Cực Phẩm Rể Quý

Chương 163: Chương 163: Âm thanh từ phía Đông




Bàng Phi vẫn bất động và điều khiển xe như trước.

Anh đang động viên tâm tình của An Dao trong xe, sợ rằng căng thẳng và kích thích quá mức sẽ làm cho An Dao khó chịu.

“Bíp...” một tiếng, xoay một trăm tám mươi độ, Hạng Dã cũng chặn chiếc xe nằm ngang giữa đường.

Hai bàn tay đan chéo vào nhau chuyển động phát ra âm thanh “rốp rốp“.

Bên kia lái hai chiếc xe van, mỗi xe bảy tám người, mỗi người ôm một món.

Sau khi xuống xe, bọn họ không nói hai lời liền xông lên, có thể thấy được là theo dõi bọn họ không phải mới đây, có mục tiêu rõ ràng, xuống tay tàn nhẫn.

Hạng Dã nhấc chân đạp ra, trực tiếp đá thẳng vào con dao trên tay gã trước mặt, rồi lại tung một cú đá móc, đá gã lộn ngược, hạ gục nhiều đồng bọn của gã ta.

“Lên! Lên đồng loạt đi!” Hạng Dã luôn xếp hạng nhất trong huấn luyện chiến đấu. Cậu ta đã đại diện cho Quân khu Đông Nam và Quân khu Tây Bắc tham gia thi đấu và giành chức vô địch. Hạng Dã vẫn rất tự tin vào khả năng của bản thân.

Một đám dở hơi ất ơ không lên được mặt bàn này, cậu ta không thèm để bọn chúng vào mắt.

Bên kia lao lên và bao vây họ.

Lúc này, một vài chiếc ô tô khác đi ngược chiều, chặn đường Bàng Phi.

Chiếc BYD phải dừng lại, đôi mắt tối đen của Bàng Phi bừng lên lửa tức giận.

“Ngồi ở trên xe đừng xuống.”

Sau khi nói xong, Bàng Phi ra khỏi xe.

Bên kia muốn giương đông kích tây, mục đích của mười mấy người này là muốn lôi kéo Hạng Dã, còn mục đích chính là ở bên chỗ Bàng Phi bên này.

Toàn bộ con đường đã bị người của họ chiếm đóng, điều đó có nghĩa là muốn đẩy Bàng Phi vào chỗ chết!

Toàn bộ Dung Thành có thể có ân oán như vậy với Bàng Phi, chỉ có thể là nhà họ La.

La Lượng gặp chuyện không may, La Đại Hải không thể nào thờ ơ được. Ngoài ra, trong gia đình anh ta còn có một người phụ nữ điên La Tinh Tinh. Ban đầu, nhà họ La đã lợi dụng mối quan hệ nên việc của La Lượng đã được miễn giảm thời gian thi hành án. Vậy mà lại giữa chừng lại xuất hiện một vụ tai nạn làm bị thương người thi hành công vụ, hại La Lượng đã bị kết tội nặng, nhà họ La đã tính khoản nợ này lên đầu Bàng Phi.

Đám đông đông nghìn nghịt người, phe bên này gấp mấy lần phe của Hạng Dã.

Họ dùng ô tô để chặn đường hai bên, rõ ràng là không để Bàng Phi có đường rút lui!

Hạng Dã túm cổ áo một người đàn ông đập mạnh xuống đất. Sau đó, cậu ta nhảy xuống chiếc xe hơi sang trọng của anh, ngạo mạn nói: “Tao đây thuộc Lữ đoàn Đặc công của Quân khu Đông Nam. Tin hay không, tao điều cả quân khu lại đây giết toàn bộ lũ chúng mày. Ngay cả người trong lữ đoàn đặc công cũng dám động, chán sống rồi hả?”

Đám người bất động, phía trên truyền xuống mục tiêu là Bàng Phi, những người còn lại chỉ cần lôi kéo thôi là được.

