Cực Phẩm Khí Phi

Chương 80: Chương 80: Từ hôn




Sắc trời bên ngoài dần dần đen lại, hai bên đường phố phồn hoa đều đã treo đèn lồng chiếu sáng lên, mặc dù hoàng hôn đã phủ xuống nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dòng người chút nào.

Lầu một của Túy Hương lâu đã đầy khách, người ăn cơm hay người không ăn cơm đều tụ tập ở nơi này chỉ vì hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn.

Muốn biết là chuyện gì thì chỉ cần nghe đám người ở đây nói chuyện là biết.

“Rốt cuộc Thượng Quan Thiên Thiên có bản lĩnh gì mà có thể khiến hoàng thượng phong nàng ta làm phi nhỉ?” Một người trong đám đông đó mở miệng nói.

“Trước kia nữ tử này là vương phi của Kỳ vương gia sau đó nàng ta bị bỏ ở lễ Hoa Xảo trước mặt mọi người, không ngờ bây giờ nàng ta lại được hoàng thượng sắc phong làm phi, ta thấy nhất định là do nàng ta chủ động quyến rũ hoàng thượng.”

“Nữ nhân này thật không biết liêm sỉ!” Lời này xuất phát từ một nữ tử trung niên, trong lòng nàng ta, nữ nhân phải tận tâm tận lực với trượng phu của mình nếu không thì không khác mấy nữ tử thanh lâu là mấy.

“Đúng vậy, nghe nói Thượng Quan Thiên Thiên không chỉ có tướng mạo xấu xí mà còn là nữ nhân không biết cầm kỳ thư họa, thật không hiểu nổi tại sao hoàng thượng của chúng ta lại thích nữ nhân này như vậy?” Người nói lời này cũng là một nữ tử, chẳng qua là nữ tử này có chút sắc đẹp của tuổi thanh xuân nên giọng điệu của nàng ta có vẻ ghen tị.

“Ta nghe nói nàng ta có tài đánh đàn rất cao siêu, tiếng đàn của nàng ta vượt xa Hoa tiên tử năm nay và quận chúa nước láng giềng.” Đột nhiên trong đám người vang lên một câu như vậy.

“Thật hay giả đấy?” Tất cả mọi người đều nghi ngờ những lời này là thật hay giả.

“Đương nhiên là thật, ta có thân thích là gã sai vặt ở phủ Lễ Bộ Thượng Thư, vừa khéo bữa tiệc tối hôm qua hắn đi theo Thượng Thư Đại Nhân vào cung để hầu hạ ngài ấy.” Người đó giải thích.

. . . . . .

Tất cả mọi người đều sôi nổi thảo luận tại sao đột nhiên hoàng thượng lại sắc phong Thiên Thiên làm phi.

Lầu hai.

“Tường ca ca, mấy ngày nữa chúng ta mới trở về nước có được không? Tử Tình muốn ở chỗ này chơi thêm mấy ngày nữa.” Tử Tình làm nũng nói, thật ra thì nàng muốn được ở bên cạnh Tường ca ca của nàng lâu hơn, nàng biết nếu như bọn họ trở về thì nàng sẽ không còn được gặp Tường ca ca của nàng nữa rồi.

Nam tử ưu nhã bên cạnh không có trực tiếp trả lời nàng mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

“Tường ca ca, huynh đồng ý với Tử Tình nha, rất khó khăn Tử Tình mới được ra ngoài một chuyến, Tử Tình không muốn trở về nhanh như vậy đâu.” Tử Tình thấy Tường ca ca không trả lời nàng nên nàng tiếp tục làm nũng.

“Được, ta đồng ý với muội, chỉ cần muội không gây họa là được.” Ngao Thiên Tường cười khẽ rồi lắc đầu một cái.

“Tử Tình biết Tường ca ca thương Tử Tình nhất mà.” Tử Tình vui mừng thốt lên.

Mà lúc này suy nghĩ của Ngao Thiên Tường đã bay xuống lầu dưới đang nói chuyện.

Hôm sau, hoàng cung.

Sáng sớm Thiên Thiên đã vào cung yết kiến, đơn giản vì hôm nay nàng tới từ hôn.

Thiên Thiên vừa bước vào cửa cung không bao lâu thì đã bắt gặp ánh mắt oán hận của một nữ nhân đang đi tới chỗ mình.

“Cho dù là hiện tại hay là tương lai thì ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành kẻ địch của Bổn cung nhưng bây giờ Bổn cung chính là kẻ địch lớn nhất của ngươi, Thượng Quan Thiên Thiên.” Người tới là Tuyết Diên, người vẫn luôn yêu thương Long Khải Diêm sâu sắc.

Lúc này Thiên Thiên không có tâm tình để nói chuyện với nữ nhân đang nổi cơn ghen này này, bây giờ nàng chỉ muốn nói rõ ràng với nam nhân tự cho mình là đúng kia.

