Trời dần dần tảng sáng, bầu trời màu xanh nhạt vây quanh mấy ngôi sao nhỏ sắp tắt, cả vùng đất mờ ảo, giống như được bao phủ bởi một tấm lụa mỏng màu xám bạc.
Vào sáng sớm yên tĩnh này, trong viện đều là không khí vui mừng, hơn nữa trên mặt của hạ nhân nào cũng treo nụ cười, bởi vì hôm nay là ngày tiểu thư của các nàng tiến cung làm phi, nhưng cũng có chút thương tâm khổ sở .
“Tiểu thư, để cho Tinh nhi hầu hạ người đi.” Tinh nhi đi vào trong phòng thì thấy Thiên Thiên ngồi ở trước gương đồng, bắt đầu trang điểm.
Thiên Thiên khẽ mỉm cười gật đầu một cái.
“Tinh nhi biết tiểu thư không cho Tinh nhi vào cung hầu hạ, vì muốn tốt cho Tinh nhi, nhưng Tinh nhi cũng sẽ lo lắng cho tiểu thư!” Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm, nàng biết trong cung là một địa phương người lừa ta gạt, không cẩn thận một chút sẽ bị chủ tử trách phạt, nặng thì có thể vứt bỏ mạng nhỏ của mình, nhưng cũng bởi vì như vậy, nàng mới càng thêm lo lắng cho an toàn của tiểu thư.
“Nhưng càng như vậy, Tinh nhi càng muốn cùng tiểu thư vào cung, Tinh nhi muốn vào cung bảo vệ tiểu thư an toàn, nhất định không thể để tiểu thư gặp nguy hiểm.” Tinh nhi tiếp tục nói.
Thiên Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn người trong gương đồng, sau đó xoay người cười nhẹ: “Tinh nhi, nếu như ngươi còn xem ta là tiểu thư của ngươi, thì phải nghe lời ta nói, ngoan ngoãn đợi trong phủ, biết không?”
“Tiểu thư. . . . . .”
“Giúp ta mặc cung trang (quần áo trong cung) này lên đi!”
“Dạ, tiểu thư.”
Rất nhanh, trong gương đồng xuất hiện một bộ đồ màu đỏ, chiếc váy dài phủ trên đất được may như một con vật có vảy đang dạo chơi, trên váy dùng sợi tơ vàng mảnh như tóc thêu thành con bướm bay lượn chơi đùa, cách một đoạn lại đính một viên đá đỏ như máu gà, kết hợp với tơ vàng càng thêm rực rỡ, đẹp không thể tả.
“Tiểu thư, người thật đẹp.” Tinh nhi thật tâm tán tưởng nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Thục phi nương nương, giờ lành sắp tới, nên đi thôi.”
“Tiểu thư. . . . . .” Nước mắt của Tinh nhi không nhịn được liền rơi xuống, âm thanh có chút nức nở nghẹn ngào.
“Ngoan.” Thiên Thiên nhẹ nhàng lau sạch vệt nước mắt trên mặt Tinh nhi, cho cô một ánh mắt yên tâm.
. . . . . .
“Hoàng thượng, Thượng Quan tiểu thư đã lên kiệu hoa, thuộc hạ đã làm theo phân phó của hoàng thượng, cũng không phát hiện ra tình huống nào khác thường.”
Tất cả đều bình thường, nàng chấp nhận sao? Chẳng lẽ hai ngày này tâm trạng của hắn bất an là do hắn suy nghĩ nhiều? Trong lòng Long Khải Diêm âm thầm nghĩ.
“Dọc đường kiệu hoa tiến cung, phải sắp xếp nhiều người âm thầm bảo vệ, trẫm không hy vọng xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn ở trên đường.” Mặc kệ nàng thật sự tiếp nhận hay vì nguyên nhân khác, chỉ cần nàng vào cung, tất cả sẽ trở thành kết cục đã định, thật sự hy vọng những bất an kia chỉ là do hắn quá lo lắng mà thôi.
“Thuộc hạ lĩnh chỉ.”
Đội ngũ rước dâu chậm rãi nối đuôi nhau đi tới khiến nhiều người chú ý, hơn nữa đây còn là đội ngũ rước dâu của triều đình, dân chúng đã sớm vây xem ở một bên.
“Oa, còn đồ sộ hơn lần trước, không ngờ Thục phi này lại được hoàng thượng yêu thích đến thế, nói như vậy chắc hẳn Thục phi này phải đẹp như tiên nữ.” Dân chúng vây xem phát ra âm thanh khen ngợi.
“Chắc chắn rồi, Thục phi này là tứ tiểu thư của Tể Tướng Thượng Quan, hơn nữa còn là vương phi bị hưu của Kỳ vương gia, nữ nhân như vậy được hoàng thượng thích, nhất định là xinh đẹp như hoa rồi, nghe nói nàng còn tinh thông cầm nghệ!” Tên còn lại giải thích.
