Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 122: Chương 122




Bất quá chỉ là một quyển võ lâm bí tịch, một bộ võ công, lại làm rung động cả giang hồ. trong lúc nhất thời, vô số võ lâm nhân sĩ tụ tập ở Mộ Dung sơn trang, tất thảy đều vì một bộ bí tịch. Nghe nói, đó là một bộ võ công tênh lưu nguyệt thập bát thức. nghe nói, lưu nguyệt thập bát thức là khoáng cổ tuyệt học, so với đạt ma kinh hay cửu âm chân kinh cũng không thua kém. Chỉ cần luyện thành 18 thức này, tuyệt đối có thể độc bá võ lâm. Không biết vì nguyên nhân gì, lưu nguyệt thập bát thức lại lưu lại ở Mộ Dung sơn trang, độc bá võ lâm là một thứ vô cùng hấp dẫn. các môn phái đều đã thèm đến nhỏ nước miếng, liền gọi hết bà con cô bác anh em họ hàng láng giềng gần xa tới để ‘xem’ bí tịch….

Giờ phút này, ta và Hàn đang ngồi ở Long Hưng quán uống trà. Nghe mấy kẻ xung quanh bàn tán vể bí tịch, ta không khỏi cười gian.

“Tử Ngang cùng Huỳnh nhi không đến?” Hàn bất giác hỏi một câu.

“bọn hắn hẳn là đã sớm đến, có lẽ hiện tại đang làm tân khách ở Mộ Dung gia” Lôi Điện cùng PHượng thanh Hà vừa qua tân hôn, Lục Tây Lâm cùng phượng tiểu cô nương còn đang an bài ở bách hiểu đường, cho bọn họ thời gian trang mật đi. Lôi điện cùng Thủy vũ mị đã về nhà cầu thân, Tư Đồ Dạ về bách hiểu đường chuẩn bị thành hôn. Chân chính đến Mộ Dung gia xem diễn kịch, kì thực chỉ có mĩ nữ tỉ, mnt, Giang Tử Ngang, Độc Cô Huỳnh. Ta là phụ nữ mang thai, vì vậy hành trình rất chậm. mĩ nữ tỉ tỉ lại là người của Mộ Dung gia , cho nên họ đã đi trước. dù sao vở kịch này diễn viên chính là ta, ta không đến, đương nhiên chưa thể mở màn.

“Nàng nghĩ sẽ làm như thế nào?” Hàn uống rượu, thuận tiện hỏi ta. Ta uống trà, vì mang thai không thể uống rượu.

Ta như không phải việc của mình nói “tạm thời chưa nghĩ tới”

“ha ha” hắn cười, nụ cười hơi kì quái, có phải đang nghĩ may mắn không kết thù với ta.

Ta khẽ cười lạnh “ta cho hắn hối hận, 21 năm trước làm, giờ gặp báo ứng:”

“Vân nhi, đừng hồ nháo, ta đáp ứng với Giang tiền bối, nàng đối với ta có ân” cái gì a, lão bà đó cho ta ăn mật rắn, thiếu chút hại chết ta, may mắn ta có băng thiềm.

“ta nói công khai chuyện đó sao?” ta không phải là kẻ hiện, khi biết được chân tướng của lưu nguyệt thập bát thức, một kế hoạch đã hình thành trong đầu ta.

“hết thảy đều đã được dự kiến” đương nhiên… cái gì cũng đã có kế hoạch.

Ta cười tựa ao thâm khó lường “ta cho hắn nếm tử cái tư vị bị buộc đến tuyệt lộ, ta nghĩ tung tin hắn sở hữu bí tịch ra ngoài , nhất định vô số kẻ tham lam sẽ muốn đến dòm ngó” hôm đó, ngay sau khi nghe được bí mật của lưu nguyệt thập bát thức, ta lập tức cho người của bách hiểu đường tung tin ra ngoài. Hơn nữa còn thêm mắm muối dưa cà, khoa trương lưu nguyệt thập bát thức như thần công vô địch. Kì thật ta không biết rốt cuộc cái võ công đó lợi hại tới đâu. Dù sao nghe Hàn thực sự bận tâm. Tùy tiện mượn dao giết người.

