Cực Phẩm Rể Quý

Chương 103: Chương 103: Âm hồn không tan




Bàng Phi không muốn làm mấy việc như đón gió tẩy trần, nhưng lại không thể chịu được sự thúc giục nhiệt tình của Thời Phong.

Dù sao cũng không thể không nể mặt Thời Phong, nên Bàng Phi chỉ có thể đi theo.

Thủy Vân Gian gần như trở thành nơi duy nhất mà Thời Phong mời khách. Bàng Phong làm sao có thể không biết chút suy nghĩ trong lòng anh ấy chứ, còn không phải là vì Trầm Ngưng Tâm mà đến sao.

Mọi người đều biết tâm tư của Thời Phong đối với Trầm Ngưng Tư, ai dám giành phụ nữ với ông chủ chứ, thế nên ai cũng tự giác gọi những cô gái khác, người thì ca hát, người thì uống rượu.

Thời Phong biết Bàng Phi không thích những thứ này, nên cũng để tuỳ anh.

Mọi người ca hát nhảy múa vô cùng náo nhiệt, thế mà cứ có người muốn kiếm chuyện vào lúc này, nhất định muốn gọi Trầm Ngưng Tâm.

“Không thấy Trầm Ngưng Tâm đang bồi tôi sao, ai mẹ nó muốn giành phụ nữ với ông đây?” Người đó đã quét sạch sự vui vẻ của Thời Phong, khiến anh ấy vô cùng bực bội.

Việc những người khách giành cô gái có lúc vẫn xảy ra, cũng không phải là chuyện gì lạ ở những nơi thế này. Người phụ trách đã sớm học được cách sống sót của riêng mình, nói ra sự thật, oan có đầu nợ có chủ, muốn kiếm chuyện thì kiếm đối phương, bọn họ cũng chỉ là người ở giữa truyền lời mà thôi.

“Là Tổng giám đốc Châu của công ty Long Mậu. Tôi cũng đã nói với anh ta là Trầm Ngưng Tâm đang tiếp khách, nhưng anh ta nói tối nay anh ta là vì Trầm Ngưng Tâm mà tới, nếu không gặp được người thì sẽ không đi.”

Sắc mặt Thời Phong cứng lại. Cái công ty Long Mậu này là khách hàng lớn của Trung Thái, thậm chí có thể nói, có một nửa số lượng bảo vệ của Trung Thái đều đưa vào Long Mậu. Anh ấy và Tổng giám đốc Châu kia bình thường cũng có giao thiệp qua lại, đó là người không thể đắc tội được.

Nhưng nếu cứ như vậy mà đưa Trầm Ngưng Tâm qua đó, trong lòng anh ấy vô cùng không nguyện ý.

“Thật mẹ nó bực mình mà!”

Trầm Ngưng Tâm tinh ý hiểu lòng người, cười đứng dậy: “Vẫn là để tôi đi xem sao. Đều là khách khứa, dù sao cũng không thể thiên vị người này người kia. Mọi người cứ vui chơi trước, một lát tôi quay lại.”

Người phụ nữ này không hy sinh thân thể nhưng vẫn có thể trở thành đầu bài ở đây quả thật không phải không có lý. Chỉ với phong cách và thủ đoạn xử lý việc như thế này thì các cô gái ngoài kia đã ngàn vạn lần không bằng.

Thời Phong đau lòng không thôi: “Vậy cô đi sớm về sớm.”

Phòng bao của mấy người Tổng giám đốc Châu ở ngay bên cạnh phòng bao của mấy người Thời Phong, cách không xa lắm.

Trầm Ngưng Tâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng bao toàn là đàn ông, bầu không khí có vẻ không đúng lắm, bước chân đang đi vào liền dừng lại ở trước cửa. Nếu lúc này cô ta xoay người rời đi thì sẽ khó tránh khỏi việc khiến khách bị mất hứng, Tiết Phong nhất định sẽ trách tội cô ta.

Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể bất chấp khó khăn mà hỏi: “Cho hỏi vị nào là Tổng giám đốc Châu vậy?”