“Lên!” Đám người bên phía Bàng Phi tràn ra, trên dưới trăm người đứng đông nghịt con đường, thế trận cực kỳ lớn.

An Dao đứng ngồi không yên, cô không thể an tâm thoải mái ngồi trong xe mà nhìn Bàng Phi đi vào chỗ chết được.

Đẩy cửa xe ra một chút, nhưng lại không đẩy được vì Bàng Phi đang giữ nó ở bên ngoài.

Giọng điệu của anh vẫn bình thường như mọi khi, không có chút cảm xúc nào: “Đừng đi ra ngoài.”

“Không được, em không thể để cho anh một mình mạo hiểm như thế này được.”

“Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu!”

Đám đông đã muốn lao đến đây.

Người mặc áo sơmi hoa lao lên trước vung dao chém thẳng vào đầu Bàng Phi, vì dùng lực quá mạnh nên sắc mặt trở nên vặn vẹo.

Bàng Phi nhanh như chớp cúi người xuống, dùng tay tóm lấy cổ tay đối phương, xoay người gấp khúc, con dao rơi ra, anh giơ tay đấm vào đầu gã, ngay lập tức suýt chút nữa rơi cả răng ra. Lại đấm thêm một cú, hai tai của gã ta “ong ong” ù đi, chắc là điếc luôn rồi!

Túm lấy người gã ta và đạp ra ngoài, hạ gục liên tiếp nhiều người.

Những người còn lại không sợ chết mà dám lao về phía trước, Bàng Phi đã đoạt lấy con dao của một trong số họ, “răng rắc” một tiếng mà cắt đứt lỗ tai.

Người nọ rên rỉ và ôm lấy đôi tai đầy máu của mình trong đau đớn, khiến một số người xung quanh khiếp sợ.

Một số kẻ không sợ chết tiếp tục lao về phía trước, Bàng Phi bắt đầu không thương tiếc, một tên đã bị dao đâm xuyên qua cánh tay và ngất xỉu tại chỗ.

Mắt của Bàng Phi đỏ lên, trông còn đáng sợ hơn dã thú, hơn linh cẩu, lúc này anh giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, vẻ mặt hung dữ khiến người ta khiếp sợ.

Đám đông không còn ai dám lao về phía trước một cách liều lĩnh như vừa rồi, không ai còn dám lao về phía trước nữa vì sợ trở thành con cừu non tiếp theo bị giết thịt.

Người bên Hạng Dã đã hoàn toàn ngã xuống. Lúc này, cậu ta đang đứng trên nóc chiếc xe sang của mình, hai tay ôm ngực mà trầm trồ khen ngợi Bàng Phi ở bên này.

Từ khi tiếp xúc với Bàng Phi, cậu ta vẫn chưa thấy được khả năng thực sự của anh, đội trưởng Thiệu Thịnh đã nói rằng anh vô cùng thần kỳ, bây giờ cậu ta thật sự muốn xem xem liệu Bàng Phi có lợi hại như lời Thiệu Thịnh nói hay không!

Xuống tay tàn nhẫn chính xác, trông như có vẻ là không thủ hạ lưu tình, nhưng thực ra mỗi một đòn giáng xuống điều được khống chế lực đạo.

Trong hoàn cảnh trăm người vây công trước sau đánh tới như thế này, vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn, tâm tính quả nhiên không tồi chút nào!

Nhưng điều này vẫn chưa đủ làm Hạng Dã chấn động như mong đợi, bởi vì những điều này, chính cậu ta cũng có thể làm được!

Đám đông bên kia do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng buộc phải có người lao lên.

Sau đó bị Bàng Phi quật cho ngã xuống, đá bay ra ngoài.

Anh đứng sừng sững giữa đường quốc lộ, thân hình cao ngất, giống như một thân thể mạnh mẽ như cây tùng.

Mấy trăm người trước mặt cũng đều không chống đỡ nổi thế trận, giống như một con rồng dũng mãnh đối mặt với một bầy heo rừng đang run rẩy, chênh lệch này cũng không phải là nhỏ nhắn gì cho cam.

