“nhưng, người yên tâm để Giang đại ca một mình đi báo thù sao?”
“ta biết lão nhân kia như thế nào, cho nên
vẫn nhịn hắn cho đến bây giờ, chờ thời cơ tới nhất định giết hắn” chỉ
một chữ nhịn đã là mấy chục năm a, thấy cừu nhân trước mắt mỗi ngày tiêu dao mà không thể báo thủ, quả thực đáng thương.
“ngươi phải ám sát hắn, không thể quang minh chính đại giết hắn sao?” ta kì quái hỏi
Giang thu Nhan hổ thẹn cúi đầu “ta rất tự
tư, không muốn cho Mộ Dung gia bị suy sụp” ta hiểu rồi, nàng đang nghĩ
cho Mộ Dung nhược Nhan, nếu Mộ Dung nghĩa bị vạch trần, vậy thì danh dự
của Mộ Dung gia sẽ đi tong, khi đó Nhược Nhan tỉ cũng không hay ho.
“chỉ sợ không kịp”
“cái gì?”
Ta lắc đầu “ Độc Cô Huỳnh đã bắt đầu điều
tra tội chứng, hiện tại Huỳnh nhân nhất hô bá ứng, người bán mạng vì
nàng vô số, lại có thế lực của bách hiểu đường chống lưng, chỉ sợ muốn
gây khó dễ cho Mộ Dung gia không phải là điều khó với nàng” Độc cô Huỳnh không còn là nha đầu lỗ mãng năm đó, ta tin rằng nàng sẽ không vọng
động. nàng trọng chấn Độc cô gia, chỉ sợ là còn mục đích lớn hơn , khiến chó Mộ Dung lão tử bị thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục. hiện tại
địa vị trên giang hồ của nàng không nhỏ, nếu tìm được chứng cứ, tuyệt
đối Mộ Dung lão nhân không thể chối tội.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tan rã “Ý trời”
“cho dù Độc Cô Huỳnh không báo thù, nàng
yêu Y Dục THành, nếu nàng công khai đối địch Y gia…” câu nói kế tiếp, ta chỉ có thể thờ dài
“giống như ngươi cùng Hàn?”
“không, ta cùng Hàn có một thời gian vui
sướng bên nhau, nàng cái gì cũng không có” cảm tình của nàng với Y Dục
thành vẫn còn mơ hồ, vẫn nghĩ đó là tình cảm huynh muội. nàng biêt thân
thế rồi, cũng hiểu được cảm tình của mình rồi, hiểu được tâm ý của mình
rồi, chính là khi nàng đau khổ nhất.
“ đều tại lão chết tiệt kia” nhắc tới Mộ Dung Nghĩa, Giang thu Nhan nghiến răng kèn kẹt.
“không nó tới hắn, ba vị thúc thúc đâu?” về sau còn trông cậy 4 người này chiếu có ta, tốt nhất lên lễ phép, cái
này gọi là lễ nhiều người không trách.
Giang thu nhan nhìn lướt qua “không biết, có thể ra ngoài nháo”
“cô cô, ta đang cần linh xà, có thể cho ta không?” ta chút nữa quên mất mục đích tới đây.
“vì sao vậy?”
“vì ta chịu nội thương, hơn nữa mắt cận thị, cần linh xà”
“ngươi dói chưa, ta nấu canh cho ngươi ăn?”
Ta cười phì “ta vừa mới ăn, người định biến ta thành lợn?” ở đây, việc chính của ta là ăn, việc phụ là ngủ, ngoài
ra không có việc gì, ta sắp biến thành lợn thật.
“mang thai rất khó khăn, rất nhanh đói” đúng vậy, ta cũng biết vậy.
“nhưng mà…”
“không cần nhưng, ngoan ngoãn trở về nằm, ta nấu canh cho ngươi”
“không cần, ta muốn ngắm cảnh”
“về phòng đi, vẫn không muốn ngươi thương
tâm quá độ, ảnh hưởng tới thai khí. Cho nên chúng ta đều nghĩ nhiều biện pháp để giúp ngươi an thai”
“…” ông trời, ngươi đoạt chồng của ta, còn muốn đoạt tự do của ta sao?
Vì đứa nhỏ, ta đành phải nghe lời nàng nằm ở trên giường. ta hiện giờ chẳng còn gì, chỉ có đứa nhỏ. Tay ta nhẹ nhàng đặt ở bụng, khóe môi khẽ mỉm cười. ta không khỏi nghĩ tới bộ dáng của
hắn sau này… nếu là nữ nhi liệu có “xinh đẹp” như ta không? nếu là nam
hài, hắn có lãnh khốc như cha hắn không? tốt nhất là di truyền tính cách của ta, di truyền ngoại hình cùng tài năng của cha, ách, như vậy thì
khuyết điểm ở đâu?