“Nữ nhân bị hưu, mà hoàng thượng còn sắc phong làm phi! Ca ca cưới tức phụ (vợ) của đệ đệ? Đó không phải là. . . . . .” Lời người nọ còn chưa nói hết, miệng đã bị người bên cạnh bưng kín.
“Này, cẩn thận không thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ đó, hôm nay là ngày đại hỉ của hoàng thượng, ngươi nói thêm lời nào nữa, đầu của ngươi cũng không bảo vệ được.” Đội rước dâu tiếp tục đi về phía hoàng cung, đột nhiên, toát ra mấy người áo đen, trực tiếp đánh về phía kiệu hoa, đúng ngay lúc bọn họ xuất hiện, những thị vệ âm thầm lập bảo vệ lập tức bay ra, còn có ám vệ của Long Khải Diêm.
Chỉ nghe âm thanh “Keng keng” của đao kiếm, từ lúc mấy người áo đen xuất hiện, dân chúng vây xem đội rước dâu đã chạy tán loạn khắp nơi, những cung nữ và mấy tên thái giám đi theo đoàn rước dâu cũng lặng lẽ vòng quanh kiệu hoa, làm cho không người nào có thể đến gần.
Mà công phu của những người áo đen kia cũng không phải mèo quào, không vì vậy mà rời đi, kiếm trên tay bọn họ càng thêm sắc bén, đâm tới tấp về phía thị vệ.
Không tới một khắc, lại xuất hiện thêm một nhóm người áo đen nữa, số người áo đen đến sau rõ ràng nhiều hơn nhóm trước, hơn nữa võ công càng cao hơn, bọn họ lại không dây dưa với những thị vệ kia, mà trực tiếp bay về phía kiệu hoa, giơ kiếm sắc trong tay lên cao, lúc rơi xuống, trên thân kiếm đã hiện đầy vết máu.
Không biết Long Khải Diêm đã sớm biết trước hay vì cái gì, hắn lại tự mình xuất cung nghênh đón Thục phi của hắn.
Khi hắn đến đó thì thấy một cảnh như vậy, không trách được trước đó hắn cứ cảm thấy bất an, thì ra trên đường đi thật sự xảy ra chuyện, lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ thì một thanh kiếm lóe lên và nhanh chóng đâm thẳng về phía Thiên Thiên.
Trên lưng ngựa Long Khải Diêm vận công, đánh rơi thanh kiếm đang đâm về phía Thiên Thiên xuống mặt đất, ầm một tiếng, tiếng hai thanh kiếm rơi xuống đất, mà người áo đen cầm kiếm cũng bị kiếm đâm chết.
“Thiên Thiên, nàng không sao chứ!” Long Khải Diêm phi người đến bên cạnh Thiên Thiên, quan tâm hỏi.
Thiên Thiên lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Nhưng những người áo đen cũng không vì Long Khải Diêm xuất hiện mà dừng lại, bọn họ nhìn huynh đệ đã chết, con ngươi tràn đầy tức giận: “Giết, báo thù cho huynh đệ!”
“Giết!”
Một cuộc chém giết đẫm máu bắt đầu trình diễn.
Mặc dù thị vệ rất nhiều, nhưng võ công của đám người áo đen rất cao, tạm thời thị vệ cũng không thể giải quyết được đám người áo đen.
Trải qua một canh giờ chém giết, số người của đám người áo đen kia cũng từ từ giảm bớt, nhưng không biết từ đâu lại toát ra thêm một nhóm người áo đen khác, một người áo đen trong đó thừa dịp Long Khải Diêm chưa kịp chuẩn bị, nhanh chóng đi tới bên cạnh Long Khải Diêm ôm Thiên Thiên đi, trực tiếp biến mất ở trước mắt mọi người.
Long Khải Diêm thấy thế lập tức thi triển khinh công đuổi về phía trước, nhưng rất nhanh đã bị đám người áo đen phía trước ngăn cản.
Đến khi hắn giải quyết xong những người áo đen, lập tức thi triển khinh công đuổi theo, thì đã không cách nào đuổi kịp người áo đen kia nữa.
“Đuổi theo, mặc kệ như thế nào cũng phải tìm được cho Trẫm mới thôi.” Long Khải Diêm tức giận quát lên, lúc này trong lòng hắn đang sợ hãi, sợ hắn sẽ mất đi nàng.
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng bọn họ vẫn không tìm được Thiên Thiên, sắc trời cũng từ từ tối dần.
Đột nhiên…
“Hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm được Thục phi nương nương.” Một thị vệ chạy như bay đến trước mặt Long Khải Diêm nói.
“Lập tức dẫn trẫm đi.” Long Khải Diêm nghe thấy cuối cùng cũng tìm được nàng, tâm trạng luôn treo lơ lửng cũng được để xuống.
“Hoàng thượng, Thục phi nương nương, nàng. . . . . .” Sắc mặt thị vệ kia có chút chần chờ, không biết nên nói tiếp hay không.
“Nói tiếp.”
“Đây là mũ phượng thuộc hạ nhặt được bên cạnh vách núi ở vùng ngoại ô cách đây mười dặm .”