Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 83: Chương 83




“có lẽ, thực sự ta không phải là người tốt” Y Lạc Lạc chỉ đứng ở chố đó, miệng lẩm bẩm nói “ta thực sự không tốt” xem nàng thất hồn lạc phách, có lẽ vừa gặp một vấn đề lớn.

“như thế nào? Có người khi dễ ngươi?” ta tò mò hỏi.

Nàng ta thất hồn lạc phách nói “không biết, Mộng tình vừa rồi nói phải gà cho đại ca ta”

“không tốt sao? Ngươi không hi vọng sao?” khi trước ai sống chết tác hợp cho họ?

Nàng mê mang lắc đầu “ta rất loạn, nguyên bản, ta biết Mộng tình tích đại ca,cho nên muốn tác hợp hai người, nhưng hôm nay, MỘng tình nói nàng nhất định phải gả cho đại ca, đột nhiên ta cảm thấy rất loạn. Đại ca sủng ta như vậy, có lẽ… nếu hắn thành thân …hắn sẽ không còn thương ta nữa” là như thế sao? Ta hoài nghi nàng ta muốn loạn luân?

Nhớ tới Y dục Thành đối với Y Lạc Lạc cực kì sủng ái, ta tặc tặc hỏi “Lạc lạc, ngươi cùng đại ca ở chung , có cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhất là khi ở cùng một mình?”

“mới trước đây không có, nhưng gần đây thì thực sự có” nàng nghi hoặc nói : “có lẽ ta rất ỷ lại đại ca, hẳn là phải tìm một nam nhân gả ta ra ngoài”

Xong rồi, thực sự xong rồi, tim đập nhanh hơn… thì là… tình yêu?

“bắt đầu từ bao giờ?”

Nàng hơi trầm ngân, nói “khi ta mười chín tuổi, không cẩn thận ngã xuống hồ, đại ca ôm ta về phòng, từ đó về sau thì ta liền có cảm giác đó. Nguyệt Quang tỉ, ta trước nay vẫn thấy cảm giác này của mình rất kì quái, nhưng lại không dám hỏi người khác, nếu không phải ngươi hôm nay hỏi ta, ta chỉ sợ cả đời cũng không nói cho ai biét, ngươi cũng nói cho ta biết, vì sao ta lại có cảm giác đó, phải chăng ta có bệnh?” xong rồi, Y Lạc Lạc thực sự thích Y Dục Thành, bọn hắn là huynh muội a, như thế nào có thể như vậy? Từ khi gặp được bọn hắn, ta liền cảm thấy họ Y quả thực quá sủng muội muội, ở khách điếm kia, họ y nuôn đối với muội muội cực chiều cực sủng. Y dục Thành đến nay đã ngoài 25 vẫn chưa kiếm lão bà, Y Lạc Lạc tác hợp hắn với Mộng tình, hắn liền phá lệ mà làm? Y Lạc Lạc nói cái gì thì Y dục Thành tuyệt không có ý kiến, ta thực sự ngu ngốc, không có phát hiện quan hệ huynh muội của bọn họ có phần bất thường.

Ta dùng sức nuốt nước miếng “này… không tốt… hẳn là ngươi rất ỷ lại hắn đi”

“phải không? Có đôi khi, ta cảm thấy được chính mình thực kì quái”

“ngươi cùng Giang đại ca ở cùng một chỗ, khi đó có cảm giác gì, vì cái gì thích hắn?”

“ba năm trước, ta một mình rời nhà, gặp phải cường nhân, thiếu chút nữa phải làm áp trại phu nhân, là Giang đại ca cứu ta. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy võ công của hắn thực lợi hại, hình thức dễ dem, là nhân trung long phụng. Ta khi đó nghĩ, ta chỉ có thể gả cho nam nhân như vậy”

Ta nghe xong, lập tức muốn ngất, đó đơn giản là ngưỡng mộ, là ngộ nhận chứ không phải là yêu, có thể coi đó là nhất thời động tâm mà thôi chứ không phải là chân chính tình yêu.

Ta lại muốn thăm dò thêm hỏi “Lạc Lạc, kì thật ngươi có từng nghĩ tới thực ra ngươi không thích hắn, mà chỉ là ngưỡng mộ? Giống như trước đây hắn đối với Nguyệt Quang cũng chỉ là ngưỡng mộ chứ không phải là tình yêu chan chính., có lẽ cảm thấy được hắn hơn hẳn người thường, nghĩ muốn chiếm lấy hắn. Mà hắn lại đối với ngươi lạnh lùng, cho nên càng muốn tiếp cận hắn, ngươi đem cảm giác đó ngộ nhận là tình yêu?”

Nàng càng thêm mê mang “phải không? Không phải yêu?”

“đúng, bởi vì ta có yêu, cho nên biết rõ yêu phải như thế nào”

Nàng giống như một tiểu hài hỏi “tình yêu cuối cùng giống cái gì”

“cái này… không thể nói ra thành lời… ngươi chậm rãi cảm nhận, có một ngày ngươi sẽ hiểu được” tạm thời ta thực không muốn nói nàng thích lại chính là đại ca ruột của mình.