Người trong giang hồ đều là kẻ tham, chỉ cần tin tức vừa loan đi ra, Mộ Dung gia lập tức náo nhiệt. năm đó Mộ Dung Nghĩa liên hợp 4 người bức Độc co gia, nay cho toàn thể võ lâm đến bức hắn.

Hàn cười khổ “Vân nhi, vẫn là nàng nghĩ vì ta”

“ta là thê tử của huynh, là mẹ của con huynh, ta không giúp huynh thì giúp ai? Yên tâm, vở kịch này rất náo nhiệt.”

“tùy nàng vậy” hắn cười khổ, biết là không có biện pháp nào với ta.

Ta cười hì hì “lão công thực tốt”

Hắn nâng cằm ta “khả năng nháo loạn của nàng là thiên hạ vô địch” đó là đương nhiên, toàn võ lâm đều bị ta đùa trong lòng bàn tay. Ta sờ bụng, nếu là sinh ra một nữ nhân, liệu có thể như vậy chăng?có hồ nháo giống ta không? kinh thế hãi tục?

“nghỉ ngơi thôi, mai chúng ta tới Mộ Dung sơn trang, hết thảy ân oán, đều có điểm kêt thúc”

Hắn gật đầu, không nói gì, kì thực ta biết, trong lòng cái gì cũng rõ ràng, chính là cô ý vô tình nói ra để tự sướng một phen.

— Mộ Dung gia, đã lâu nắm rồi nơi đây không còn náo nhiệt như vậy, so với đại hội võ lâm năm xưa còn muốn lớn hơn. Hắc bạch lưỡng đạo tề tựu, nỏi danh, vô danh, võ công cao cường cho đến loại mèo ba chân, các thức các dạng đều có. Đáng tiếc đằng sau sự náo nhiệt như vậy đều là tâm cơ thủ đoạn tham lam lừa lọc a.

“quái, thế nào nhiều người hầu như vậy?” nhìn thấy nhiều người hầu ta nhịn không được hỏi.

“Mộ Dung gia người hầu rất đông, tuy một phần đã chạy đi, nhưng vẫn còn không ít ở lại” Hàn đơn giản giải thích.

“bụng lớn vậy còn đến tranh đoạt bí tịch?” ta đột nhiên nghe người bên ngoài bất mãn nói. Ta liếc mắt một cái, là một gia hỏa mắt híp, đang nhìn ta với con mắt khinh thị.

Ta khịt mũi, khinh bỉ nói “thần kinh”.

“ngươi nói cái gì?” hắn tức giận, một bộ muốn ăn thịt người.

Ta liếc hắn một cái “bổn cô nương thích đến ngươi cấm được sao? Ngươi không phục?”

Ha ha, bụng lớn vậy còn xưng bổn cô nương.

“dựa vào ngươi cũng muốn tranh bí tịch, chỉ sợ không còn mệnh để mà tranh”

“đường quan tâm tới hắn” Hàn căn bản không liếc đến một cái, đỡ ta đi vào. Mới sáu tháng, hắn khẩn trương làm gì, ta thường nghĩ rằng sinh con là hắn chứ không phải là ta.

“hừ, không quan tâm kẻ điên” ta hừ lạnh.

“địa phương như vậy không lên đến” tên mắt híp vẫn cố nói theo, vô nghĩa, đây là nhà của ta, ta nếu nói một câu là cho chó ra cắn đuổi hắn, ách… mặc dù Mộ Dung gia không có chó, nhưng cũng có thể đuổi hắn.

“bổn cô nương đến Mộ Dung sơn trang ngươi không đồng ý sao? Ta nói ngươi lập tức cút khuất mắt ta, về sau nghiêm cấm lại gần Mộ Dung sơn trang” ta bực tức chỉ hắn mắng.

“hảo, tiện nữ, không muốn sống…”

Ta thở dài, bởi vì ta còn chưa kịp đuổi hắn, một thanh trường kiếm đã dừng ngay trước miệng của tên mắt híp, Hàn đã rút kiếm tự bao giờ, tùy thời có thể đưa tên ngu kia đi gặp sư phụ ta.

Ta nhẹ kéo tay Hàn “tha hắn đi, tích chút đức cho con chúng ta”

Hàn gật đầu thu kiếm bên hông.

“ngươi… ngươi có biết ta là ai không?” mắt híp vẫn không chịu thua, không cần mạng sao?

