Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 119: Chương 119




Khi ta tuyên bố tin tức đó, toàn thể mọi người lập tức kinh ngạc đến đóng băng. Tiếp theo là thanh âm kháng nghị.

“đại tẩu, họ Giang so với đại sư huynh kém nhiều lắm” Mục Ngữ tâm kinhngajc, không để ý ai đó mặt đen như bao công. Ai kêu hắn quả thực kém người ta, ta thực cảm thấy có lỗi với hắn.

Ta liếc mắt nàng một cái “đại sư huynh ngươi đã hưu ta”

“tỉ tỉ, người này đáng tin sao?” PHượng thanh Hà chỉa chỉa Giang Tử Ngang “hắn cũng từng hưu tỉ”

Giang Tử Ngang quả nhiên gạt ra nói “ta cam đoan sau này bồi thường nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng”

Ta thấy hắn thẳng thắn như vậy không khỏi cảm động : “đừng nói to cẩn thận động thai khí”

Quả nhiên nàng ta lập tức câm như hến.

“tỉ tỉ, người đang mang thai làm sao kết hôn?” Phương thanh Trúc nhỏ giọng ngần ngừ.

“tỉ tỉ ngươi bụng bầu vẫn cưới đó, vì đang mang bụng bầu mới chạy hôn đó” ta nói như chảm đinh chặt sắt.

“ta không chuẩn” Độc Cô Huỳnh lãnh đạm một câu

Ta kì quái “vì cái gì?”

“ngươi đã là thê tử của đại ca ta, kiếm này là nữ nhân của hắn, như thế nào gả cho người khác” nét mặt nàng bình tĩnh kì thật nàng lại đang cực kì kích động.

“ta đã bị hưu” ta nhẹ nhàng như không trả lời.

“nhưng…” ta tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng còn có thể nói gì? Ta dọa nàng đến không thể nói

“hắn… thực xin lỗi” vẫn có thể nói được, giỏi.

Ta khoái trá nói : “các vị, lòng ta đã quết, không cần khuyên thêm, nhanh chóng đi làm, ba ngày sau lập gia đình” ngữ khí kiên quyết, không cho bất cứ ai phản kháng, tựa như khi Bác Hồ đọc tuyên ngôn độc lập.

Tư Đồ Dạ thực khó xử “đường chủ, ba ngày…”

“tỉ tỉ, ta biết ngươi nghĩ đến cho ta , nhưng không cần phô trương”

Ta liếc mắt kẻ tự cho mình là thông minh “ai nói nghĩ cho ngươi, là nghĩ cho ta a, ngươi mang thai giỏi lắm chưa tới 2 tháng, còn không thấy bụng đâu, còn ta a, bụng ta đã to vượt mặt, không cưới sớm sao được?” kẻ nào đõ kia, lập tức mặt xám ngoét.

Lục tây Lâm đứng lên “được, thuộc hạ xin tận lực”

“ngươi yên tâm, ta lập tức phân phó gia nhân” Giang Tử Ngang cũng lên tiếng.

“ai, ta giúp ngươi” Độc Cô Huỳnh không thể không tham dự.

Ta vừa lòng mỉm cười “tốt lắm, ba ngày sau lập gia đình”

Giang Tử Ngang dừng lại nhìn ta, trong mắt hắn, ta thấy một phiếm ưu thương không rõ .

Ta nháy mắt “Thanh Hà, phải ăn mặc như thế nào?”

“tùy tiện” nàng chán nản trả lời .

“miễn đi” Giang Tử Ngang thâm trầm mở miệng.

Hắn nhìn ta “nàng cần sính lễ gì?”

Ta phất tay “cái gì cũng không cần”

—- Ban đêm, ta phân phó tất cả hạ nhân lui ra, gọi Lục Tây Lâm vào phòng. Từ khi thu được mệnh lệnh , hắn vẫn chưa tiêu hóa được, nhưng cũng bắt đầu hành động, không biết đã thả đi bao nhiêu bồ câu đưa tin.

“Lục đại ca, ngươi có biết ta tìm ngươi có chuyện gì không?”

Hắn ngồi đối diện ta, lắc đầu “không biết?”