Trong đám người, một tên mập, bụng phệ, mặt bóng dầu đứng lên, trông có vẻ là thật sự bị mất hứng.

Làm ngành này của cô ta, chỉ có khách hàng chọn bọn cô, không có lý nào các cô chọn khách, vì vậy dù là một tên đầu heo đến, cô nên tiếp thì vẫn phải tiếp.

“Cô chính là Trầm Ngưng Tâm à? Quả nhiên là rất xinh đẹp. Nào nào nào, tôi đã đợi cô hai tiếng rồi, một tiếng hơn ngàn tệ đấy, cô phải bồi mấy anh em chúng tôi uống mấy ly đấy.”

Trầm Ngưng Tâm bị Tổng giám đốc Châu cưỡng ép kéo vào trong.

Mục đích của mấy người này rất rõ ràng, Trầm Ngưng Tâm vừa vào đã lập tức bị chuốc rượu, kiểu như mặc kệ cô có uống hay không, ông đây đã bỏ tiền ra thì phải bắt cô bồi rượu, không uống cũng phải uống.

“Không được, Tổng giám đốc Châu… Tôi thật sự không uống được.” Bị chuốc mấy ly rượu, cổ họng Trầm Ngưng Tâm cay khủng khiếp, nước mắt cũng sắp trào ra rồi.

Mấy người đàn ông cảm thấy mất hứng: “Không uống được thì cô bồi rượu cái rắm gì. Ông đây bỏ tiền để được vui vẻ, hôm nay cô uống thì uống, không uống thì chúng tôi sẽ đợi cô uống.”

Trầm Ngưng Tâm mới rời đi mười mấy phút, Thời Phong lại cảm thấy đã qua lâu giống như một tiếng đồng hồ vậy, thật mẹ nó khó chịu.

Không được, anh ấy phải đi coi coi sao.

Lúc Thời Phong đi qua, đúng lúc người bưng rượu đưa rượu qua, cửa vừa mở ra, cảnh tượng Trầm Ngưng Tâm bị một đám đàn ông vây ở giữa chuốc rượu đập thẳng vào trong mắt Thời Phong.

“Đm!”

Thời Phong xông vào, đấm mỗi tên một cái, mấy tên này đều tai to mặt lớn, tên nào tên nấy đầy thịt mỡ, thực ra đều là trống rỗng.

Trầm Ngưng Tâm được Thời Phong kéo ra khỏi đám người. Trên người, trên váy, thậm chí trên tóc cô ta đều là rượu, trông vô cùng chật vật.

Mẹ nó, ông đây còn không nỡ đụng vào một đầu ngón tay của cô ấy, thế mà tụi bây lại đáng chết như vậy, dám đối xử với cô ấy như thế!

Thời Phong tức đến đỏ mắt, hai tay nắm chặt thành quyền.

Đám người kia cũng không phải là đèn cạn dầu, không nói hai lời liền xông qua chỗ Thời Phong!

Trầm Ngưng Tâm la lên để gọi đám người Bàng Phi qua. Người của Trung Thái thấy ông chủ nhà mình bị ức hiếp, tất cả liền xông lên liều mạng với đối phương.

Mấy chục người chen chúc nhau ở hành lang, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Bàng Phi ngăn ở giữa, bảo hai nhóm người trước tiên khoan hãy động tay: “Các vị, có gì từ từ nói, nếu thật sự ra tay thì đều không có lợi với hai bên.”

“Mày mẹ nó đang làm trò gì vậy, dám xen vào việc của ông đây.” Đối phương hiển nhiên là đến kiếm chuyện, không hề cho họ chút cơ hội hòa hoãn.

Thời Phong ồn ào muốn động tay, mấy người của Trung Thái cũng muốn xông qua theo, Bàng Phi cố gắng ngăn cản ở giữa, nhưng chỉ một mình anh làm sao có thể chu toàn bốn phía, hai đám người vẫn là xông vào đánh nhau.

“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát…”

Bàng Phi nghe thấy có người la lên như vậy, mau chóng xông ra ngăn cản người đang định báo cảnh sát: “Không được báo cảnh sát!”