“đi vào” ta mặc kệ tên mắt híp. Căn bản là sợ ở lại nữa thì mạng nhỏ của ai đó không dữ nổi.

“Mộ Dung Ý Vân?” đột nhiên có người thét lên chói tai.

“nữ phụ mang thai kia… là Mộ Dung Ý Vân sao? Vậy nam tử bên cạnh hẳn là…”

“không, phu thê họ chẳng phải đã quy ẩn giang hồ sao? Vì sao còn đến đây ?”

“đây là nhà Mộ Dung gia a, Mộ Dung gia có việc nữ nhi còn không đến sao được?”

“chỉ sợ là vì lưu nguyệt thập bát thức”

“xong rồi, Mục Hàn nổi danh sợ vợ, hôm nay ngươi mắng Mục phu nhân… đời ngươi song rồi, khôn hồn thì về nhà tự vẫn đi , bảo vợ con họ hàng tròm xóm trốn đi, hoặc giả tới mĩ nhờ FBI đưa vào diện bảo vệ nhân chứng”

Mắt híp lập tức run rẩy, sững sờ tại chỗ. Ta không quay lại nhưng vẫn không nhịn được buồn cười.

“Hàn, chúng ta nổi danh thự a”

“Ngốc, nổi danh có gì tốt?” đương nhiên, vì vậy mà ta mới muốn ẩn cư.

Đại sảnh tụ tập không ít người, tất cả đều là nhân vật có máu mặt, Độc Cô Huỳnh, Giang Tử Ngang, Mục Ngữ tâm, Thủy vũ Mị… tất cả đều đã có ở trong đó. Hai ta vừa mới tiến vào, tất cả âm thanh đình chỉ, tất cả ánh mắt lập tức tập trung về đây.

“helo moto, xin chào các vị” ta cười hi hi nói, nhìn tựa như hồng nương vào cửa vậy.

“còn biết trở về” Mộ Dung Nghĩa hừ lạnh một tiếng.

Ta cười cười “phụ thân… ta mang ngoại tôn về nhìn mặt người, người mất hứng sao? Chẳng lẽ người hi vọng nữ nhi chết già trên núi vĩnh viễn không trở lại thăm người sao?”

“hai vị mời ngồi” Mộ Dung Nghĩa lãnh đam. Nhiều người đến quấy rầy như vậy tựa hồ khiến hắn mệt chết, ha ha, xứng đáng.

Ta cố ý ngồi cạnh Độc Cô Huỳnh, Huỳnh nhi lập tức hiểu ý nhỏ giọng “toàn bộ đã xắp xếp ổn thỏa”

Ta cười tựa như hồ li “tốt lắm” Mộ Dung Nghĩa, ngươi xong đời.

“đại tẩu, khi nào động thủ?”

“không vội” ta cười gian “ rất nhiều người hướng Nhược Nhan cô nương cầu thân” Mộ Dung lão nhân có hai nữ nhân, ta thì đã gả ra ngoài, chỉ còn con lớn Mộ Dung Nhược nhan, sau khi lão qua đời, tất nhiên tất cả tài bảo sản nghiệp bao gồm cả võ công bí tịch đều là truyền lại cho đứa ngon này. Cũng vì vậy có vô số kẻ đã tính kế lên đầu Nhược Nhan tỉ, gia nghiệp khổng lồ của Mộ Dung gia, võ lâm đệ nhất mĩ nữ, lưu nguyệt thập bát thức… chỉ cần 1 bước là tóm gọn tất cả, tham thật a.

“một đám cầm thú, ta dám cam đoan bọn chúng một cọng tóc cũng không chiếm được”

Ta khẽ cười, nhìn lão cha rồi nhẹ giọng “phụ thân, nghe nói gần đây người đã luyện được lưu nguyệt thập bát thức?”

Tất cả mọi người lập tức im bặt, đèn sân khấu lập tức chuyển hướng về phía Mộ Dung Nghĩa sáng chưng, micro đã chuẩn bị kĩ lưỡng.

“không liên quan đến ngươi” lão nhân tái mặt.

