Ta liếc mắt Mục Ngữ Tâm một cái : “không cần, ta có thể tự bảo hộ chính mình”
Lôi điện rất nhanh hỏi “Đại tẩu, người đi đâu?”
Ta the lương cười “ai, ta có thể đi đâu?”
Lôi điện nghiêm túc nói “đại tẩu, ngươi có thể đến bách heieur đường”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ. “đi, ta làm đường chủ cái gì, sớm đã từ chức.
hiện tại ta muốn tới Giang gia” trừ bỏ giang gia, sợ rằng địa phương
khác không dung ta.
“đại tẩu…”
Ta trợn mắt “trời sắp tối, ta rất đói, các ngươi làm cái gì, muốn ta ngủ ở nơi hoang dã này sao?”
“đại tẩu, phía trước có thôn trấn, chúng ta đến nghỉ chân ở đó”
Ta gật đầu “tùy tiện”
Lôi điện phân phó đưa cho xa phu một thỏi bạc rồi đuổi hắn đi, chính tay
Lôi Điện cầm cương khiển ngựa. bi thảm nhất là Mục Ngữ tâm, hiện tại chỉ có thể ngồi im như gỗ.
Ta cố ý vô tình nói “Lôi điện, ngươi cùng Thanh Hà thế nào?”
Nhắc tới Phượng cô nương, lôi Điện nhếc miệng, bất mãn nói “nàng không muốn lấy ta làm chồng”
Ta cười phun ra “ngươi thực sự ngu ngốc, ha ha…”
“đại tẩu, ngũ sư huynh đều trốn trong bách hiểu đường không chịu ra, Thanh
Hà đuổi hắ ra, ai đều biết hắn thích Phượng cô nương, chỉ là …” Thiên
Túy thở dài cái thượt
Lôi điện
trừng mắt nhìn Thiên Túy rồi nói “phải a, không biết gần đây Nhược Nhan
cô nương có dùng bồ câu đưa tin cho sư đệ không nữa?”
“a…” thiên Túy đỏ mặt cúi đầu, ta kinh ngạc nhìn Thiên Túy, hắn cũng có bộ dạng này sao?
“ngươi cùng mĩ nữ tỉ hiện giờ ra sao rồi?” ta rất muốn biết .
“đại tẩu…đừng nghe hắ nói bậy” Thiên Túy nói mà không dám nhìn thẳng vào ta, rõ ràng là bị điểm chúng huyệt.
Ta cười ha ha “hai vị sư đệ, có gì khó khăn cứ nói cho ta, đại tẩu của các ngươi am hiểu mai mối. Lôi Điện cùng Thanh Hà, Tật phong cùng Thanh
Trúc, Liệt hỏa cùng Vũ Mị, Thiên túy cùng Nhược nhan tỉ, ha ha. Mấy sư
đệ của hàn lại đi cưới muội muội của ta, ha ha…?” tính theo bối phận giờ ta vẫn lớn nhất, mĩ nữ tỉ hẳn là sau này gọi ta đại tầu đi (tác giả
khều khều: Ý vân a Ý vân, ngươi hiện giờ đã li hôn/ Ý Vân lườm: tác giả
thối, là do ngươi hại ta/ nói xong cầm dép đuổi tác giả)
Lôi điện nói “đại tẩu, hảo ý của người chúng ta tâm lãnh”
Ta liếc mắt hắn một cái “hảo tâm của ta… đúng rồi, đại sư huynh của các ngươi hiện đang làm gì?”
“đại sư huynh đang …” thiên túy nói nửa lời liền băng bó miệng “không rõ lắm”
Ta hồ nghi nhìn hắn “phải không?”
“đại tẩu , kì thật…” Liệt hỏa nói ra lại nuốt vào.
Ta thở dài “quên đi, không làm khó cá ngươi, ta biết hắn trở về sẽ không tu dưỡng nhân tính, tự nhiên cũng có việc để làm”
Hai người đều nhìn ta, cúi gằm mặt.
“tốt lắm, gần đây thần binh sơn trang có động tĩnh gì?” những tin mà bách
hiểu đường tung ra đều là hỏa mù, ta muốn biết là chân chính nội tình.