Một đám người tụ lại gây náo loạn, hai nhóm người đều sẽ bị tạm giam. Đối phương không cần mạng, không sợ chết, nhưng anh không thể không nghĩ đến mấy anh em của Trung Thái.

Bàng Phi tách từng người đang dây dưa với nhau ra, anh dùng chân đạp một cú khiến tên họ Châu kia bay ra xa, tình cảnh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại: “Đưa Thời Phong rời khỏi chỗ này.”

Đám anh em đều đồng ý nghe lời anh, nhanh chóng đưa Thời Phong trở về phòng bao.

“Các vị, cô Trầm đây là bạn gái của anh em tôi, Thời Phong. Cậu ấy nhìn thấy bạn gái mình bị bắt nạt nên khó tránh khỏi nổi giận. Như vậy đi, bữa hôm nay tôi mời, coi như là bồi thường cho việc chúng tôi không đúng. Chuyện này cứ như vậy đi, được không?”

“Mời thì thôi đi, nhưng ông đây bị mày đá một cú thì tính sao đây?” Mặt tên họ Châu hung tợn, lúc nói chuyện thịt mỡ trên mặt cũng run theo, loại người thế này không đi diễn vai ác bá thì thật đáng tiếc.

Bàng Phi cười nhẹ: “Vậy tôi cũng để ông đá một cú được không?”

Tên họ Châu xắn tay áo lên, háo hức muốn thử.

Tên này nhìn thì có vẻ vạm vỡ, bộ dạng hơi dọa người, nhưng thực tế cơ thể sớm đã trống rỗng, cho dù bị anh ta đá một cái chỉ cũng chỉ xem như gãi ngứa.

Bàng Phi muốn nhanh chóng dàn xếp ổn thoả, đừng nói là một cái, cho dù để anh ta đá hai cái thì cũng không sao.

“Nhóc con, mày đừng có hối hận.” Tên họ Châu khoé dãn khoảng cách, chạy lấy đà một đoạn, đột nhiên nâng chân lên, đạp mạnh một cái về phía ngực Bàng Phi.

“Ầm” một tiếng, không phải là Bàng Phi bị đá ngã xuống, mà là tên mập họ Châu bị Bàng Phi đánh bật trở lại ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Các vị, mời!” Bàng Phi làm ra động tác mời, bảo mấy tên kia tiếp tục chơi đùa, tiếp tục vui vẻ.

Tên mập họ Châu kia không cam tâm cứ như vậy mà thôi, la lên nói: “Lúc nãy là do ông đây chưa phát huy hết sức, có bản lĩnh thì để ông đây đá lại một cú nữa thì chuyện này mới coi như xong.”

Bàng Phi sớm đã đoán trước được chuyện này: “Được!”

“Anh Bàng, dựa vào đâu mà phải để bọn họ đá thêm một cú nữa chứ, rõ ràng là những người này không nói lý mà.” Rốt cuộc Thời Phong vẫn không thể ngồi yên trong phòng bao, đi ra xem kết cục thế nào.

Khi không Bàng Phi phải nhận một cú đá như thế đã khiến lòng anh ấy cảm thấy rất tệ, bây giờ còn phải nhận thêm một cú nữa, dựa vào gì chứ?

Tâm ý của anh em, trong lòng Bàng Phi nhận, nhưng cái tính tình bạo lực này của Thời Phong thật sự quá dễ dàng bị người khác lợi dụng rồi, trở về anh phải dạy dỗ lại anh ấy mới được.

“Không sao, cũng chỉ là bị con muỗi cắn một cái thôi mà, không thành vấn đề.”

Thời Phong cũng biết cú đá của đối phương vốn không thể tạo thành tổn thương gì đối với Bàng Phi, nhưng anh ấy là tức bộ dạng ngạo mạn đắc ý của đám người tên họ Châu.

Nếu không phải là Bàng Phi khăng khăng ngăn cản, thì anh nhất định sẽ đánh đến cùng với đối phương.

