Cực Phẩm Khí Phi

Chương 126: Chương 126: Bò bít tết




Sắc trời chậm rãi buông xuống, Thiên Thiên được nghỉ ngơi đầy đủ tỉnh lại.

Lúc nàng mở cửa phòng định xuống lầu lấp đầy cái bụng, liền bắt gặp Hầu Quân Lâm đang nở nụ cười.

“Thiên Thiên, nàng ngủ dậy rồi, ta cố ý chuẩn bị bữa tối cho nàng, nàng xem qua có thích hay không?” Hầu Quân Lâm vừa nói xong, thấy tiểu nhị đứng ở cửa đang bưng một phần nhìn vừa giống lại vừa không giống món bò bít tết.

Bò bít tết? Vì sao ở cổ đại lại có món này? Ngẩng đầu tò mò nhìn Hầu Quân Lâm, tựa như hắn cũng hiểu nghi vấn trong lòng mình.

“Cái này là do có lần ta vô tình phát hiện thì ra thịt bò cũng có thể dùng cách này để ăn, hơn nữa mùi vị cũng khác với bình thường, không tệ lắm. Thiên Thiên, nàng thử một chút xem.” Hầu Quân Lâm nhẹ giọng cười nói.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tiểu nhị đã bưng bò bít tết vào bên trong phòng sau đó lui xuống.

Thiên Thiên nhìn món trước mắt giống như bị rán cháy, nhưng nhìn kỹ thì món bò bít tết không tệ lắm, ngay từ đầu đã có chút đói bụng, nay càng thêm đói.

Nhưng vấn đề duy nhất chính là không có dao dĩa thì cắt kiểu gì! Nên ăn món bò bít tết như thế nào đây! Chẳng lẽ định dùng cái này… Thiên Thiên cúi đầu nhìn hai tay của mình, không thể nào!

Hầu Quân Lâm thấy Thiên Thiên không có động tĩnh nào, cho là nàng không thích món ăn này, trong lòng gấp muốn chết rồi.

“Thiên Thiên, có phải nàng không thích kiểu ăn này?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn để ta ăn như vậy sao?” Thiên Thiên chỉ bò bít tết ở trên bàn, sau đó giơ hai tay ra, ngẩng đầu nhìn Hầu Quân Lâm bên cạnh.

Hầu Quân Lâm không rõ vì sao Thiên Thiên lại hỏi như vậy? Không phải là ăn như thế sao? Còn cần cái gì nữa? Mặc dù như vậy sẽ hơi bỏng tay, cho nên cố ý chuẩn bị một đôi đũa bên cạnh, chẳng lẽ còn cần gì sao? Ngây ngốc đứng ở một bên không biết nên trả lời như thế nào?

Khe khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói, “Dao đâu? Ít nhất ngươi cũng nên cắt món bò bít tết thành từng miếng nhỏ chứ, như vậy mới dễ ăn.” Xem ra thật sự là hắn vô tình phát hiện cách làm món bò bít tết, vậy trước đây hắn hay ăn như thế nào? Chắc không phải dùng tay chứ!

“A, hiểu rồi.” Hóa ra là như vậy, chỉ thấy Hầu Quân Lâm rút một cây dao nhỏ từ trong tay áo, sau đó còn chưa thấy hắn xuống dao thì miếng bò bít tết to tướng đã bị xắt thành từng miếng nhỏ.

“Tốt lắm, không đến nỗi tệ, dao pháp của ngươi cũng không tồi, rất có tiềm lực.” Thiên Thiên gật đầu cười nói.

Nghe được lời khen ngợi từ Thiên Thiên, nụ cười trên mặt càng sâu.

“Hầu Quân Lâm, lần sau đừng nên rán quá lửa, chỗ này hơi cháy.” Mùi vị không tệ, món bò bít tết này có khoảng tám phần quen thuộc, còn nữa, mặc dù rán hơi quá tay, nhưng chung quy mà nói, ở thời đại này có thể được ăn món này, cũng coi như không tồi.

“Chỉ cần nàng thích, lúc nào ta cũng có thể làm cho nàng ăn.” Hầu Quân Lâm cười nói.

Đây là một khởi đầu tốt, hắn sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ khiến nàng yêu mình, thật sự trở thành nương tử của mình.

Hồi lâu sau.

“Vậy bây giờ nàng có còn giận ta không?” Đột nhiên Hầu Quân Lâm nhớ tới, mục đích tối nay của hắn chủ yếu là để giành được tha thứ từ Thiên Thiên.

“Tức giận?” Sau khi ăn no, khuôn mặt Thiên Thiên mờ mịt nhìn nam tử trước mắt.

“Hay tại lúc gặp Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo thì nàng cho rằng ta biết rõ thân phận hai người đó nhưng vẫn cố ý giả bộ không biết? Chẳng lẽ không phải nàng giận ta vì việc này sao?”

“Vì sao ta phải tức giận vì chuyện này?” Thật sự kỳ quặc, chẳng qua chỉ là nàng cảm thấy nhức đầu, chưa bao giờ tức giận, tại sao hắn lại nghĩ như vậy?

“Vậy vì sao sau đó, suốt dọc đường, bất kể ta nói cái gì, nàng đều chỉ đáp lại ta bằng mấy chữ ừ, được, chưa bao giờ nói nhiều lời hơn với ta?” Là bản thân hiểu sai rồi sao? Thiên Thiên không phải vì nguyên nhân này mà tức giận, mà vì nguyên nhân khác?

“Đó chẳng qua là do ta quá mệt mỏi, không muốn nói nhiều mà thôi.” Vài ngày trước đó đúng là do gấp gáp chạy tới Thủy Nguyệt quốc, quá mệt mỏi, không muốn nói nhiều, vậy mà nàng bị hiểu nhầm là đang tức giận.

“Hóa ra là như thế, ta còn tưởng mình chọc tức nàng kia.” Thì ra bản thân lo nghĩ quá nhiều rồi, nhưng khi hắn nghe đến câu nói tiếp theo thì trong lòng chợt căng thẳng.

“Nhưng mà nói đi phải nói lại, ngươi không nhắc đến vụ kia thì ta thiếu chút nữa quên mất, không ngờ ngươi thân là trang chủ, bụng dạ lại hẹp hòi như vậy, aizzz!” Thiên Thiên than thở nói, thật ra thì trong lòng đang cười lớn, bởi vì nàng thấy nam tử trước mắt bỗng trở nên không biết làm sao, không biết trả lời nàng thế nào.

Đang lúc hắn muốn trả lời, chợt nghe thấy tiếng của Mặc.

“Chủ tử, Long Khải Kỳ muốn gặp chủ tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.