-Ý Vân, ngươi ở đâu?_Mĩ nữ tỉ
tỉ, xong đời, xong đời, đến bắt ta, ta đương nhiên sẽ không ngây ngốc để nàng trở về, ta hướng đại khối băng nhìn với anh mắt cầu cứu. Tò mò
quái, nếu tìm đến ta, vì cái gì không đốt đuốc. Đúng rồi, là họ biết ánh mắt ta có vấn đề nên mới không đốt đuốc để ta nhìn thấy mà đề phòng,
cũng là không cho ta cơ hội chạy trốn. May ta có đại khối băng ở bên
cạnh, nếu không ta xong rồi.
-ta sẽ bảo hộ ngươi
đơn giản vài từ, làm cho ta cảm thấy ẩm lòng. cho tới bây giờ không có
ai bảo hộ ta như vậy (hoa: thường chị Vân dữ như hổ cái ai dám bảo hộ..
hay là hội bảo vệ động vật hoang dã á/Vân tỉ: lườm/Hoa: té@@)
ta gật đầu, tiếp tục đi theo đại khối băng.
-xin dừng bước
mĩ nữ tỉ tỉ võ công không phải nói ngoa, chớp mắt đã thi triển khin công nhanh chóng xuất hiện trước mưats ta. lấy võ công của đại khối băng,
muốn kéo ta chạy không phải là không được, nhưng hắn lại bất động thanh
sắc. xem mĩ nữ tỉ đi lại gần, tay ta nắm chặt tay đại khối băng, căng
thẳng xiết chặt. bên người có đại cao thủ vẫn là tốt, an toàn hơn nhiều.
đại khối băng nhìn mĩ nữ tỉ tỉ, thản nhiên nói: “chuyện gì?”
mĩ nữ tỉ vừa định mở miệng, gia đinh môt nhóm người cũng đã chạy qua
đây, mĩ nữ tỉ liếc mắt bọn chúng một cái, rất có phong độ nói: “tiểu nữ
tử mộ Dung Nhược Nhan, xin hỏi hai vị có gặp qua xá muội Mộ Dung Ý
Vân?”_quả nhiên là đến bắt ta, lúc này bắt ta trở về không chết cũng bị
tù trung thân.
-chính là dong tục đích khí phụ?_đại khối băng, ngươi cũng coi ta là
người tiêu khiển a?bất quá trên giang hồ ta đều là một cái truyền thuyết như thế.
-xú tiểu tử, không muốn sống sao, dám nói nhị tiểu thư nhà ta…” lời chưa nói hết đã run rẩy, tự nhiên là bị đại khối băng liếc cho một cái lạnh
run. gia đinh lập tức thức thời nhắm miệng, Nhược Nhan có vẻ xấu hổ nói: “đúng là bị Giang trang chủ hưu thê đích Mộ Dung ý vân.”
“chưa thấy qua”_đại khối băng trả lời, thanh âm như băng vỡ
“cây đuốc” Mộ Dung nhược nhan hạ lệnh, lập tức có người mang tới một cây đuốc, còn đốt lên. Nhược nhan giơ cây đuốc nhìn về phía ta, thấy rõ
ràng đại khối băng, trên mặt cả kinh. nhưng cũng cực nhanh bình tĩnh
lại, không hổ là đệ nhất thế gia đại tiểu thư. Lại nhìn xem ta, ánh mắt
phức tạp. Ánh mắt dừng lại ở tay của ta đang cùng đại khối băng nắm chặt nấy. xong rồi xong rồi, ta đây nhảy xuống sông Trường giang đều rửa
không được oan này.
Mộ Dung nhược nhan chằm chằm nhìn ta, nhíu nhíu mày, giống như đang nói, hảo tự lo bản thân.
nhược nhan đem cây đuốc giao cho người bên cạnh rồi nói: “về”. mặt ta
không có che sa, nàng rõ ràng chính là nhận ra ta. nàng là có tâm phóng
ta, cám ơn mĩ nữ tỉ.