Thực sự là không có gì làm, ta bắt đầu tra
tấn quyển sách nọ. ta biết quyển sách này là bảo bối, cho nền từ khi
trộm ở Mộ Dung gia thì vẫn còn mang theo người. cũng không biết là quyển sách ẩn chứa cái bí mật gì, ta nghiên cứu lâu như vậy vẫn không có kết
quả.
“ăn canh” Giang thu nhan cười bước bào
Ta ngồi dạy cười khổ “ có thể không uống?”
“không được” nàng tà nhãn lườm ta rồi đặt bát canh lên bàn.
Ta chán nản cầm cái muỗng, Giang thu Nhan
vội túm lấy tay áo ta, không chút khách khí đút vào miệng ta một cái gì
đó to tướng như quả trứng gà. ta còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng vỗ một cái vào lưng, miễn cưỡng khó khăn nghẹn nghẹn nuốt được cái thứ đó
xuống. ta nuốt xong, ho khan vài tiếng, hít hà lấy hơi “cô cô, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
Nàng cười cực kì gian trá “ ăn canh”
“nga” ta đưa lên miệng một chén canh “hương vị kì quái, canh gì a?”
Giang thu Nhan cười nói “ăn đi, ta sẽ không hại ngươi”
Ta vừa mới uống, chợt nghe kì điên kêu to nhảy vào “ác bà nương, linh xà đâu?”
Giang thu Nhan nhếc miệng cười ngây thơ vô số tội chỉa vào ta “ta làm canh, cho nàng ăn”
Ta nhịn không được “a?” nhìn lại cái bát “đây là linh xà”
Giang Thu nhan cười cười nói “đúng, trước cho ngươi nuốt mật rắn, sau đó cho ngươi ăn canh rắn”
Mật rắn mà to như quả trứng gà, không nghĩ
cũng biết linh xà to tới cỡ nào, không hổ là dị loại (đa số rắn có mật
chỉ lớn như quả trứng cá thôi)
Kì điên kích động nhảy lại, nhìn vào bát, kinh ngạc nhìn ta, ta vội nói “ta ăn hết rồi”
Kẻ điên lập tức hướng Giang Thu nhan mắng
to “ác bà nương, ngươi điên, ngươi biết dùng như thế nào không, ngươi
nghĩ linh xà có thể làm canh à, trên thân linh xà có độc , nếu muốn ăn
phải tẩy độc đã. Mấy ngày nay ta còn tìm nhiều dược thảo để tẩy độc ,
nhưng còn chưa tìm đủ, ngươi đã nấu canh cho nàng ta uống?” nghe xong,
ta lập tức tái mặt.
Giang thu nhan cũng vội vã cuồng cuồng
“không hay” lập tức chạy tới bắt mạch cho ta, sắc mặt lập tức đại biến,
chậm rãi lùi lại bên kì điên, dùng tay chỉ vào ta “tự mình đi xem”
Kì điên cũng tới bắt mạch cho ta, kinh ngạc nói “sao lại vậy?”
Ta cười cười “đúng rồi, trước đây ta ăn
thiên niên băng thiềm của đường môn, bách độc bất xâm” ta cũng chỉ vừa
mới nhớ ra, trước đây Vũ mị đã ăn trộm băng thiềm cho ta ăn.
Kì điên kinh ngạc rồi nhìn Giang thu Nhan tức giận “ngươi chút nữa hại chết nàng”
“vô nghĩa, nàng ta hiện nay không sao cả
rồi, nàng ăn mật rắn, hiện tại gia tăng 20 năm công lực, hiện giờ phải
giúp nàng điều hòa chân khí tránh tẩu hỏa nhập ma”
Mắt ta cận đã bao lâu không nhớ rõ,
kính mắt cũng theo ta bao lâu không nhớ rõ. Đột nhiên hiện giờ tháo ra,
thực không quen (Ý Vân tỉ lâu nay vẫn đeo kính áp tròng)
Tháo kính mắt ra, quả thật mọi vật đều rõ
ràng rành mạch, chứ không mờ mờ ảo ảo nữa, xem ra mắt ta đã tốt lên
nhiều lắm. ăn mật rắn thật tốt, thực sự thần kì.
Ta hiện tại cảm thấy phải thank thank Thủy Vũ Mị, nếu không có nàng, phỏng chừng ta sẽ chết.
Biết mắt ta khôi phục, chuyện đầu tiên là chạy một vòng, hưởng thụ không khí xung quanh.
Ngày hôm qua ăn linh xà, ta không thể khống chể nội lực, chân khí loạn chảy. tuy nhiên bốn quái nhân hỗ trợ ta điều tức, hiện tại đã ổn định rồi.
Không có việc gì làm. Ta lại đi nghiên cứu
cái vô tự thiên thư kia. Đến giờ ta đã nghiên cứu cái kì thư này gần một năm, cư nhiên không có kết quả, thực sự đáng giận. quyển sách này… ách, ta đã tra tấn nó đủ kiểu, dù thế nào cũng không tìm thấy điều gì? Rõ
ràng là bảo bối, mà ta không thể tìm ra chìa khóa. Cũng giống như có
tiền bạc triệu mà không thể tiêu, nghĩ cũng thấy khó chịu.