“cám ơn ngươi, Nguyệt Quang tỉ, ta đối với ngươi như vậy, ngươi còn đối với ta thực tốt, ta về sau có tâm sự, có thể tìm ngươi không?”

“vì sao không tìm Mộng tình?” nếu nàng đều đến hỏi ta, thực phiền a.

“Mộng tình là bạn tốt của ta, nhưng cùng nàng nói ta lại có cảm giác mệt mỏi. Cảm thấy nàng thực cổ hủ, không giống ngươi, nói năng thực dễ hiểu dễ nghe, không, phải nói ngươi rất có trí tuệ” ta đương nhiên có trí tuệ, mấy ngàn năm phát triển của nhân loại đâu phải chỉ để xó đâu?

“được , ngươi có thể tìm ta” tuy rất phiền, nhưng nghĩ tới chiêu bài với bệnh thần kinh, ta phải thân cận nàng chút, nếu như có thể để hai người này đến với nhau, ta chính là đại bà mối, đại thiện nhân tích đầy công đức a, vừa có thể ngăn cản tình cảm loạn luân cấm kị, vừa cho bệnh thần kinh một hảo nương tử, vừa giải quyết chuyện của bản thân, thực là nhất cử tam tiện (tam tiện ở đây chính là bần tiện, ti tiện và hà tiện )



Nằm ở trên giường, ta không rảnh nghĩ tới bệnh thần kinh, lại không nhớ tới Hàn, ngược lại nghĩ tới Y Lạc Lạc cùng Y DỤc Thành, thực sự không rõ, bọn hắn thế nào lại có tình cảm với nhau? Tình yêu nam nữ tuy nói là không thể lắm bắt, nhưng nếu thực sự có đoạn tình cảm này thì quả thực là khổ đau cho cả hai rồi.

“vì cái gì không nói?” ta trước giờ tựa như rất lắm miệng, đến mức nhiều lần tự hại bản thân, vậy mà hôm nay, ta nửa câu đều không nói, một bộ cao thâm khó lường, lại có vẻ có tâm sự, Hàn cuối cùng nhịn không được, mở miệng trước.

“ta suy nghĩ một việc” thuận tiện đáp, thuận tiện ghé vào ngực của hắn.

“nghĩ cái gì?” thật vô nghĩa, nếu có thể nói ta đã sớm nói, bởi bì việc này thực không thể nói, ta thuận miệng

“ta suy nghĩ ngày mai chàng cùng cha luận võ, không biết ai thắng ai thua”

“không quan trọng” hắn thản nhiên đáp, tựa hồ không quan tâm.

“vì sao không quan trọng? Hôm nay, ta trực tiếp nhận thua, đem mặt mũi bách hiểu đường đánh mất, chàng cũng không bồi đáp ta một chút sao?”

“nàng muốn ta bồi đáp thế nào?” hắn đem ta ôm vào, xoay người đối mặt mới ta, tay không an phận bắt đầu tiến đến.

“uy, là bồi đáp,không phải tra tấn!”

“như vậy cũng tính?” chuyện này thường xuyên làm, sao có thể tính?

“chàng không quên mai ta phải tranh thiên hạ đệ tam, chàng phải tranh thiên hạ đệ nhất? Cho nên, phải nghỉ ngơi cho tốt”

Hắn tựa tiếu phi tiếu “vậy vì sao nàng lại cởi bỏ quân áo”

Ách , quả thực ta đã tự cởi bỏ quần áo từ hồi nào? Nhưng vẫn mạnh miệng nói “ta nóng, được không?”

“vậy, ta cũng nóng”

“nóng thì liên quan gì đến ta, ta không hỏi chàng nóng hay lạnh!”

“không, ta chỉ muốn cởi quần áo thôi”

“chán ghét, không cần”

Kháng nghị tựa hồ không có hiệu quả, hơn nữa là phi thường vô tác dụng.

Hắn đột nhiên nói “vân nhi, cám ơn nàng”

“cám ơn cái gì?”

“cám ơn nàng đã nhượng bộ ta nhiều như vậy, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ cường hãn, cho dù biết chắc thua cũng sẽ không nhận thua, vì ta, nàng cam tâm nhận thua” bị hắn ôm vào lòng ngực, ôn thanh nhuyễn ngữ dót vào tai, ta thực không còn cầu gì hơn. Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười lắc đầu

“không cần, ta thừa nhận là ta nhượng bộ, nhưng chàng cũng đã nhượng bộ rất nhiều, chàng thay đổi tính tình, cái gì cũng thuận theo ta. Chúng ta là vợ chồng, nhượng bộ nhau có gì không được, cho dù thực sự ta võ công cao hơn chàng, nhưng ta là thê tử, vợ mạnh hơn chồng có gì hay, có thời điểm, mạnh hơn không hẳn là chuyện tốt”

“ân” hắn thần sắc cùng ngữ khí càng thêm ôn nhu “ta không nghĩ nàng phải ủy khuất bản thấn”

“đâu có ủy khuất, vợ chồng là một thể, ai thắng cũng như nhau”

Hắn gắt gao ôm ta không cho rời đi “ân, nàng là thiên hạ đệ nhất hiền huệ thê tử”

Ta hiền huệ? Ở nhà cái gì cũng không biết làm, phải nói là thiên hạ đệ nhất vô dụng thê tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.