“phải không?” ta tươi cười đứng lên “các vị biết không, trên giang hồ có một ngụy quân tự, hắn cái gì cũng có thể làm, vì thiên hạ đệ nhất, hắn trước cướp đoạt thần binh lợi khí, võ công bí tịch, rồi còn đồ sát trăm nhân mạng, vậy mà cả giang hồ vẫn nghĩ hắn là người tốt. hôm nay, trước mặt các vị, ta nhất định phải nói cho ra ngô ra khoai ra củ đậu” ta khóe miệng mỉm cười, đem ánh mắt hướng tới Mộ Dung nghĩa, thân mình hắn cứng đờ, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời.

“hắn là ai vậy?” một kẻ nào đó tò mỏ hỏi.

“hắn a…” ánh mắt của ta đảo khắp mọi người, chỉ cần là kẻ ngụy quân tử, đều bị một cái nhìn của ta làm rùng mình.

“Ý Vân, không cần” mĩ nữ tỉ cùng Giang Tử Ngang tựa như đồng thời ngăn cản ta.

Mọi người càng thêm nghi hoặc. ta làm như không thấy, nếu Hàn đã hứa không công khai bí mật 21 năm trước, vậy ta công khai bí mật khác, cũng không coi là bội tín a.

“Huỳnh nhi” trước ta nhìn vào Huỳnh nhi, Độc Cô Huỳnh đứng lên, đi tới cạnh ta, vẫy tay một cái, lập tức có một hán tử đi tới, nàng thì thầm một chút, lập tức hán tử gật đầu rồi rời khỏi.

“Độc cô cô nương, rốt cuộc có chuyện gì?”chưởng môn Tung sơn nhẫn nại không được, cuối cùng hỏi.

“chờ một chút là rõ” nàng lạnh như băng đáp.

“các vị đừng vội, chờ xem” ta tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt nhìn vào Mộ Dung Nghĩa, hắn đang căm phẫn nhìn ta, ha, có giỏi thì động thủ coi, hôm nay ở đây nhiều người như vậy, hắn dám động thì xem mạng hắn có đủ không? Chỉ thấy một nam tử chân thấp chân cao đi vào. Ta mỉm cười “các vị biết hắn là ai sao?”

Mọi người đều lắc đầu rồi bàn tán, căn bản không nhận ra là ai.

“hắn là… Lôi Động Môn Hải Phong”

“không thể nào” Hẳng sơn chưởng môn là người đầu tiên nhảy dựng lên.

“vì sao không thể?”

“bốn năm trước, Lôi Động môn một đêm bị hủy, tất cả người trong đó đều bỏ mạng, môn chủ Hải Phong cũng không sống sót”

Nam tử chậm rãi gật đầu, âm trầm nói “đạo trưởng, còn nhận ra ta không?”

“ngươi… đích thị là Hải phong?” Hoa hiển tử kinh ngạc không thôi, Mộ Dung Nghĩa trợn mắt há mồm, toát mồ hôi lạnh.

Hải phong gật đầu “ tại ha năm xưa mắc kì bệnh từng mời đạo trưởng tới thăm mạch , đạo trưởng ở Lôi động môn đúng 15 ngày chữa bệnh cho tại hạ, hẳn là nhận ra được tại hạ”

“nhận được, ngươi thực sự là Hải Phong” ha Hiển tử gật đầu, một cái gật đầu này, ai dám không tin.

“Hải môn chủ, nói, bốn năm trước có việc gì?” Hoa Hiển tử vội hỏi.

“bốn năm trước, vảo một tối, có người xông vào lôi điện môn, áp chế ta đòi đưa ra Lôi Động chưởng pháp. Ta đương nhiên không đưa, còn cùng đối phương giao thủ. Không nghĩ đến, võ công hắn cao cường, không những đánh ta bị trọng thương, còn tàn nhẫn hạ sát toàn bộ người trong Lôi Động môn, khi đó vì dữ mạng ta dùng nội công gia truyền phong bế khí tức, hắn tưởng ta đã chết lên rời đi. Ta sau đó tìm nơi ẩn cư, là bách hiểu đường thu nhận ta, nguyện ý tìm công đạo cho ta” hắn nói xong, đôi mắt đầy oán khí nhìn Mộ Dung Nghĩa.

“ngươi vì sao sau đó lại không công bố việc này ra , bất cứ ai có lòng nghĩa hiệp cũng có thể thay ngươi tìm công đạo” Hoa Hiển tử xót xa, hắn và Hải phong giao tình không tệ.