“Ý Vân, hôm nay có tốt không?” đang nghiên cứu, Giang Thu Nhan đẩy cửa đi vào.
Ta ho khan vài tiếng “tốt hơn nhiều” mấy ngày trước chân khí thi thoảng chạy loạn làm ta rất khó chịu, hiện tại đã không còn.
“thời tiết thực lạnh” nàng nói xong, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
“không sao, quần áo mùa đông ta có đủ cả” đều là mượn của Giang thu nhan.
“ai , xú tiểu tử kia thật là” giang thu nhan lắc đầu “ngươi hiện tại mang thai của hắn, hắn lại đối với ngươi như vậy”
“cũng không thể trách hắn”
Nàng thật sâu nhìn ta “ngươi thực là mệnh khổ, về sau tính toán như thế nào?”
Ta cười nói “ làm sao bây giờ, chính là
sinh đứa nhỏ ra “ ta sờ sờ bụng “ tốt nhất là nữ hải từ, sau này ta dạy
nàng võ công, dạy nàng đọc sách viết chữ đánh đàn, dù sao các ngươi cũng nhàm chán, giúp ta nuôi con không tốt sao?”
Ta thực không dám tưởng tượng, nếu như được 4 tên điên này dạy dỗ, liệu sau này con ta có giống bệnh thần kinh hay không?
Giang thu nha thở dài “đứa nhỏ không có cha “
“có mẹ đủ rồi, nếu như thực sự là cha đứa
trẻ, nhất định có ngày hắn sẽ trở lại” ta thực chính đang lừa mình, cho
tới bây giờ Hàn còn không biết ta có thai, vì cái gì phải trờ lại?
Giang thu nhan đi tới đóng cửa, khéo mắt
ướt ướt. đứa nhỏ không thể không có cha, nhưng ta có biện pháp gì. Ta là người hiểu rõ nhất, thiếu thụt tình thân là bất hạnh rất lớn. trước kia ta đều muốn cho con ta một gia đình đầy đủ, tuyệt không thể giống như
ta thiếu thốn tình thương, nhưng hiện giờ không thể làm được, trách ai
đây, là tự mình gây nghiệt.
Ta chớp mắt, nước mắt lập tức tràn ra. Nước mắt tuôn, mà ta không biết. ta cắn môi, bình phục cảm xúc. Hiện tại đứa nhỏ là trọng yếu, vì cái gì phải khóc. Lau khô nước mắt, lại cố gượng
mỉm cười. cho dù khó khăn, ta vẫn phải sống thực tốt.
Ta khẽ nằm xuống, cảm thấy toàn thân mệt
mỏi. nhưng chợt há hốc miệc, trước mắt ta, quyển sách cư nhiên hiện ra
chữ? Bốn chữ to “hoa rơi nước chảy”
Ta kinh ngạc lập tức ngồi dậy, xoa xoa quyển sách, thì ra, nước mắt của ta vô tình chảy vào quyển sách, đã làm nó hiện chữ.
Nhưng, như thế nào hoa rơi nước chảy kiếm phổ lại ở trong Mộ Dung gia?
Ta đoán rằng, quyển sách này hẳn là Mộ Dung nghĩa lấy được từ ĐỘc cô gia , nhưng nghiên cứu nhiều năm không ra kết
quả, cuối cùng đem cất ở tàng thư lâu. Vậy còn long ngâm kiếm, không
chừng cũng là hắn đang sở hữu.
Ta lập tức nghiên cứu bí tích, thực sự có
tám chiêu, cùng với chiêu thức sư phụ dạy giống nhau như đúc. Kiếm pháp
của ta hiện giờ tương đối thuần thục, hơn nữa còn phát hiện ra đằng sau
còn có chú giải khinh công phối hợp, như vậy sau này liên thủ với Hàn sẽ không phải nhờ hắn ôm qua ôm lại nữa.
Phượng vũ kiếm pháp vốn đã rất ghê gớm, nếu phối hợp thêm khinh công, quả thực là đáng sợ, chẳng trách Mộ Dung
nghĩa muốn lấy bằng được.
Hiện giờ, nội công của ta tương đối thâm
hậu.nhàm đến vô sự, ta lại luyện tập kiếm pháp cùng khinh công, ta hiện
tại đã rất thuần thục kiếm pháp, có thêm nội lực, học rất nhanh, trong
vòng một tháng. Ta đã hoàn toàn nắm rõ hoa rơi nước chảy kiếm phổ.
Ta hiện tại thực bội phục sư phụ, lấy nước
mắt làm chìa khóa? Nếu không phải tại ta vô tình khóc tuyệt đối không
bao giờ tìm ra bí ẩn.