Ta rút ra lệnh bài đường chủ : “vật này từ giờ thuộc về ngươi”

“đường chủ… người lại…”

Ta cười khổ “ngươi xem ta xem, bụng lớn như vậy, còn có thể làm đường chủ sao? Lục đại ca, ta thực sự mệt, không muốn làm đường chủ, ngươi có Thanh Trúc làm hậu phương, thực sự rất có tư cách đảm đương, đừng nói cái gì quy củ lê nghi với ta, tuổi ta so với ngươi còn nhỏ hơn,kêu sư bá thực sự làm ta như già lắm”

“ý tứ của người là?” hắn hỏi ta kì quái.

“ta tin tưởng không bao lâu, sẽ triệt để thoái ẩn giang hồ. đến lúc đó, ngươi kế nhiệm đường chủ, hiểu chưa?” chức đường chủ này thực sự mệt chết ta (Hoa: ai a, hình như từ ngày làm đường chủ Vân tỉ chỉ có chơi chứ chưa có làm việc gì mà cũng mệt a, lười như heo a/ Hàn ca ánh mắt như băng sơn ngàn năm phóng điện về phía Hoa/ Hoa xách dép chạy thẳng)

Thấy hắn vẻ mặt khó xử, ta làm bộ “ ta cầu ngươi” hắn lập tức sợ hãi “đường chủ… ta đáp ứng là được”

Ta vừa lòng gật đầu “được, cám ơn”

Lục Tây lâm kiên quyết nói “Lục mỗ tuyệt không phụ sự tín nhiệm của đường chủ, tuyệt không phụ ân dưỡng dục của sư phụ bao năm, thề đem bách hiểu đường phát dương quan đại”

Ta cười, bật cười “Lục đại ca a, bách hiểu đường lớn như vậy, còn có thể phát dương quan đại hơn nữa sao”

Lục tây lâm ha ha cười ngây ngô, quả thực là vậy, với uy thế và tầm vóc của bách hiểu đường hiện giờ tựa như mặt trời giữa trưa, giang hồ đệ nhất bang, sánh ngang với Võ Đang, Thiếu Lâm, như đã ở trên đỉnh cao nhất rồi, còn có thể cao hơn nữa ư.

Ta mỉm cười nói “lục đại ca, bách hiểu đường thực sự có bao nhiêu tiền”

“nhiều năm kinh doanh như vậy, thực sự… phải hỏi Trúc nhi, nhưng… ước lượng có lẽ là phú khả địch quốc” quả thực nhiều tiền như vậy, vậy ta an tâm

Ta cười hì hì “Lục đại ca, lấy cho ta một thứ”

“đường chủ, cần cái gì? Chỉ cần bách hiểu đường có, tùy thời có thể lấy đi, cho dù không có, cũng dốc hết sức tìm về”

“ta cần chút tiền tài thôi” ta thích cuộc sống đạm bạc, nhưng tiền là tiên là phật, là sức bật của lò xo, là thước đo của giá trị a, có chút tiền vẫn hơn.

Hắn mặt không đổi sắc “tất cả tài bảo của bách hiểu đường, đường chủ tùy thời có thể lấy đi” toàn bộ? không cần nhiều như vậy.

Ta cười cười “không cần nhiều như vậy, ta chỉ cần một chút là được”

Lục tây Lâm hạ thấp giọng : “đường chủ, sư phụ từng đem một đám tài bảo vứt xuống hồ sau của Nguyệt Quang tiểu trúc, ta kêu người lôi đống tài bảo đó lên cho người, thế nào?” tiểu Bạch còn giấu tiền?

“được”

“đường chủ chờ vài ngày, ta phải phân phó mọi người” phân phó, vài ngày? Như là rất nhiều?

“rất nhiều sao?” ta trừng lớn mắt

“không nhiều lắm” ta vừa thở ra một hơi chợt nghe hắn nói : “15 rương châu báu, mười rương bạch ngọc, mười rương vàng đĩnh”

“a?” ta há hống miệng, thật không thể ngậm lại, ông trời a, quả thực từng đó có thể coi là đại bảo tàng rồi.

“kì thực, đó là tài lực mà những ngày đầu xây dựng bách hiểu đường, cố đường chủ tích cóp lại để phòng bất chắc, hiện tại bách hiểu đường như mặt trời ban trưa, không cần đến nó, đến sau này Lục mỗ sẽ từ từ tích cóp lại sau” hắn thực sự là hào phóng, đem cả vốn dự phòng ra cho ta dùng?

“nhiều quá, ta không dùng hết” nhiều như vậy, làm sao ta cất hết chứ?