“Đứng lại, còn chưa vào cung đã không hiểu quy củ như vậy, nếu như thật sự vào cung thì không phải sẽ cưỡi lên trên đầu Bổn cung sao?” Tuyết Diên thấy Thiên Thiên không để ý tới mình nên tức giận quát lên.

“Nếu như nương nương không có việc gì, vậy ta xin cáo lui trước.”

“Ngươi rất sốt ruột muốn đi hầu hạ hoàng thượng sao? Thật là không biết liêm sỉ, mới chỉ có ba ngày mà đã chờ không được muốn nhanh chóng leo lên long sàng của hoàng thượng hả?” Tuyết Diên châm chọc nói.

“Nếu như nương nương muốn nổi điên thì mời người đến nơi khác, đừng tìm ta.” Đây chính là một trong những nguyên nhân tại sao nàng không muốn vào hoàng cung, ba nghìn nữ nhân cùng giành giật một nam tử, chỉ là một con ngựa đực mà lại có nhiều người cứ khăng khăng giành giật muốn hầu hạ hắn.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nhục mạ Bổn cung, người đâu, bắt nữ tử này lại cho Bổn cung, Bổn cung muốn dạy dỗ nữ nhân không biết trời cao đất rộng này.” Khuôn mặt dữ tợn của Tuyết Diên đã hoàn toàn phá hủy dung mạo như tiên nữ của nàng ta.

Đột nhiên cạnh Thiên Thiên có thêm mấy tên thị vệ nhưng bọn họ không dám tiến lên, chỉ vây quanh Thiên Thiên ngăn cản đường đi của nàng.

Toàn thân Thiên Thiên tản ra khí lạnh, hai mắt dần dần lạnh như băng, đầy một bụng tức giận lại không có chỗ phát, đột nhiên Thiên Thiên bay lên, tung ra một đá sau đó những thị vệ kia đều ngã hết xuống đất.

Tuyết Diên nhìn thị vệ đang năm trên đất, đáy mắt không có sợ hãi, trái lại càng thêm nham hiểm: “Lại còn dám phản kháng, cho dù ngươi sắp vào cung làm phi thì như thế nào, Bổn cung vẫn có thể muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi chết.” Thiên Thiên cũng không phải là tiểu nữ tử ba bước không ra khỏi cửa nên đối với nàng thì mấy tình huống này không đáng kể chút nào.

“Đừng có ăn dấm chua bậy bạ, quản cho tốt nam nhân của ngươi đi, đừng để hắn động dục khắp nơi.” Thiên Thiên không để ý đến sự nham hiểm của Tuyết Diên, giọng nói còn âm u, lạnh lẽo hơn cả nàng ta.

Lúc Thiên Thiên xoay người thì vừa khéo nhìn thấy một bóng dáng màu vàng.

“Trẫm chiêu cáo thiên hạ sắc phong ngươi làm phi, trong mắt ngươi lại là động dục khắp nơi sao?” Giọng nói lạnh lùng của Long Khải Diêm vang lên khiến cho thái giám, cung nữ, thị vệ bên cạnh không rét mà run.

Tuyết Diên thì hả hê đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cảnh này, lần này nàng ta tin chắc hoàng thượng sẽ không sắc phong nữ nhân này làm phi.

“Đúng, nếu như không phải hoàng thượng động dục khắp nơi, vậy tại sao hoàng thượng lại sắc phong ta làm phi?” Thiên Thiên cũng không e ngại sự lạnh lẽo tỏa ra từ hắn, lớn mật thừa nhận.

Long Khải Diêm cực kì tức giận, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua vẻ tàn nhẫn: “Tất cả các ngươi đều lui xuống hết cho trẫm.”

Mọi người đều rất thức thời nhanh chóng rời khỏi nơi này, cho dù Tuyết Diên cực kỳ không muốn nhưng dưới ánh mắt tức giận của Long Khải Diêm thì nàng ta vẫn phải chậm rì rì rời đi.

“Ngươi có gan thì nói lại câu đó một lần nữa đi.”

“Hậu cung của ngươi đã có ba nghìn mỹ nữ, ngươi đừng động dục khắp nơi nữa, thu hồi lạm tình của ngươi lại đi, muốn động dục thì đi tìm ba nghìn mỹ nữ của ngươi, đừng tới quấy nhiễu cuộc sống của ta.” Thiên Thiên lạnh lùng nói ra từng chữ một.

“Nữ nhân kia, hiện tại trẫm muốn lấy mạng ngươi.” Long Khải Diêm tức sùi bọt mép, đi lên trước sau đó đưa một tay ra trực tiếp bóp cái cổ nhỏ nhắn của Thiên Thiên.

Thiên Thiên cũng không phản kháng, chỉ nhắm hai mắt lại, mỉm cười nhìn Long Khải Diêm.

“Thỉnh thoảng phản kháng có lẽ trẫm sẽ thích nhưng nếu kháng cự quá mức thì chỉ có một kết quả.” Long Khải Diêm tức giận nói, sau đó sực lực trên tay cũng lớn dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.