“bở vì người kia danh vọng ngút trời, người người kính nể, sẽ không có ai tin ta, vì vậy chờ thời cơ mà thôi”

“hắn rốt cuộc là ai?”

Hải phong không nói gì, nhưng ánh mắt căm hờn nhìn Mộ Dung Nghĩa. Không cần nói mọi người cũng biết rõ.

“Mộ Dung Nghĩa?” rốt cuộc có người không nhịn được sợ hãi than.

“Là hắn?” Hải phong từng bước lại gần Mộ Dung Nghĩa, lão già lập tức tái mét mặt, nhưng vẫn chống chế “lão phu không bao giờ làm những việc bất nhân bất nghĩa như vậy, ngươi có gì làm bằng chứng?”

Ta vội vàng kéo Hải phong “Hải tiền bối, đừng gấp, còn có người khác”

Ta lại hướng Mộ Dung Nghĩa cười lạnh “chứng cớ hả?” ta vỗ tay, Huỳnh nhi lập tức gật đầu, lập tức có một vị phu nhân ngoài 30 tuổi đi vào. Phu nhân kia sắc mặt sợ hãi, bất an nhìn mọi người. nhưng khi vừa thấy Mộ Dung nghĩa, lập tức thét chói tai “xin đừng giết ta, xin đừng giết ta”

“đại thẩm, con người chết thảm quá, người không muốn báo thù sao?” Thủy Vũ Mị lập tức chế trụ nàng.

“Ta…” phu nhân đó tựa như sợ thần sợ quỷ, ôm mặt khóc.

“người có biết kẻ kia không?” Thủy Vũ Mị nhẹ hỏi.

Phu nhân đó vẫn khóc, rặn ra từng tiếng “ta… 12 năm trước… ta làm nha hoàn ở Ngũ Độc môn làm nha hoàn, chuyên hầu hạ thiên kim của môn chủ. Có… một ngày, nửa đêm… có người xông vào ngũ độc môn giết người, ta kéo tiểu thư trốn dưới gầm giường. không may… quần áo của tiểu thư bị lộ ra ngoài mép giường, bị người kia thấy được, liền kéo ra giết chết. sáng sớm, ta chui ra khỏi gầm giường thì phát hiện ngũ độc môn trên giưới không một ai sống sót” phu nhân đó nói xong, mắt sợ hãi nhìn Mộ Dung Nghĩa, rồi trốn tránh không dám nhìn nữa.

“ngươi có gì để nói?” ta che chở cho phu nhân đó, chậm rãi hỏi hắn.

Mộ Dung Nghĩa vẫn cãi cố “vẫn là lời nói phiến diện thôi”

“các vị đánh giá thế nào?” ta đưa mắt nhìn toàn thể võ lâm nhân sĩ. Bọn hắn vốn hận không thể giết lão già kia đoạt về lưu nguyệt thập bát thức, đương nhiên chẳng có ai ra giúp lão. Mọi người đang lo không có cớ để ép lão , hiện tại có thể coi là danh chính ngôn thuận, đại nghĩa lẫm nhiên.

“Có Hải môn chủ làm chứng, không thể giả”

“đúng, thật không ngờ Mộ Dung tiền bối lại làm vậy?”

“Mục phu nhân, ngươi có gì chứng minh được lời nói đó, không hề có bằng chứng a” lão còn cương ngạnh, ánh mắt như muốn nuốt sống ta.

Ta nhìn Mộ Dung Nghĩa, cười lạnh “tiến vào”

Vừa dứt lời, đại sảnh đã có thêm bảy người. trong nhất thời tất cả đều là thanh âm kinh ngạc…

Trước mặt tất cả mọi người , 7 người xuất hiện vốn đều đã “chết”. bách hiểu đường đã tìm kiếm rất lâu cũng moi ra được những kẻ này đều là những người may mắn không bị Mộ Dung Nghĩa sát hại.

“Mộ Dung tiên sinh, mời người cho chúng ta một lời giải thích” chờ mọi người bình tình lại ta ôn tồn hỏi.

Mộ Dung Nghĩa miệng câm như hến, trong giờ phút này không còn gì để hắn có thể bao biện.