“đại… đại tiểu thư…” Mộ DUng nhược nhan chuyển ánh nhìn, thấy một lão
nhân đang run rẩy nói: ” hắn… là Mục hàn, là đại ma đầu Mục hàn” tất cả
ánh mắt lập tức chú ý lại đây, ánh mắt lập tức tỏ ra quang mang nguy
hiểm đề phòng.
-ta trước kia, từng là gia nhân của Khoái đao lưu nhất đao, năm đó hắn
tìm lão gia khiêu chiến, ta đã từng thấy hắn… ánh mắt của hắn, cả đời ta cũng không quên
đại khối băng nào phải ác ma, sao lại sợ đến như vậy?
nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người lập tức xuất ra vũ khí đề phòng.
Nhược Nhan tỉ trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: ” nói bậy, ta
cùng ma giáo giáo chủ từng có duyên gặp mặt, như thế nào là hắn?” Nhược
nhan mĩ nữ lại đối với chúng ta nói: ” gia nô mạo phạm, Nhược nhan cấp 2 vị bồi tội” Mĩ nữ tỉ tỉ thật có tâm phóng ta,ta ruốt cục hiểu được với
nàng vì sao vừa rồi nàng dật mình, nàng sớm đã nhận ra đại khối băng.
“phi hà tiên tử khách khí, bổ tọa đúng là Mục hàn,làm sao nói mạo phạm”
đại khối băng, ngươi không phải là điên, vì cái gì phải thừa nhận, mọi
người lại đề phòng nhìn về hướng chúng ta.
ta thực sự giận dữ không thèm lưu tình đá hắn một cước: ” ngươi điên,
muốn đánh nhau sao? ngươi có biết không dạo này danh mốn chính phái có
bao nhiêu người truy ngươi, bao nhiêu người hận ngươi, về sau ngày vạn
lần đừng thừa nhận, cái gọi là danh môn chính phái đều thực ti bỉ vô sỉ, ngươi lợi hại nhưng không thể đề phòng quá đông địch nhân a”
may mắn chỉ là gặp vài tên vô danh tiểu tốt, nếu gặp được cha ta… đại
khối băng hẳn là gặp nguy hiểm. nam nhân này rất kiêu ngạo, ngẫu nhiên
hi sinh một chút ngạo khí cũng không chết được.
Đại khối băng cười: “ngươi lo lắn cho ta?” tất cả mọi người lập tức lùi
ra sau vài bước, lấy binh khí thủ trước mắt, đều là rung rẩy. Trong
truyền thuyết, ai đuề chưa từng gặp qua Mục Hàn cười: bời vì gặp qua hắn cười, ngừoi đó đều là chết. Bách hiểu đường tư liệu cho thấy, chỉ có
trước khi đối phương chết, Mục hàn mới có xuất hiện đắc ý cười lạnh. ta
thực sự là vinh hạnh, một ngày liền hai lần nhìn thấy hắn cười. Hơn nữa
là thực tâm cười, cùng giết người không có quan hệ.
Ta thực ngu ngốc nhìn hắn: ” đi tìm chết a, ta sẽ lo lắng cho ngươi? ta là sợ ngươi chết không có ai bảo hộ cho ta”
một đám người nhất thời cứng đơ, không tin ta dám với đại ma đầu nói chuyện như thế?
mĩ nữ tỉ tỉ nhìn thấy ta giống như tình nhân đối thoại, tán tỉnh tò tem , đối với ta nhợt nhạt cười, lập tức khôi phục lãnh đảm:” mục giáo chủ
cùng Mộ dung gia nước sông không phạm nước giếng, xin cứ tự nheien” vẫn
là tỉ tỉ thông minh, biết chiếm tiện nghi, tác tính thả chúng ta.
mĩ nữ tỉ không có ý kiến, hạ nhân cũng không dám nói chuyện,hoảng sợ nhìn 2 người chúng ta rời đi.
