Nàng hồ nghi nhìn ta, ta thờ dài “vấn đề này sau hãy nói, giờ ta muốn nói với tiền bối một việc”
“ngươi muốn nói gì?”
Ta đưa nàng một ly nước trà, chậm rãi nói “ ta là bạn tốt của Giang Tử Ngang”
Tay của nàng run một chút “ngươi là bằng hữu của tiểu Giang?”
“đúng, ta biết tiểu Giang mà các ngươi nói ắt hẳn là hắn” ta cười cười “ bởi vỉ hắn cũng rất điên giống mấy ngươi”
Này nâng mâu hỏi ta “hắn có khỏe không?” ta không biết, đã không gặp hơn nửa năm.
“hắn không quay lại đây gặp các ngươi? Tin tức cũng không gửi về?” tiểu tử này quá vô tình đi.
Giang Thu Nhan cười khổ “đúng, sáu năm, cho tới bây giờ hắn chưa từng trở
lịa, thậm chí chưa từng gửi một phong thư” đối với 4 kẻ điên như vậy,
hắn không có hứng thú cũng phải, nhưng thân làm đệ tử mà không nghĩ tới
sư phụ, hắn đã sai rồi.
Ta kinh ngạc, bởi vì phát hiện một vấn đề nghiêm trọng “ngươi có hận Vân nhi không?”
Nàng hỏi lại ta “vì sao ta hận nàng, năm đó ta hiểu biết nông cạn, ngẫm lại, thực xin lỗi nàng”
Ta kinh hãi kêu “nói vậy, ngươi… ngươi không bảo bệnh thần kinh… không,
Giang tử Ngang cưới nữ nhi của Vân nhi, sau đó dùng cảm tình thương tổn
nàng, báo thù cho anh trai?” ta vẫn nghĩ là do Giang Thu Nhan chủ mưu.
Có thể, Giang thu Nhan vì ghen ghét , vì oán cừu đã nghĩ ra mưu kế âm
hiểm này, nhưng hiện tại, hình như không phải là như vậy.
Nàng còn kinh ngạc hơn ta “hắn cưới nữ nhân của Vân nhi, hắn còn thương tổn
nàng, ta hoàn toàn không biết, ta thực có lỗi với nàng, cho dù hắn cưới
nữ nhân của Vân nhi, cũng phải bảo hắn một mực chiếu cố nàng, sẽ không
tổn thương này”
Ta vô lực vỗ đầu “Bệnh thần kinh này, vì sao hắn lại có tâm cơ như thế chứ?”
Giang Thu Nhan cười khổ “nhiều năm trước, ta thường xuyên nguyền rủa Vân nhi, nói ta hận nàng, còn phải trả thù. Nàng chết, ta phải hành hạ con nàng, nhưng hiện tại, ta thực cảm thấy có lỗi với nàng. Hỗn tiểu tử hắn, có
lẽ nghĩ ta hận nàng, cho nên vì ta báo thù, có lẽ hắn không biết ta sớm
đã không còn hận thù gì”
Ta thở
dài, “bởi vậy mới hiểu vì sao hắn hận sâu đậm đến vậy, tiểu tử kia vì
trả thù, không chỉ con gái của Vân nhân, còn cả Mộ Dung Nghĩa cũng trả
thù” thật đúng là bệnh thần kinh, phương pháp cực đoan như vậy cũng nghĩ đến. nếu không phải sau này hắn yêu ta, không chừng hắn còn nhập sâu
vào ma đạo, không cách nào quay đầu.
Nàng ngẩng đầu nhìn nóc nhà “Hắn đã cưới nữ nhi của Vân nhân? Hắn thực không xứng”
“đúng” đồng cảm, đích xác không xứng.
“Tiểu nha đầu đó hiện như thế nào?Vân nhân thế nào?”
“Vân nhân 18 năm trước sinh khó mà chết, về phần Mộ Dung nhị tiểu thư… quả
thực là oanh động giang hồ, nghe nói… đã được viết thành sách có tên
‘cực phẩm khí phụ’ lưu truyền rộng rãi trên trường tồn”
“rốt cuộc là oanh động như thé nào?” Giang thu nhan tò mò hỏi.