Thiên túy ngẩng đầu “giang hồ đồn đại, Độc Cô huỳnh cùng Giang tử Ngang… gần
gũi, có ý kết thân” ta trợn tròn mắt, Huỳnh nhi và bệnh thần kinh? Không có khả năng. Quan hệ của họ ta hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là hợp tác đối
phó chung một địch nhân là Mộ Dung Nghĩa. Nếu nói trước đây Y lạc Lạc
thì ta còn tin, chứ Độc Cô Huỳnh bây giờ ta tuyệt đối không tin.
“Thủy Vũ Mị đâu?”
“THủy cô nương không ngừng bôn ba trên giang hồ…”
Ta cướp lời “thôi đi, ta hiện cũng không muốn nghĩ cái gì, ta hiện chỉ muốn bình bình an an sống qua ngày, sinh đứa nhỏ”
“đại tẩu…”
“câm miệng”
Ta trợn mắt, mấy tên đó lập tức ngậm miệng như thóc, cái uy của đại tẩu
cũng khá nha (Tác giả quần áo rách bướp: Ý vân a, ngươi đã li hôn/ Ý Vân lườm: tác giả thối, còn nói nữa ta tiễn ngươi gặp sư phụ ta/ tác giả
mặt xanh như tàu lá chuối, nem nép trốn đi, mồm thì thào: biết vậy không cho ngươi học võ công)
Nếm qua
cơm chiều, ánh trăng đã nhẹ nhàng phủ xuống nền đất. tuy ta rất mệt,
nhưng ta quyết định tìm tiểu sư muội nói chuyện. ta rất ghét nàng, nhưng ta biết nàng không phải thực sự xấu, chỉ là được chiều quá hóa hư thôi. Trong mắt ta nàng chỉ là trẻ con. Nói thế nào nàng cũng là tiểu sư muội của lão công, nể mặt lão công, xem ra phải nhường nàng chút đỉnh.
Ta đi vào phòng của nàng, nàng ngồi trên giường trông như tượng gỗ. nhưng ánh mắt kia, tràn đầy bất mãn.
Ta lại ngồi cạnh mép giường, giải bỏ huyệt đạo cho nàng. Ta vừa định ra tay thì lập tức có tiếng hét “tránh xa ra, khí phụ”
Ta biết nàng mắng ta, nhưng trong vòng vài tháng, ta đã trải qua bao nhiêu nỗi khổ, vì vậy một câu mắng này, không thể thương tổn được ta.
Ta lườm nàng một cái “ít lời đi, ta đến muốn hòa giải”
Nàng tức giận trừng mắt “ nếu không phải tại ngươi, đại sư huynh sẽ không hận ta như vậy”
Ta thờ dài thượt: “ngươi hà tất cứ phải tranh với ta, hện tại ta đã bị hưu, ngươi vì sao vẫn còn hận ta như vậy?”
Nàng giật mình, ngữ khí hơi hoãn “ngươi muốn nói với ta cái gì?”
“kì thực cũng không có gì, ta nghĩ muốn nói chuyện cuojc sống, gần đây có tốt không?”
Tiểu sư muội giận dữ “ta sống thế nào liên quan gì đến ngươi? Từ khi ta đả
thương ngươi, đại sư huynh dù nhìn một cái cũng không nhìn ta”
“cho nên, ngươi tới bách hiểu đường tìm phiền toái”
Tiểu sư muội phẫn nộ “đáng tiếc không thiêu chết ngươi”
Ta cười miễn cưỡng, vỗ vỗ tay của nàng “tiểu sư muội, có một số việc là
thiên ý, ngươi không thể thay đổi, duyên phận là vậy, không cần so đo.
Tựa như ta, ta cùng hắn như thế nào, cuối cùng lại tách ra” ta khẽ cúi
đầu “ngươi cho tới bây giờ nghĩ rằng mình đáng thương sao? Ta thì sao,
bị hắn từ hôn, kì thật, ta so với ngươi càng đau khổ, càng đáng thương”
ta nhìn nàng, khóe miệng cười một cách hiền hòa nhưng vẫn ẩn chứa đau
thương
Nàng nhìn ta, chậm rãi kinh ngạc “ngươi… thực khổ sao?”