nhìn thấy chúng ta khuất dần trong bóng đêm, mĩ nữ tỉ còn ngơ ngác nhìn nơi chúng ta rời đi.
một gia đinh nhỏ giọng nói:” địa tiểu thư, nàng kia là ai?” quả nhiên là tò mò a, giang hồ truyền thuyết cho tới bây giờ không thấy Mục ma đầu
cười, giết người không chớp mắt. cư nhiên đối với một cô nương diện mạo
bình thuonwgf cười, thậm chí còn bị nàng đã một cước.
Mộ dung nhược nhan thầm nghĩ: “muội muội, xem ra hắn đối với ngươi thực
là yêu thuonwg, về sau đừng có trở về, tốt nhất đừng làm cho ta gặp lại
các ngươi, chính là thủy hỏa bất dung.
nàng lại trừng mắt nói: ” lắm miệng, về”
ngày thứ 2
giang hồ truyền thuyết, ma đầu Mục hàn lộ diện, theo người còn có một vị bạch y nữ tỉ, trong truyền thuyết cho tới bây giờ lần đầu tiên hắn cùng vị cô nương đó cười. thậm chí bị nàng ta đá cho một cước mà không phản
ứng, theo người làm chứng, hai người khi đó tựa như tán tỉnh…
mọi người đều sôi nổi đoán, rốt cuộc là nữ tử như thế nào, có thể đem Mục hàn, một kẻ giết người không
rợn tay, cho tới bây giờ không cho phép người khác động vào một sợi lông đại ma đầu, hiện giờ lại thu thập như một con mèo con(Mục ca là mèo
con…@@)Người trong thiên hạ nghĩ muốn phá óc cũng không nghĩ ra được,nữ
tử kia chính là cực phẩm ngu ngốc cùng xấu xí nhâm tính đích bổn tiểu
thư.
“tử khối băng, ngươi vì cái gì muốn nói ta là dong tục đích khí phụ?”
chúng ta đang đi trong rừng, ta không cam lòng nói. người khác sợ hắn,
ta không sợ, ta cuối cùng cảm thấy hắn không phải là loại người lạm sát
vô tội, sẽ không vì vài câu nói liền giết ta( hoa: em nói câu này đảm
bảo em chết liền…/Hàn: lườm/Hoa: đóng băng lập tức@@)
-chẳng phải ngươi chính là thế sao?
hắn cơ hồ dùng ánh mắt hài hước nhìn ta, ta hoài nghi trước mặt ta cùng
Mục hàn trong truyền thuyết không phải là một người? vẫn là tiểu tử này
gần đây đầu óc bị hư?
ta không phục phản bác: “ta nào có? ngươi xem, ta Nguyệt quang tiên tử,
xinh đẹp như thiên tiên, võ công vô tiền khoáng hậu, trí dũng song toàn, ta giả ngốc giả xấu chỉ là không muốn gả cho bệnh thần kinh” (chị Vân
là rất có máu liều@@ và tài tự sướng vô đối)
“ngươi bề ngoài không tồi, xem ra cũng không ngốc” có tiến bộ, có thể nói nhiều từ như vậy.
“ngươi chính là dùng tính mạng cứu tật phong?” đó là diẽn trò, dùng chính mình tính mạng ư, ta không ngu như thế.
bất quá ta vẫn là liều mạng gật đầu, đem lương tâm gặm nhấm một hồi: ”
đúng, ta không thể để Mục hàn ngươi bị giang hồ nói ngay cả nữ nhân của
mình cũng không bảo hộ được, làm cho cấp dưới bị vong mạg, như vậy hội
ảnh hưởng tới hình tượng giáo chủ” ta đã gặm cái lương tâm thành bột mì, tận lực làm cho hắn thấy bị thiếu ta.