“không nhiều” hắn nói như không, lại có vẻ mong chờ ta nhận lấy. nhìn bộ dáng của hắn không phải là đưa tiền cho ta mà tựa như là đến đòi nợ ta?

“này…” ta còn do dự, nhiều tiền như vậy, dụ trộm vào nhà a.

“đường chủ, vợ chồng hai người thiên hạ vô địch, có ai dám để ý tới chứ, hơn nữa sau này nếu thực sự có ngày bách hiểu đường cùng quẫn, chúng ta vẫn là đến nhờ đường chủ”

“nhưng…” ta vẫn thực sự nuốt không trôi đống vàng này.

“đường chủ, tâm địa người thiện lương, không bằng đen đi cứu thiên tai đi, gặp nạn cứu nạ, hi vọng có thể cứu giúp dân chúng khỏi cơn khó khăn” biết lòng ta mềm, cố ý đánh vào nhược điểm này. “ừ thì… thôi được” cuối cùng ta cũng không thể chối từ

“đường chủ, muốn đặt ở đâu, ta lập tức đi làm” hắn đứng lên, không quan tâm ta đồng ý hay không.

Ta đành thờ dài

“đem đến điểm thương sơn long tuyền sơn cốc u minh quỷ vực, nơi đó có bốn vị kì nhân, chỉ cần nói là đồ của ta là được, về phần để ở đâu, tùy tiện họ đi” trước cho 4 gia hỏa đó trông coi, về sau nói sau.

“người nhận thức bốn vị tiền bối?” Lục tây lâm kinh ngạc.

“ta làm xong hết mọi việc thì về đó ẩn cư”

“hảo, ta lập tức làm. Đường chủ yên tâm, ta sẽ làm tốt, bí mật này ngoài trừ ta và người, không có ngươi thứ ba biết” ách, hắn muốn giết người sao?

-=–

Ta cuối cùng lần thứ ba lập gia đình.

Ta cố ý tốc chiến tốc thắng, không hi vọng nhiều người biết việc này, nếu việc này truyền ra giang hồ, có thể oanh động tựa như bom nguyên tử. bách hiểu đường chính phó đường chủ đồng thời thành hôn, không phải là chuyện nhỏ. Mọi người nhất định sẽ chú ý tới ta, ta là vợ của Hàn ai ai cũng biết, lại đột nhiên gả cho Giang Tử Ngang, không chừng còn có người nghĩ ta bị điên. Người tới tham gia hôn lễ, may sao không nhiều, ngoài mộ số thân tính ở bách hiểu đường, một vài người quen của thiên ma giáo, gia nhân của Giang gia và một số người qua đường hiếu kì thì chẳng còn khách nhân nào khác, thực hồ nghi Giang tử Ngang không có phát thiệp hồng a?

Bách hiểu đường chính phó đường chủ cùng nhau lập gia đình, võ lâm đại sự kiện a, không xem thực lãng phí. Hơn nữa nghe nói phó đường chủ gả cho một trong tứ đại hộ pháp của ma giáo, hai tỉ muội này chuyên chọn nam nhân trong ma giáo sao?

Ta cùng PHượng thanh Hà ngồi ngốc trong tân phòng, một đám người vây quanh hóa trang. Ta làm cho các nàng bu quanh PHượng thanh Hà, còn ta tự mình ngồi tự kỉ một góc tự đánh phấn. hôm nay diễn viên chính là PHượng thanh Hà, ta chỉ là diễn viên thứ chính mà thôi.

“đại tỉ, người xem, thực đẹp” Phương thanh Trúc ghé vào tai nàng, hảo một đôi tỉ muội, thực sự hâm mộ.

“ngũ tẩu thực sự rất được” Mục Ngữ tâm cũng chen miệng, thuận tiện kiểm tra xem có thiếu cái gì hay không.

“tỉ tỉ, ngươi thực sự phải gả đi sao?” Thủy Vũ Mị thực sự buồn cười , đều đã đến mức như này rồi, không gả đi thì làm gì?

Ta gật đầu. Độc Cô Huỳnh có vẻ không yên lòng, loạn nhìn khắp nơi, tựa hồ chờ đợi cái gì.

“ Vân nhi” một người vội vàng vọt vào.

“Là tỉ?” Mộ Dung nhược nhan một thân phong trần đứng trước mặt ta.