Ta lắc đầu “không, là đau lòng, vì hắn, ta thân bại danh liệt, nhưng ta
không hối hận, cho đến hôn nay, ta cũng không hối hận, không trách bất
cứ ai”
Nàng vẫn quật cường “ngươi xứng đáng”
Ta thở dài “ngữ tâm, ta không muốn nói ai đúng ai sai, kì thực ai cũng có
sai lầm. vì sao không thể bỏ qua cho đối phương, kì thực ngươi và ta,
không cần thiết phải đối đầu như vậy”
Nàng nhất thời không nó gì, cố ý không nhìn ta.
“tiểu sư muội, kì thực ngươi hiểu ta nói gì phải không? là ngươi cưỡng cầu,
thích một người mà nhất định phải chiếm hữu, chiếm hữu chưa hẳn đã là
hạnh phúc”
Nàng trợn mắt “ngươi chiếm được tâm của đại sư huynh, đương nhiên nói vậy”
Ta cười, lắc đầu “hắn đã hưu ta, chúng ta hiện giờ đường chia đôi ngã”
Nàng không tình nguyện “ngươi có cái miệng rất lợi hại”
“ngữ tâm, ta nói chính là sự thật”
“ngươi hi sinh vì đại sư huynh nhiều như vậy, hắn lại rời ngươi mà đi, ngươi hối hận không?” Ngữ tâm cũng nhuyễn bớt đi .
Ta lắc đầu “nếu hối hận sẽ không mặc hắn li khai, ta không hối hận, một chút cũng không.”
Nàng thở dài “nguyên lai ngươi cũng rất tốt”
“Ngữ tâm, ngươi có nghĩ tới hay k chính mình là ngưỡng mộ không phải yêu?”
ta khẽ nói, cho dù nàng thực yêu hắn, ta có khả năng nói cho nàng thất
điên bát đảo, từ yêu thành ghét.
“phải không?” nàng nghi ngờ
“ngươi nghĩ lại xem, đại sư huynh rất tuấn tú, võ công lại giổi, trừ bỏ rất
lạnh lùng, cái gì cũng tốt, nam nhân xuất sắc như vậy, ngươi tự nhiên
ngưỡng mộ, ngươi ngày ngày ở trong ma giáo không ra ngoài, tự nhiên
không có khả năng gặp nam nhân khác, tự nhiên lầm tưởng rằng ngưỡng mộ
là yêu.” Ta còn thực sự nói, nói cho nàng quay cuồng luôn.
Tiểu sư muội có chút đăm chiêu “ngươi nói cũng có đạo lí”
“ngươi ngẫm lại, hắn và ta ở cùng một chỗ, ngươi có cảm giác gì?”
“ân… đau lòng, căm tức”
“không xong”
“làm sao vậy”
“thực sự không phải tình yêu, nếu là tình yêu chân chính thì phải là chua xót, ngươi không phải yêu, mà là ghe tị ta”
“ghen tị?” nàng trừng mắt nhìn ta
“tiểu sư muội, ngươi đừng giận, trước hết nghe ta nói. Trước kia ngươi và hắn xuốt ngày ở bên nhau, đột nhiên ta xuất hiện, ngươi hẳn là có cảm giác
bị tranh dành, không còn được thương như trước nữa, vì vậy ghanh tị ta,
ngươi không hẳn là yêu hắn, mà là không cam tâm. Không cam tâm hắn đi
yêu nữ nhân khác, ngươi ngộ nhận tình cảm của mình. Đây không phải là
yêu” ta đồng tình vỗ vai nàng “kì thực không cần ngượng ngùng, trước đây ta cũng từng ghen tị ngươi, vì ngươi xinh đẹp hơn ta, lại ở chung với
Hàn nhiều năm như vậy” vì để khai thông nàng, ta tự mắng mình.
“ngươi ghen tị ta?” nàng không tin nhìn ta
Ta thành thật gật đàu “ đương nhiên, ngươi xinh đẹp như vậy, lại có thể ngày ngày ở gần hắn. vì vậy ta ghen tị ngươi?”