“nữ nhân của ta?” đừng nói lời ái muội như thế, chỉ là thuận miệng nói.
ta vẻ mặt buồn bực: “tất cả mọi người đều cho rằng như vậy a, ta lúc
trước chính là nghĩ muốn bệnh thần kinh hưu ta, cho nên ngạnh nói chính
mình với ngươi có quan hệ, không nghĩ nháo lớn”
“ngươi là nữ trung hào kiệt trong mắt của bọn hắn, cũng là người thích
hợp nhất làm giáo chủ phu nhân”. hắn một câu dọa chết ta, ta đầu lưỡi
líu lại nói: ” bọn hắn… là ai?” ai nhàm chán? tuy ta luôn thực miệt thị
lễ giáo, nhưng không nghĩ tất cả mọi người đều đến vây công ta.
“thiên ma giáo cao thấp” hôn mê, ta chính là ngẫu nhiên nói bừa một chút.
“ngươi có ý tứ gì?” ta trộm nhìn hắn một cái
“đối với ngươi, khong có hứng thú” đả kích a,hẳn là có một chút đi?
“ngươi… ta có điểm nào không tốt?” ta bộ dáng không tệ lắm, đừng đem ta nói như là không thể chịu nổi.
“đều không tốt” cái gì, hắn nói cái gì?
“sao ngươi còn theo ta? còn chứ ta?” ta cười hắc hắc: ” ta nói đại khối
băng, ngươi đừng là thích ta lại không dám thừa nhận” ta lại không phải
cổ nhân , lời nói đều có thể dễ dàng nói.
“ngươi đặc biệt, nhưng là ta không thích”, what? hắn nói cái gì?
“nếu đặc biệt, vì cái gì không thích?” ta giống như bức cung hỏi.
“về sau đừng tùy tiện ca hắt, rất khó nghe” cái gì, ta hát khó nghe (càng ngày càng thấy chị Vân giống… chaien )
“ngươi… nghe thấy được?” người này không phải theo sau ta từ lâu chứ?
“đúng” ta liền nói ai giúp ta, bệnh thânhf kinh rất thiếu phong độ, đánh nữ nhân, đúng rối, nếu hắn có mặt ở đó, còn ném đá giúp ta, vì cái gì
không cướp dâu?
“ngươi nếu ở đó, vì cái gì không cướp dâu?”
“lấy của ngươi thông minh, nhất định có biện pháp không lấy chồng, ta
vấn đi theo ngươi, nếu thực sự bái đường, ta sẽ xuất hiện.” tính hắn có
lương tâm.
“ngươi thực sự là người tốt a, đúng rồi, ta từng tấu hai lần bài giang
hồ tiếu, ngươi đều nghe thấy?” ta hoài nghi hắn cái lỗ tai có vấn đề,
hình như chưa nghe kĩ, cho nên nói khó nghe.
” một lần, giang hồ tiếu, ân oán, người so chiêu,
cười giấu dao, khó nghe…” như vậy ca từ kinh điển, nhạc điệu kinh điển,
lại nói khó nghe? ta buồn bực.
ta căm tức hắn: ” khó nghe còn nhớ rõ ràng như vậy? rõ ràng là thực thích”
“chính là bởi vì khó nghe nên nhớ rõ” không nói gì, ta bắt đầu hoài nghi hắn có phải lỗ tai có vấn đề.
“ngươi nói cho ta biết, lí do vì sao cứu ta?” hắn đố với ta rất tốt, ta vấn là phải hỏi cho đến cuối.
