Mĩ nữ tỉ nghi hoặc, từng bước ra ngoài, liếc ta một cái rồi đóng cửa.
Lão cha liếc ta một cái, bình tĩnh nói “ ngọc bội đó có phải là Mục Hàn tặng, hắn có thể phải gọi là Độc cô Hàn”
Long ta muốn rạn lứt, đầu óc như bị trúng đao, hắn như thế nào biết?
Lão cha thở dài một tiếng “đủ rồi, cha con ta không cần nói dối, nói cho ta”
Ta chậm rãi đứng lên “nói cái gì? Ta không rõ?”
Lão cha xoay người, khoanh tay si ngốc nhìn ngoài cửa sổ. ta lẳng lặng nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn. gần đây mọi người thực kì quái, cuối cùng có chuyện gì?
“Ý Vân, kì thật , trước mẹ ngươi, ta từng
thích một nữ tử, nàng kêu Ngư Trụ Nhân, là thê tử của Độc cô Thiên Linh, mẹ của Độc cô Hàn” bát cơm trên tay ta lập tức rớt xuống, không biết
hắn nói cái gì, đem tiểu sử phong lưu của hắn nói cho ta làm gì?
“nếu ngươi chưa biết, ta không muốn lừa
ngươi” lão cha qua đầu nhìn ta, ánh mắt hiện một tia hào quang, tựa hồ
chậm rãi nhớ lại “ võ lâm tứ đại thế gia đều coi là thâm giao, 20 năm
trước, ta cùng Độc cô Thiên Linh, Giang chính Dương, Y Chí Viễn kết bái
huynh đệ, chúng ta kết bái ngoài việc tình cảm cá nhân còn có kết nối tứ đại thế gia, củng cố địa vị của tứ đại thế gia trong giang hồ, không ai có thể đồng thời đấu với tứ đại thế gia. Trụy Nhân là dưỡng nữ của Độc
cô gia, tuy không phải phong hoa tuyệt đại, cũng là nữ tử uyển ước linh
tú. Năm đó, ta đối nàng một mực chung tình, mà nàng lại chỉ hướng tới
Độc cô Thiên linh. Ta nhiều lần theo đuổi không thành, liền nhờ Thiên
linh hỗ trợ, hắn lại nói hắn cũng thích Trụy Nhân, cảm tình cũng rất sâu đậm. khi đó ta tuổi trẻ khí thịnh, chưa từ bỏ ý định, vẫn theo đuổi
nàng, hi vọng nàng có thể thích ta. Nhưng, ta cố gắng thế nào cũng uổng
phí, nàng cuối cùng vẫn là thê tử của Thiên Linh, ta không rõ ta kém hắn ở điểm nào. Bất tri bất giác, ta bắt đầu hận hắn, hận TRụy nhân. Ta
cưới Thu Nhan, lại không thể thích hợp nàng, lại thích Vân nhi, nàng lại trốn tránh ta. Mà Độc cô Thiên Linh cùng Trụy nhâ, ân ân ái ai, còn
sinh con đẻ cái. Ta ghẹn tị, hận. một năm, trung thu, bốn người chúng
ta, cùng với Sài Nham , Sài kiên huynh đệ cùng uống rượu, Thiên linh
trong lúc vô ý nói ra Độc Cô gia cất giấu bí mật long ngâm. Chúng ta năm người, vừa nghe đều âm thầm cân nhắc, ai chẳng biết Long ngâm Phượng vũ oai chấn giang hồ. ta cả đời truy cầu danh lợi, liền nổi tham niệm,
muốn sở hữu Long ngâm Phụng vũ, xưng bá võ lâm. Vì thế ta tìm 5 người, ý đồ cướp lấy Long ngâm của Độc Cô gia. Cuối cùng, ta cùng Y CHí VIễn,
Sài Nham, Sài kiên, bốn người giết cả nhà ĐỘc cô gia. Ta giết cả nhà Độc cô gia, vì danh lợi, mà cũng vì ghen tị thù hận bao lâu. Lão cha nói
xong, nhìn ta “Độc cô gia bị diệt môn là do ta, ngươi chẳng phải sớm
biết sao?”
Ta nghe xong hít một ngụm lãnh khí, đầu óc hỗn loạn, môi đã muốn cắn chảy máu.
Ta mọt tay đặt trên bàn “cha, tính ngươi
ngoan, cảm tình huynh đệ cũng có thể bỏ, có thể giết cả nhà người ta…
ngươi… đủ tuyệt… mẹ ta thực không có mắt, thế nào thương một ngươi như
ngươi… ta thực nghi khi đó… là ngươi cưỡng gian mẹ ta!”
lão cha chỉ thở dài “ ngươi sớm biết, có phải không?”
Ta cười lạnh, lạnh lung nhìn hắn “ ta chính là đoán, không nghĩ tới thực sự đoán đúng”
Lão cha im lặng, thật lâu sau mới nói “nếu
không phải chuyện 20 năm trước, thì ngươi cùng Độc CÔ hàn chính là một
đôi hoàn hảo” vô nghĩa, hiện tại chúng ta chính là một đôi hoàn hảo.
Ta trừng mắt nhìn lão cha, ánh mắt không chút độ ấm “ngươi sao biết được thân phận của Hàn?”