Nàng bất đắc dĩ nói “là ta”

“tỉ tỉ, người sao đến đây?” nàng hẳn là vội vàng chạy đến đây.

Nhược Nhan tỉ lau đi mồ hôi trên trán “không có gì, nghe được tin tức ta ngày đêm lên đường, thay đổi mấy chục con ngựa, cuối cùng đến đây”

Ta cười khổ “tỉ… việc gì phải gấp vậy?”

“còn nói” nàng hướng ta tức giận “sao lại thế này?”

“cái gì?” ta cố ý giả ngu.

“ngươi vì cái gì gả cho giang đại ga, Mục – Phu ­– Nhân”

“ thì gả thôi” ta như không sao cả nói.

“giờ lành đã đến, tân nương, mau mau” hỉ nương đã nghiên ngả lào đảo chạy vào.

“bái đường, về sau giải thích” ta đã bị hỉ nương kéo ra khỏi cửa, nhìn thấy Độc Cô Huỳnh kích động lo lắng, ta chỉ thở dài.

Ta cúi đầu, một đường đi vào đại sảnh, nơi nơi đều có âm thanh bàn tán xôn sao.

“tân nương tử thế nào có bụng lớn vậy?”

“bụng lớn có gì kì quái, Mộ Dung đường chủ đã là ba lần xuất giá”

“nàng không phải cùng Mục Hàn thoái ẩn giang hồ sao? Vì sao đột nhiên ra đây lập gia đình?’

“ta làm sao biết”

“có phải Giang trang chủ dùng thiệt tình cảm động nàng, còn ma nhân kia quả thực lãnh huyết, cho nên nàng hồng hạnh xuất tường?”

“có thể đi, bất quá không phải nàng đang mang thai sao, còn có thể xuất tường?”

“có thể hay không…”

Các thứ đồn đại đều nói đi ra, khiến ta xuýt choáng, tuy sớm đoán được, vẫn có chút chịu không nổi.

“giờ lành đã điểm, bái đường” một tiếng hô lớn, thanh âm ồn ào lập tức đình chỉ.

“nhất bái thiên địa” ta bị hỉ nương kéo đầu , chết tiệt, không sợ thương đến đứa nhỏ sao?

“nhị bái cao đường” ta thẩm chửi hỉ nương, vội như vậy làm gì, đuổi đi đầu thai sao?

“phu thê giao bái”

Chính ta kiến thiết mọi việc, nhưng đến phút chót lại thập phần không muốn, đứng như tượng gỗ.

Giang Tử Ngang nhỏ giọng nói “Phượng cô luonwg cùng Lôi điện đang chờ” chúng ta là hôn lễ tập thể, cùng nhau bái đường, thực sự phiền toái.

Ta cắn răng, hồ nháo ‘gật đầu’

Chúc tân nhân trăm năm hảo hợp, loan phượng hòa minh, tặng nhập động phòng…. Trời ơi, tiến động phòng, mù hỉ nương chết tiệt, ta giết ngươi.

Ta không cam tâm bị đỡ vào đi.

….

“chậm đã” di, thanh âm rất quen, hắn đến sao?”

Ta bị kích động, đạp hỉ nương một cái, tiện thể đạp thêm mấy cái nữa trút giận rồi quay người lại.

Quả thực là hắn, đứng trong đám người, cả người tỏa ra hàn khí kinh nhân, đôi mắt lãnh khốc âm trầm khóa chặt trên người ta. Mọi người còn không kịp phản ứng, hắn đã ở bên cạnh ta, ôm lấy eo ta. Ta chỉ cảm thấy thân hình hẹ bẫng, tiếp theo đã bị hắn bế lên. Chỉ cần là người có mắt, tất có thể hiểu đây là cướp dâu. Bởi vì người tới thực sự lợi hại, hơn nữa cùng với tân nương có quan hệ đặc thù, mọi người không dám mở miệng, tốt nhất ngoan ngoãn xem diễn.

“nàng là nữ nhân của ta” hắn lạnh như băng hướng Giang Tử Ngang nói.

Giang Tử Ngang thản nhiên nói “quả nhiên ngươi tới” nói xong lấy ra trong người một tờ giấy vứt gia. Hàn đưa tay bắt lấy, con ngươi lóe lên một tia kinh ngạc.

“cám ơn” nói đơn giản như vậy, rốt cuộc là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.