“giết hắn”

“giết tên ngụy quân tử này”

“võ lâm bại hoại, mỗi người đều có thể giết”

Không khí lập tức sôi trào, không cần biết là vì nguyên nhân gì, có thực sự là vì công đạo võ lâm hay không, tất cả mọi người ở đây đều có ý niệm, giết hắn.

Sắc mặt Mộ Dung Nghĩa đã xám như tro tàn, cắn răng. Chợt động thân, như quỷ mị phóng vụt ra cửa lớn.

“đừng cho hắn chạy”

Cho dù hắn võ công có cao bao nhiêu , ở nơi đông người lại có vô số cao thủ như vậy, hắn muốn trốn ư, lằm mơ.

Quả nhiện một tiếng binh, Mộ Dung Nghĩa lại nhảy ngược vào trong, thì ra đã bị vô sắc đại sư cản lại, nếu chân chính giao thủ thì vô sắc không thể đánh bại Mộ Dung Nghĩa, nhưng nếu cản đường thì Mộ Dung Nghĩa muốn thoát cũng tốn không ít thời gian.

Ta quay đầu nhìn Độc Cô Huỳnh và Giang Tử Ngang “thế nào, thích không?”

“tẩu tử lợi hại”

Giang Tử Ngang cười khổ “là kế của nàng?”

Ta cười lạnh “hừ, dám động vào nam nhân của ta, ta muốn hắn chết thực khó coi”

“Ý Vân, hắn vẫn là cha ngươi” Giang Tử Ngang nhắc nhở

Ta lắc đầu “không phải, về sau huynh sẽ hiểu được”

“ai yêu…” một bóng người bay tới, Hàn lập tức bảo hộ ta, tiếp theo người kia ngã ngồi trên đất, nhưng vội vã đứng dậy chạy ngược lại, có vẻ như vừa bị ai đó đánh văng ra đây. Nhìn lại hiện trường, đã có một lũ gia hỏa vây quanh lão chết tiệt.

Ta vỗ vào tay Hàn “muốn báo thù sao? Đi thôi” .

Bây giờ chân chính có thể tiếp chiêu với Mộ Dung Nghĩa giang hồ cũng không có quá vài người. tuy rằng người ở đây đông, nhưng e rằng đa phần là nạp mạng mà thôi. Chỉ cần Hàn , Giang Tử Ngang, Hoa Hiển tử đạo trưởng, Vô sắc đại sư hợp công, Mộ Dung nghĩa còn toàn mạng sao, lưu nguyệt thập bát thức có lợi hại đến đâu , có thể lấy một địch trăm sao? “đại tẩu, cẩn thận” Độc Cô Huỳnh là người đầu tiên nhảy ra,.

Hàn vẫn che chở ta, đi đến gần xem bọn hắn đánh nhau. Đương trường một mảnh hỗn loạn, người muốn giết Mộ Dung Nghĩa nhiều lắm, vì một trận thành danh có, vì lưu Nguyệt thập bát thức cũng có, vì làm chuyện tốt cũng có, đáng tiếc không nhiều lắm, ách… Giang Tử Ngang, Độc Cô Huỳnh cũng tham gia , vì áo thù cũng có.

Mộ Dung Nghĩa trong loạn kiếm nhưng vẫn không hề ở thế hạ phong, kiếm của lão vẫn rất nhanh , rất tuyệt, mỗi kiếm loáng lên là một bóng người ngã xuống.

“bọn hắn có thể hạ sát Mộ Dung Nghĩa không?” ta lo lắng hỏi .

“không thể”

“Mộ Dung Nghĩa còn chưa sử ra lưu nguyệt thập bát thức”

“làm sao bây giờ?”

Hắn cười khổ “không được hỗ trợ”

Nháy mắt, nam nhân bên người ta đã nhảy vào tràng hỗn chiến. có hỗ trợ của hắn, hẳn là thắng đi.

Vừa thấy Hàn nhập cuộc, vô số kẻ lập tức nhảy ra quan chiến, lũ cầm thú này, muốn đem chồng ta làm vật hi sinh.

Mộ Dung Nghĩa vừa thấy, lập tức một ánh kiếm lóe lên, xung quanh Mộ Dung Nghĩa lập tức có thêm 10 cái xác. Có lầm hay không, một kiếm 10 mạng, là lưu nguyệt thập bát thức?