“ngươi tình nguyện hi sinh chính mình danh tiết cũng bảo vệ ta, cẩn thận băng bó vết thuonwg cho ta, tấy ra ngươi thiệt tình đối tốt với ta, cho tớ bây giờ không có ai đối với ta như vậy hảo, cho dù là sư phó, chỉ là nghiêm lệ dạy ta, ngươi là người đầu tiên có ý nghĩ bảo hột a, cũng là
người đầu tiên băng bó vết thương cho ta” ta im lặng, xem ra hắn thực sự là người thực cô đơn. ngoại nhân xem hắn là ma giáo chủ , thấy hắn uy
phong lẫm lẫm, ai biết hắn trong lòng đầy bi ai, không có bằng hữu,
không có thân nhân. chính là, liền bởi vì một lần ngoài ý muốn, hắn đã
đối với ta như vậy tốt?
ta lầm bầm lầu bầu nói: ” nguyên lai anh hùng là cô độc”
hắn thản nhiên nói: ” ta không phải là anh hùng:”
” đúng rồi, ngươi đã là thiên hạ đệ nhì, vì cái gì ta gặp được ngươi khi đó, ngươi còn tìm tỉ tỉ ta khiêu chiến?” vấn đề này ta vốn đã nghĩ từ
lâu nhưng chưa có ra giải đáp.
“thiên hạ đệ nhị? đó chính là Mục hàn, không phải Độc cô Hàn” hắn có
phải muốn giống như ta làm 2 cái thân phận? quên đi, hắn rất phức tạp.
“không nói tới vấn đề này nữa, ta ca hát cho ngươi nghe?”
“khó nghe”
“ngươi…” ta ngón tay chỉ hắn, cố gắng áp chế lửa giận: ” đại khối
băng,cs thể hay không đem kiếm của ngươi cho ta xem một cái?” đây mới là chính sự, không phải là ta đùa hắn.
“làm cái gì?”
“ta chính là tò mò, ngươi cũng biết bách hiểu đường đang lập thập đại
thần binh bảng, ta nghĩ muốn đưa thanh kiếm của ngươi vào bản” hê, cái
lí do này cũng rất tiện lợi a, nói dối mặt không biến sắc.
“không có hứng thú” vẫn là không có hứng thú.
ta cưỡng cầu nói: “uy, ta muốn nhìn, cho ta xem đi”
hắn trừng mắt nhìn ta một cái, thanh kiếm rút ra từ bên hông, để vào tay của ta ” lấy đi” ta đem kiếm tinh tế cầm trong tay, vô luận thế nào đều không thấy có điểm nào kì dị. thanh kiếm này hảo sắc bén, hẳn là thứ
tốt: ” nó gọi là gì?”
“không biết” ta thất vọng a…
“vì cái gì? ngươi với thanh kiếm của mình còn không biết tên?”
“không biết, từ khi ta có được nhận thức thì nó đã ở bên người ta”
ta liền tung một tiểu kế, siểm mị nói: ” đại khối băng, có thể hay
không… dùng kiếm này cắt tay của ngươi, lưu lại một chút máu?” dùng máu
nghiệm chứng là biện pháp tốt nhất.
“không được!” hắn ánh mắt sắc bén, khiến ta sợ đến dật lùi một bước: ” ngươi làm sao vậy?”
“không được chính là không được” hắn đem kiếm trở về, nói với ta:” ” mau đi, ta đem ngươi tìm Bách hiểu sinh”
ta hồ nghi nhìn bốn phía nói: “không đúng a, xuống núi không phải con
đường này, chúng ta đến Tiếu Ngạo Giang hồ đi, tìm cấp dưới của hắn”
hắn tiếp tục hướng phía trước: ” ta mang ngươi tới Tần hoài” đúng rồi,
Bạch Hiểu có nói qua, tổng đường ngay cạnh sông tần hoài. tiểu tử này sẽ đem ta tới đó, ta thậm chí hoài nghi hắn lựa chọn đến đó là vì phương
diện tiêu diêu…
ta yên lặng gật đầu, đi theo sau hắn, hắn là tính toán muốn là người
tốt. cũng hay, dọc đường có hắn hộ vệ, lại có cơ hội để ăn trộm máu của
hắn. có lẽ khi đến Bách hiểu đường ta đã biết được bí mật này,đến núc đó cùng Bạch hiểu hồi hiện đại