Lần này tên mập họ Châu để dành sức để chờ xuất phát, lúc nãy không hạ gục được Bàng Phi mà ngược lại khiến anh ta bị mất mặt trước đám anh em, phần mặt mũi này anh ta nhất định phải lấy lại.

Anh ta biết chỉ dựa vào chân thì chắc chắn không thể làm gì được Bàng Phi nên đã âm thầm động tay động chân vào giày, một lát nữa cứ đợi mà xem!

“Đi chết đi!” Tên mập họ Châu hét to một tiếng, bay lên đạp một chân về phía ngực Bàng Phi.

Dưới ánh đèn, con dao dưới đế giày phản chiếu ra một tia sáng, Thời Phong và Bàng Phi đều nhìn thấy.

“Anh Bàng cẩn thận!” Thời Phong kêu lớn.

“Thật là tự tìm chết mà!” Bàng Phi đã đoán trước được tên này chắc chắn sẽ không cam tâm bị mất mặt trước mọi người, nhưng không ngờ đối phương lại âm hiểm đến mức dùng thủ đoạn hèn hạ thế này để đối phó với anh.

Anh lùi bước chỉ là không muốn khiến sự việc càng náo loạn thêm, chứ không phải bởi vì anh dễ bắt nạt!

Nếu đối phương đã không cần mặt mũi như vậy thì anh cũng không cần phải nương tay nữa!

Cổ tay anh như rắn nước quấn quanh chân tên mập, nắm ngược lại cổ chân anh ta, thuận thế vặn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cổ chân của tên mập họ Châu liền bị vặn gãy.

“A… A…” Tên mập họ Châu cuộn người lại trên đất, đau khổ vô cùng.

Những người khác đều lần lượt lấy vũ khí từ trên người mình, à, thì ra người nào cũng đều chuẩn bị đầy đủ mà đến cả!

“Các anh em!” Thời Phong hô to một tiếng, người của Trung Thái đều ào ào xông ra.

Hai bên đứng song song lần nữa, lửa giận không hề ngừng lại mà còn càng ngày dữ dội hơn.

Bàng Phi không nổi giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đám người của đối phương: “Không sợ chết thì cứ xông lên, các người lên một người tôi đánh một người, lên hai người thì tôi đánh hai người. Nhưng có điều tôi phải nói thẳng, đó là tôi đã nhượng bộ rồi, là do các người chủ động gây chuyện, nếu có đánh chết người hay đánh tàn phế ai thì tôi cũng là tự vệ chính đáng, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào trước pháp luật cả.”

Đối phương vừa nghe thấy lời này, làm gì còn dám liều lĩnh.

Bàng Phi ra tay độc ác như vậy, lỡ gãy tay gãy chân rồi thì mẹ nó ai chịu nổi?

“Làm sao đây?”

Đám người thì thầm với nhau.

Đám người dìu tên mập họ Châu đứng dậy, hỏi ý kiến của anh ta.

Lúc này tên mập họ Châu đã đau đến trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh, chỉ muốn mau chóng được giảm đau, làm sao quan tâm được là phải làm sao?

“Đưa tôi đến bệnh viện… mau lên…”

“Vâng vâng, nhanh lên, mau đưa Tổng giám đốc Châu đến bệnh viện.” Đám đàn em thế mà lại thở một hơi nhẹ nhõm.

Thấy đối phương rời đi một cách chật vật như vậy, Thời Phong lại cảm thấy không vui lắm: “Một đám cháu con, không có bản lĩnh kiếm chuyện lại thích đi khoe khoang, đi chậm một bước ông đây đánh gãy chân bọn nó.”

“Chuyện tối nay cậu không cảm thấy là bọn họ cố ý sao?” Trọng điểm của Bàng Phi vẫn luôn ở đây.

Đầu mày Thời Phong nhíu chặt: “Anh Bàng, anh không nói tôi cũng không phát hiện ra, đám người này rõ ràng là đến để kiếm chuyện, tên nào cũng đều chuẩn bị đầy đủ cả. Chắc chắn là do hai con rùa khốn nạn kia của nhà họ Phương làm, mẹ nó, đúng là âm hồn không tan mà.”

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.