Trong nháy mắt, mấy kẻ ngu ngốc đã chết hết, những kẻ khôn hơn tí đã trốn đi đâu, Huỳnh nhi cũng đã trúng một kiếm ngã xuống. ta lập tức ra đỡ nàng, nhưng có người nhanh hơn ta, loáng cái đã nhảy ra đỡ nàng, cực nhanh điểm huyệt cầm máu cho nàng, lấy ra một bình thuốc cho nàng uống, kẻ đó đương nhiên không ai khác chính là Y DỤc Thành.

Ta vội chạy đến “nàng có làm sao không?” Độc Cô Huỳnh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch.

“không việc gì” hắn nói rồi thở ra.

“mang nàng đi nghỉ ngơi” có Thần y chiếu cô nàng, ta an tâm.

“phu nhân… người mang thai, nên cẩn thận” thần y hảo tâm nhắc nhở.

“ha ha…” đột nhiên có chàng cười chói tai. Mộ Dung lão nhân cư nhiên đánh lui Hàn, những người khác hễ là còn sống đều không dám động thủ, đứng một bên quan chiến, Giang Tử Ngang cùng Hoa hiển tử cũng sớm bị thương quỷ một bên.

“mau cứu bọn hắn” ta vội hối thần y. hắn lập tức đặt Huỳnh nhi ngồi xuống rồi nhanh chóng hành động.

Hiện tại chỉ còn hai người giao chiến, Hàn liên tục bị Mộ Dung Nghĩa dánh lui.

Trái tim ta đập loạn, vội rút phượng vũ, hướn Mộ Dung Nghĩa công tới, từ khi có được thần binh này,có lẽ đây là lần đầu tiên ta dùng tới nó. Ta có thai, nhưng không thể nhìn chồng ta bị thương.

Ta ghé sát bên Hàn “hoa rơi nước chảy”

“không được, Lưu nguyệt thập bát thức là khắc tinh của hoa rơi nước chảy”

Chúng ta nói chuyện thì đã bị Mộ Dung Nghĩa công đến lui vài bước.

“nghiệt nữ, ngươi hủy ta, ta giết ngươi” kiếm Mộ Dung Nghĩa đã gần trong gang tấc, ta thực sự không tránh kịp, nhưng kiếm lại dứng lại trước mắt ta chỉ ba phân,. Một bàn tay đầy máu đã túm lấy thân kiếm.

“hàn” ta kích động hô to, phụng vũ lập tức huy lên, đột nhiên kì tích xảy ra, máu trên tay hàn lập tức bị ngân quang hấp thụ

“Là long ngân” ta hô to, Hàn lập tức kéo mạnh, tay Mộ Dung Nghĩa bị phụng vũ chém phải lập tức bỏ kiếm ra. Long ngâm giờ đây đã rơi vào tay Hàn.

“Đây là long ngâm” ta vui sướng kêu lên.

“Long ngâm?” ta nghe thấy không ít thanh âm hô lên, xem ra người biết về thần binh này không ít.

“bổn đản, đương nhiên là Long ngâm” đầu ta chợt nghe cái cốc, ta quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng nàng đã bay xa ở sau, ngoài sư phụ ta còn ai có thể cốc đầu ta?

“sư phụ, là người?”

“vô nghĩa, trừ bỏ sơn bản Huệ tử ta thì còn ai cứu ngươi?” khẩu khí thập phần cuồng ngạo.

“có lầm không, hiện tại người mới đến, nếu không phải Hàn cứu ta, phòng chừng ta đã đến địa phủ gặp người”

“đừng vô nghĩa, trước mắt còn có địch nhân, mau khai phong?”

“khai phong thế nào?”

“đem Long Ngâm Phụng vũ đặt cùng nhau rồi cắt máu của người kia, về sau các người tâm ý tương thông, đừng nói lưu nguyệt thập bát thức, cho dù cửu thập cửu thức cũng không phải là đối thủ”

Ta cùng Hàn nhìn nhau, lập tức đem Long Ngâm Phụng vũ đan lại, rồi nhẹ cắt lên tay đối phương, lập tức không thấy máu. Chỉ thấy hai thanh kiếm phát ra hào quang trong trẻo.