“Mộ Dung nhị tiểu thư nhiều năm nay chưa rời khỏi khuê phòng, nghe nói nàng không biết võ công, tính tình nhu mì, tướng mạo trung bình, duy nhất có ưu điểm là biết hội họa. trong giang hồ lại nghe nói có một vị nữ hiệp
ngoại danh Nguyệt Quang tiên tử, nghe nói nàng dung nhan tuyệt thế, võ
công phi phàm, là sư tỉ của bách hiểu sinh…”
“Nguyệt Quang tiên tử?” Giang thu nha nghi hoặc nhìn ta “không phải là ngươi sao”
“khụ… nghe ta nói, ngươi càng kinh ngạc…”
Kể dông dài một hồi, Giang thu Nhan hết trố mắt lại há mồm kinh ngạc.
Nàng ta thở dài “hắn có mắt không tròng, đáng tiếc, ngươi lại là một nữ tử
mất dạy” nói cái gì đâu , nàng lại nói “ngươi là nữ nhân cảu Vân nhi?”
Ta cười khổ “nói đúng cũng phải, mà không đúng cũng phải”
Nàng võ vai ta “Nguyệt Quang , ngươi là kỳ nữ”nói cái gì đâu?
Ta lắc đầu “ không phải, còn có Mộ Dung Nhược Nhan, nàng là võ lâm đệ nhất mĩ nữ, đệ thập cao thủ võ lâm, là trang chủ tương lai của Mộ Dung sơn
trang, trước khi có ta, nàng là nữ nhân được chú ý nhất giang hồ” sống
như nàng thực ra là khổ, nàng phải rất kiên cường.
“đáng tiếc trên đời còn có ngươi” đúng là ta so với nàng còn nổi bật hơn.
“không phải, cho dù có ta, nàng cũng là viên ngọc minh châu đẹp nhất. ngươi
không biết, thanh danh của ta trong võ lâm là rất xấu. có thể cả trăm
năm sau giang hồ vẫn còn nhớ tới một Mộ Dung Ý Vân vô liêm sỉ”
“ha ha…” Giang thu nhan không nhịn được cười phá nên “ngươi rất đặc biệt, cha ngươi nhất định tức chết” còn kém chút là tắt thở.
“ta nói cho ngươi hay, ta lấy cái tức chết của hắn làm niềm vui.” Ta vừa
nói vừa xúm lại chỗ của Giang Thu Nhan, nếu nói ta và nàng là tỉ muội,
có lẽ nhiều người sẽ tin.
Nàng đột nhiên đứng lên, nói “ngươi nhất định rất yêu Độc Cô Hàn đi?”
“đúng, yêu hắn, ta có thể trả giá bằng sinh mệnh”
“đứa nhỏ đáng thương” nàng lại nhìn ta “ngươi có biết chuyện của Độc Cô Gia
21 năm trước không?” chính là điểm này, ta chính là không muốn nói tới
điểm này.
Ta nghiêm túc hỏi “ngươi muốn nói cái gì?”
Nàng liên tục thở dài : “ kì thực ngươi có biết vì sao giang hồ nói ta chết
không? bởi vì ta biết một bí mật kinh thiên động địa cho nên Mộ Dung
Nghĩa muốn giết ta. Thực buồn cười, năm xưa 3 chưởng toái tâm chưởng của hắn không giết chết được ta. Có lẽ là ông trời thương ta đi, mấy tên
kia đi đào mộ của ta, đã cứu được ta”
“cái gì?” có lầm hay không?
Giang Thu Nhan cười khổ “Mộ Dung gia tích trữ điển tịch võ học khắp thiên hạ, mấy kẻ điên kia nghĩ rằng trong mộ của ta có bí tịch trân quý, cho nên
đi đào trộm mộ, bọn hắn không tìm được võ công bí tịch, mà tìm được một
nữ nhân hấp hối, chính là ta. Sau đó cứu ta ra. Ta từ đó sống cùng mấy
tên gia hỏa này, không hỏi chuyện đời”
“ai” ta thờ dài, không trách bệnh thần kinh cho tới bây giờ có điểm biến
thái, có gia biến như vậy, sống trong hoàn cảnh như vậy, không biến thái mới là lạ.