Khóe miệng nàng khẽ nhúc nhíc “ta hiểu được ý của ngươi”
Ta cười thầm tâm kế đại thành, bề ngoài thì gian tra như vẻ đau khổ nói
“tiểu sư muội, kì thật ngươi rất tốt, vì cái gì phải bó buộc mình, nam nhân
trên đời rất nhiều, bệnh thần kinh… không, Giang Tử ngang không tồi đi,
ngoài ra cũng có nhiều nam nhân khác, chỉ cần ngươi thả lỏng tâm tình,
buông bỏ cố chấp, trước mặt lại là biển rộng trời cao. Dựa vào thân phận và dung mạo cùng võ công của ngươi, ta đảm bảo có vô số nam nhân muốn
được yêu ngươi” nói đến nói đi, ta vẫn muốn trở thành ba bị, thật tiếc
vì trước đây không làm nghề buôn người a?
“có thể chứ>?”
Ta vỗ mông “đương nhiên có thể, ngươi xem ta, một thân ngạo cốt, trên
giang hồ có bao nhiêu nam nhân hướng tới?” ngạo cốt của ta e rằng ngàn
năm sau không tan biến?
“Nguyệt Quang tiên tử quả là rất có khí chất” nàng nói một câu làm ta xuýt nữa ngã ngửa, miệng ta quả thực lợi hại nha.
“nhớ kĩ, ngươi không được phụ thuộc vào hắn, hắn không cần ngươi, ngươi sao
lại phải bám lấy hắn, ngươi tìm một nam nhân khác xuất chúng hơn hắn,
tức chết hắn.
“nói thực có lí”
“hảo a, chỉ cần ngươi hiểu, ta có thể tìm cho ngươi, nhờ bách hiểu đường đi, chẳng phải gần đây có tìm ra thập thanh niên tài tuấn sao?”
“đúng rồi, ngươi hẳn là tìm cho ta đi”
“hảo a, ta nhất định tìm cho ngươi một nam nhân tốt nhất”
“đại tẩu, giải huyệt đạo cho ta, chúng ta nó chuyện”
“không vấn đề”
“đại tẩu, ngươi định tuyển nam nhân nào cho ta vậy?”
“ư, Giang tử Ngang, người đứng đầu bảng đi”
“có nghe thấy, nghe nó hắn…”
Nói chuyện một hồi là cả đêm, ta cố ý nói loạn bát nháo, vẽ ra một cái bức
tranh cho tiểu sư muội xem, lừa nàng đến cha mẹ là ai cũng không biết.
từ nam nhân thì chuyển qua quần áo, nói tới ẩm thực, rồi lại thi từ, cái gì cũng có thể nói. Cho tới hừng đông, nàng đã muốn bị ta nói cho thành đầu heo. Năng lực của ta có lẽ không nhiều, nhưng gạt người thì tuyệt
đối là thiên hạ vô địch thủ.
“tốt lắm, ta buồn ngủ rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt” ta vặn vặn cái eo
“ngươi ngoan ngoãn trở về thiên ma giáo làm tiểu sư muội, sau này ta tìm cho ngươi phu quân tốt”
Nàng khó xử cúi đầu “đại tẩu, đột nhiên ta không muốn về, ngươi rất lợi hại, ta muốn theo ngươi”
“ta lợi hại ở đâu?” bình thường như cân đường thôi.
“ kiến thức của ngươi bác đại tinh tâm, vượt xa hiểu biết của thường
nhân, chẳng trách làm được đường chủ bách hiểu đường. di theo ngươi,
nhất định ta học được rất nhiều” học cái gì, có mà học đi lừa người?
Ta khoát tay “ta rất ghét phiền phức, đừng theo ta, ta cũng nói cho ngươi, sau này ta quy ẩn giang hồ, ngươi theo ta chắc chắn sẽ nhàm chán.”
“nga”
Ta liếc mắt “ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở về, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi
lưu ý hảo nam nhân” ta cố ý đem nàng gán với bệnh thần kinh, dựa vào
tính khí của nàng, đại khái có thể chế phục bệnh thần kinh đi.