịn không nổi cảm thán:- Sự phụ, tốc độ nhúng tay vào của nó còn vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta.
- Số mệnh rồi, để nó rèn luyện bản thân đi.
Chử Huyền Cơ nhẹ thở dài, nói một câu hai ý nghĩa.
Ván cờ sơ hiện.