Cực Phẩm Khí Phi

Chương 88: Chương 88: Lương phi




Long Khải Kỳ vừa mới bước chân ra khỏi cổng lớn phủ Hiên Viên, thì một nam tử dáng người nhỏ gầy, làn da trắng noãn liền sải bước đi vào trong phủ.

“Đứng lại, ngươi là ai? Lại cả gan tự ý xông vào Phủ Tể Tướng như thế?” Một bóng người ngăn lại đường đi của nam tử kia, lớn tiếng quát.

Nam tử nhỏ gầy cũng không ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đang chặn đường của hắn, mà móc ra một khối lệnh bài từ trong người.

“Mời, mời vào bên trong.” Quát tháo vừa rồi đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là gương mặt cung kính và hèn mọn.

Nam tử gầy nhỏ gật đầu một cái, sau khi cất lệnh bài xong, nhanh chóng đi vào trong, giống như rất hiểu rõ tình hình bên trong phủ Hiên Viên.

Rất nhanh, hắn đã đi vào bên trong phòng Hiên Viên Hạo.

“Hạo. . . . . .” Nam tử gầy nhỏ nhìn Hiên Viên Hạo đang ngủ say, dịu dàng gọi.

Nàng đáng giá để ngươi yêu sao? Vì nàng, ngươi chạy xuống dưới vách núi rét lạnh kia tìm nàng, tìm được thì như thế nào, nàng đã sớm trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng rồi.

Nữ nhân kia có gì tốt, chẳng qua nàng chỉ là một nữ nhân bị hưu, một nữ nhân bị ném bỏ, nữ nhân như vậy căn bản không đáng giá để ngươi yêu, cũng không xứng nhận được tình yêu của ngươi.

Hạo, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu lòng của ta sao? Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã yêu ngươi sâu đậm, vì sao ngươi chưa bao giờ liếc nhìn ta một lần?” Thì ra nam tử gầy nhỏ này là Lương phi cải trang, lúc này nàng rơi lệ đầy mặt, đáy mắt toàn là đau thương.

Thật ra Lương phi vốn gọi là Chung Mỹ Kỳ, là con cờ Long Khải Kỳ âm thầm bồi dưỡng, mục đích là làm tai mắt ở bên cạnh Long Khải Diêm. Lần đầu tiên Chung Mỹ Kỳ nhìn thấy Hiên Viên Hạo, liền yêu nam tử tuyệt diễm này, nhưng nàng cũng biết sự tồn tại của nàng là vì cái gì, cho dù thế lòng của nàng vẫn lún sâu vào.

“Ưm. . . . . .” Trên giường truyền đến giọng nỉ non nho nhỏ.

“Hạo. . . . . .” Chung Mỹ Kỳ khẩn trương cầm bàn tay thon dài kia.

“Nàng không thể chết. . . . . . Chết. . . . . .”

“Hạo, ngươi lặp lại lần nữa.” Chung Mỹ Kỳ cúi người gần sát Hiên Viên Hạo, nhẹ giọng nói.

“Nàng. . . . . . Không thể. . . . . . Chết”

Sắc mặt Chung Mỹ Kỳ đột nhiên trắng xanh, rồi chuyển đỏ, cuối cùng sắc mặt trở nên dữ tợn, hai mắt thoáng hiện tia tàn nhẫn: “Nàng đã chết rồi, mà ngươi vẫn nhớ đến nàng.”

Chẳng lẽ nàng không bằng một người đã chết sao? Ngay cả một người chết cũng không đấu lại được sao? Không, người nam nhân trước mắt này là của nàng, tuyệt đối không thể bị những nữ nhân khác cướp đi, cho dù người chết cũng không được.

. . . . . .

Quý Thuần Hoàn mới vừa bước ra khỏi khách điếm, liền trực tiếp chạy về hướng Tân Nguyệt lâu, nhưng không bao lâu sau, thân thể liền dừng lại, giống như đang suy tư.

“Gia, không phải chúng ta đang gấp rút lên đường sao?” Đối với việc đột nhiên dừng lại, Vô tò mò hỏi.

“Không, chúng ta phải chạy về khách điếm lúc nãy trước.” Sau khi Quý Thuần Hoàn nói xong, trực tiếp thi triển khinh công trở về theo đường cũ.

Vô cũng không hỏi nguyên do, mà trực tiếp nhanh chóng đi theo.

Bọn họ vừa mới chạy về khách điếm lúc đầu, phát hiện nữ tử vốn nên nằm ngủ say ở trên giường đã không thấy bóng dáng, từ hơi thở trong không khí có thể thấy nàng cũng chỉ vừa rời đi.

“Gia, thuộc hạ đã điểm huyệt ngủ của nữ tử kia, nàng không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy, mà rời khỏi nơi này.” Vô nhìn giường đệm trống không nói.

Dù là người võ công cao cường cũng không thể phá tan huyệt đạo kia trong thời gian một nén nhang, mà vẫn có thể thoải mái rời đi được.

Xem ra chính mình đoán không sai, nàng kia chính là nàng, chỉ tiếc mình đã bỏ lỡ, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự vô duyên? Quý Thuần Hoàn thầm nghĩ.

Thật lâu sau.

“Gia, chúng ta có cần đi nữa hay không? Đi tìm Thượng Quan tiểu thư?” Vô thấy chủ tử yên lặng, vì vậy mở miệng hỏi.

“Không cần, nàng đã an toàn không việc gì. Chúng ta lên đường trở về nước.” Quý Thuần Hoàn lạnh nhạt nói.

Mặc dù Vô một bụng nghi vấn, nhưng hắn vẫn nhịn được những tò mò kia, tuân theo mệnh lệnh, chuẩn bị lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.