“Sài kiên nói cho ta” là Sài Kiên, VÔ TRần đại sư. Ta rất muốn cười, xem ra người giết Vô Trần ngoài lão cha không còn ai khác.
“quả nhiên là ngươi giết Vô Trần đại sư, tuy ta đoán được, nhưng cũng không tin tưởng”
“đường chủ Bách hiểu đường, quả là lợi hại, biết Sài Kiên là VÔ Trần”
“ta làm đường chủ không phải là để làm
cảnh, điều tra vụ án diệt môn nhà chồng, ai ngờ hung thủ là thân phụ,
thực buồn cười, thực là châm chọc” tâm của ta muốn lạnh đến cực điểm,
báo thủ, là mục đích duy nhất của Hàn. Hắn nếu biết chính cha ta diệt
môn nhà hắn, còn có thể đối tốt với ta không? Ta tuy không phải là con
gái của lão, nhưng là trên đời ai tin tưởng?
Nhưng, cuối cùng hắn có biết không? Hắn
cũng từng hỏi qua nếu hắn cùng cha ta thế bất lưỡng lập ta sẽ lựa chọn
sao. Phải chăng hắn đã biết?
“Ý Vân, cả đời cha đức cao vọng trọng,
không nghĩ hủy đi thanh danh trong một ngày” thanh danh, cái cẩu thanh
danh, đem cho chó ăn đi.
Ta cười lạnh, nói “ cha, chỉ vì thế mà giết Vô TRần? ngày đó ngươi thấy ngọc bội ở Bách hiểu đường, lại nghe lén ta nói án diệt môn Độc cô gia, cho nên ngươi đối với ngoại nhân tuyên bố
bế quan, bí mật đến Thiếu Lâm tìm Vô Trần, sau vì duy trì thanh danh,
ngươi giết hắn diệt khẩu? hơn nữa biết được Hàn là hậu nhân Độc cô gia,
ngươi liền đổ vạ cho hắn giết Vô Trần, ý đồ khơi mào võ lâm công phẫn,
muốn cả võ lâm đối phó hắn, cha , một phen tâm kế, một phen tuyệt kế, ta thực phục ngươi” tâm cơ như vậy, quả thực bội phục.
“Độc Cô Hàn giúp ta giết Sài Nham, at còn muốn cám ơn hắn, Ý Vân, cha có chỗ khó xử, cha vì Mộ Dung gia” đừng nói lời dễ nghe.
“NGươi sao biết là Hàn giết?”
“trừ bỏ hắn, ai muốn giết Sài nham”
“ngươi chẳng nhẽ không nghi ngờ chính mình?”
Nghe ta nói vậy, ánh mắt lão cha có chút nộ, lại là chút thở dài.
Ta nhìn lão cha, khẳng định nói “Vô trần
nhiều năm trước đã biết Hàn là hậu nhân Độc cô gia, ta nghĩ võ công Vô
Trần đại sự thực rất cao, mười chiêu đã bại, thực sự rất khó tin, trừ
phi là Vô Trần đại sư ân hận việc năm xưa, vì vậy đã nương tay” trước ta không nghĩ tới, nhưng hiện tại có thể khẳng định.
“quả nhiên là nữ nhân của Mộ Dung Nghĩa ta” đừng tự giát vàng lên mặt, ta hiện tại là vợ của Hàn, càng không phải
là con của lão.
Ta lạnh lung nhìn hắn, khinh bỉ nói “ khi
ngươi thấy ngọc bội, lại nghe ta bàn về việc án diệt môn ĐỘc cô gia, cho nên đến giết ta phải không, nếu không phải có Giang tử ngang, con gái
ngươi sớm đã chết”
Hắn cười, thập phần thê lương “ta sao nghĩ
đến, nữ nhân của Mộ Dung Nghĩa ta, lại yêu con của Độc cô Thiên Linh,
năm đó chúng ta từng nói đùa đem nữ nhân Mộ Dung gia gả cho nam tử ĐỘc
Cô gia. Hiện giờ nói đùa thành thật?”
Như vậy không tốt sao?
ta nói như chặt đinh chém sắt nói “thành thực thì sao? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, dù chết không rời”
“Ý Vân, hắn không chết, ta không thể an
bình, võ công hắn rất cao, ta sợ một ngày hắn đến giết ta, cho nên, ta
muốn xuống tay trước”
“ta hít sâu một hơi “ngươi muốn sao?”
“giết hắn” ngữ khí đều là hàn ý.
“không cần giết hắn, ta liều mạng với ngươi” ta nói được làm được, nếu ai dám động tới Hàn, ta tuyệt đối không cho phép.
“một ngày nào đó, hắn biết chân tướng, khi
đó, hắn còn thương ngươi không?” a… ta chính là đang sợ hãi điều này,
chẳng nhẽ… ta lại trở thành khí phụ nữa sao? Vì cái gì mà hạnh phúc luôn mong manh như vậy, chẳng lẽ ông trời giỡn ta sao?
Ta không muốn nói vấn đề này hỏi:
“Giang chính Dương do ngươi giết, Giang thu Nhan không phản ứng gì sao?”
“ta giết nàng rồi” lại thực lạnh , đều nói Hàn lạnh, nhưng so với lão cha còn thua 7 vạn tám ngàn dặm