“ngươi có biết bí mật năm đó là gì không?”
Ta mím môi, run rẩy đôi chút, muốn nói, lại không nói được”
“21 năm trước, võ lâm có tứ đại thế gia…” lại kể chuyện xưa.
Ta thờ dài nói “để ta nói thay cho… Mộ Dung nghĩa tâm địa nham hiểm, năm đó đã làm một việc mà trời hận đất căm”
Nàng kinh hãi nhìn ta “ngươi … biết?”
Ta thản nhiên nhìn anngf “ta là đường chủ bách hiểu đường, khả năng của
bách hiểu đường ngươi chắc cũng hiểu. ta đã bỏ không ít thời gian, không ngờ đã tìm ra được bí mật kinh thiên này. Ân oán tứ đại thế gia năm đó, ta đã hiểu rõ như lòng bàn tay.”
Nàng không tin nổi hỏi ta “Độc Cô Hàn biết không?”
“không biết… ta hi vọng ngươi đừng nói cho hắn”
“vì cái gì?”
“tuy hiện tại ta và hắn thoái ẩn giang hồ, nhưng lòng báo thù của hắn vẫn
không nguội. nếu biết sự thật, ta sẽ không thể ở bên cạnh hắn nữa”
Giang Thu nhan trừng mắt nhìn ta, ánh măt sđó tựa như nói ta là nữ nhân tự tư.
Ta vô lực nhắm mắt lại “đừng khinh bỉ ta, ta có quyền theo đuổi hạnh phúc
của mình, ta sớm biết hết mọi chuyện, nhưng không nói cho hắn, không
muốn mất hắn”
Giang Thu Nhan phẫn hận quát “diệt môn chi cừu, ngươi làm sao có thể dấu hắn?”
“ta muốn bồi thường hắn, hiện giờ võ lâm đã có tứ đại thế gia, Độc Cô gia
đã trấn hưng lại như xưa. Nói thật là ta cũng giúp đến bảy tám phần”
“Độc Cô Huỳnh, nàng ta biết không?”
“biết, nhưng nàng hứa rằng sẽ không nói ra, nàng cũng nói không muốn đại ca nàng phải chịu đau khổ”
Thật lâu sau, Giang thu nhan nhẹ thở dài “thiên ý trêu người”
“đúng là thiên ý trêu người”
Giang thu nhan nhìn ta thực sâu “hắn cũng thực yêu ngươi, càng tin tưởng
ngươi, ngươi nhẫn tâm lừa gạt hắn? nhân tâm cả đời không cho hắn biết
chân tướng”
“đúng”
“có lẽ ngươi lên chọn tiểu Giang”
“vì sao? Hắn cũng có thâm cừu đại hận với Mộ Dung gia?”
“vì ngươi, tiểu Giang có thể buông tha thành kiến” ta công nhận, dù biết ta là con gái của thù nhân, bệnh thần kinh vẫn sẵn sàng bỏ qua tất cả để
yêu ta.
“ta biết hắn rất yêu ta, nói thật ta cũng từng động tâm”
“Tiểu Giang và Độc Cô Hàn, ai yêu ngươi hơn?”
Ta cúi đầu cười khổ “không biết, có lẽ là… Giang đại ca”
“nếu Hàn không cần ngươi, ngươi có thể trở thành vợ của tiểu Giang?”
Nàng kéo tay ta, nhìn thấy vòng tay mà ngày đó bệnh thần kinh tặng ta “thấy
không, vòng ngọc này là bảo vật của Giang gia, nhất định tiểu Giang đã
chọn ngươi làm thê tử”
“ngươi
thấy khi nào?” lầm không, bệnh thần kinh giám đưa cả thứ này cho ta, nếu ta biết nó có ý nghĩa như vậy thì ta đã không nhận.
Ta nhìn nàng “đừng nói đề tài khác, giúp ta gạt Hàn” đối với Giang thu nhan ta có điểm hảo cảm.
Nàng cũng rất khó xử. nhưng nàng chưa kịp nói gì thì một thanh âm lạnh lẽo từ ngoài cửa truyền vào “không cần”
Vừa dứt lời, cửa mở, một đôi mắt phẫn nộ, âm lãnh nhìn ta chằm chằm.