“trời, là Long NGâm Phụng vũ?”

“Phụng vũ kia là… cây trâm?”

“cao nhân vừa rồi xưng sơn bản Huệ tử, chẳng nhẽ… đã hơn 100 tuổi?”

Sơn bản mặc kể ai nghị luận nói “đồ đệ, đánh hắn”

“sư phụ yên tâm”

Ta cùng Hàn dẫn theo kiếm, thập phần nguy hiểm nhìn Mộ Dung Nghĩa. Mộ Dung Nghĩa há mồm trợn mắt, nhìn chằm chằm hai thanh kiếm của chúng ta.

“trâm của ngươi là Phụng vũ?” hắn không dám tin nói.

Ta gật đầu “đúng, ngươi trong mơ cũng muốn lấy Phụng vũ, lại bị ta dùng để cài tóc, hơn nữa kiếm pháp đánh bại ngươi chính là hoa rơi nước chảy”

Hắn vô lực nói “ngươi là đệ tử của sơn bản Huệ tử?”

Ta vênh mặt “đúng, ta là đệ tử duy nhất của nàng”

“ngươi…” Mộ Dung nghĩa thở dài “ ta có Long ngâm, rồi thế nào a?”

Ta lớn tiếng “ta nói cho ngươi, Long ngâm Phụng vũ là lấy máu nhận chủ, cho dù ngươi có trong tay, cũng không thể sử dụng. nếu không phải là chủ, dù cầm trong tay cũng là sắt vụn” ta nói thực sự lớn tiếng, cố ý cho toàn bộ những kẻ xung quanh nghe thấy, đừng có đánh chủ ý vào chúng ta.

“ha ha…” hắn thối lui, tiếng cười bắn ra.

“Mộ Dung nghĩa, đừng làm việc vô nghĩa” hai người chúng ta lập tức tới gần, ánh mắt hắn lại sắc mén nhìn chằm chằm chúng ta. Chợt Mộ Dung nghĩa dơ chưởng lên, hà quang chợt lóe, một tiếng hét thảm, ta cùng Hàn kinh ngạc, Mộ Dung nghĩa cư nhiên… tự sát… hắn tự đánh vào thiên linh cái, liền chết như vậy? hắn ngã xuống, ánh mắt thủy chung không nhắm. không ai nghĩ được, phong vân một đời Mộ Dung Nghĩa, cư nhiên tự sát? Hắn cả đời yêu danh yêu võ, nay danh mất, võ tận, hắn thực sự gặp báo ứng.

Vô sắc đại sư tụng câu phật pháp rồi nói “Mục phu nhân, người lên chuẩn bị hậu sự” không phải cha ta, ta để ý làm gì?”

“thực xin lỗi, gọi ta Độc cô phu nhân. Phu quân ta họ Độc cô, chính là hậu nhân của Độc Cô gia , là đại ca của Độc Cô Huỳnh” ta nói một hơi, bí mật này cũng lên tiết lội đi thôi.

Y Dục Thành ôm Độc Cô Huỳnh, đứng ở xa xa.

Hàn liếc mắt một cái nói “ quá khứ chỉ là quá khứ, muội muội của ta giao cho ngươi”

“đại ca yên tâm,” Y dục Thành đưa mắt nhìn hai ta “đại tẩu yên tâm”

“Giang đại ca” ta đạm cười nhìn hắn. hắn cười khổ

“hết thảy đều đã qua”

“chúng ta phải đi”

“đi thôi”

“đồ đệ, cút đi, về sau tự chiếu cố chính mình”

Ta cùng Hàn nắm chặt tay, mười ngón tay đan lại. vĩnh viễn không rời khỏi bàn tay của hắn, cho dù là thiên hoang địa lão. Nguyệt Quang tiên tử, bách hiểu đường đường chủ, thiên hạ thứ nhất, tất cả đều là ảo ảnh. Ta chỉ là một thê tử bình thường, mẫu thân bình thường. có lẽ vợ chồng chúng ta từng là truyền kì, từng huy hoàng. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là tình yêu chúng ta vinh viễn trường tồn. mấy trăm năm sau, liệu có người còn nhắc tới, truyền kì để người khác sáng tạo đi, còn chúng ta thì vĩnh viễn nắm tay , vĩnh viễn…HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.