Hạng Dã chỉ cần khoanh chân ngồi trên nóc xe, thỉnh thoảng có người đánh lén từ phía sau. Cậu ta thậm chí không cần nhìn kẻ đó, vung tay một cái, cũng có thể hạ gục được gã.

Thời điểm này ai lại đi quấy rầy hứng thú của người khác chứ? Ai đánh lén phía sau thì là kẻ chịu tội rồi.

“Lên đi!” Ý định của Hạng Dã vẫn còn chưa được toại nguyện, thực sự lo lắng thay cho những người đó. Nếu tới đây để hoàn thành nhiệm vụ, thì cũng phải chuyên nghiệp một chút đi chớ? Một đám nhát cáy như thế này làm sao mà dám chường mặt ra đường thế hả?

“Mày… Tụi mày lên đi.” Tên thủ lĩnh đẩy vài người đi ra, bên trái bên phải cũng không mấy khả quan, nên là lên từ phía trước đi.

Mấy người kia hò hét xông tới, Bàng Phi nắm chặt nắm đấm chờ phản đòn, tay không ngơi nghỉ, mỗi tay một tên, nắm cổ áo hai tên giơ lên cao, xách người lên y như xách mấy con gà, sau đó nện xuống đất

Hai tên kia bị đập cho hôn mê bất tỉnh, để lại tên đến sau mặt mày tái mét, tay cầm dao run lẩy bẩy.

Lúc này, Bàng Phi đã tiến gần hơn tới đám người, những người đó theo bản năng cả đám đều rút lui.

Hạng Dã thở dài: “Một đám nhát cáy, lùi cái gì mà lùi, tiến lên một lượt đi chứ? Thiệt dở hơi, một đám cám lợn.”

Kẻ cầm đầu của bên đó dường như cũng nhận ra rằng việc lùi lại như thế này không phải là cách. Nhóm ba nhóm bốn tiến lên đánh còn không bằng thôi thì cả đám cùng xông lên. Có thể may mắn thoát được hay không còn tùy thuộc vào vận may. Chung quy vẫn tốt hơn là từng người từng người xông lên chịu chết.

“Các anh em, cùng nhau xông lên.” Kẻ cầm đầu hô.

Hạng Dã ở phía dưới cũng giơ ngón tay cái lên: “Này đúng vậy đấy, từng cái đứa một đi lên còn không đủ nhét răng, cùng nhau lên hết đi.”

Đám đông vây lấy Bàng Phi, hết đợt này đến đợt khác, từ trong ra ngoài, người trước ngã xuống người sau tấn lên.

Đánh hội đồng, bọn chúng có hàng trăm người, tính dần dần tiêu hao thể lực của Bàng Phi, lại không tin rằng anh vẫn có thể mạnh mẽ đến như vậy.

Tóm lại Bàng Phi suy nghĩ rất đơn giản, muốn đánh hội đồng thì cũng phải nhìn xem bọn bây có được cho cơ hội hay không đã.

Bàng Phi thuần thục cầm dao hạ gục một số người, bọn họ đều bị thương nặng, chỉ bị xây xát bên ngoài cơ thể đã là may mắn của may mắn rồi, một số người còn suýt bị chém đứt mũi.

Đáng sợ, thật sự đáng sợ, người này quả thật là một tên ác ma.

Xuống tay tàn nhẫn, hơn nữa lại cực kỳ khó đối phó.

Hết đám này tới đám khác, một trăm mười người đổ đều ngã rạp một đám lớn trong vòng chưa đầy mười phút.

Với khả năng của Bàng Phi, giết tất cả những người này là không thành vấn đề, nhưng anh lại không làm thế. Ngay cả trong tình huống mang trên mình sát khí nặng nề như vậy, anh vẫn có thể duy trì tâm trí tỉnh táo bình tĩnh. Chỉ ném kẻ gây chuyện xuống, cho đến nay, chưa bao giờ làm tổn thương đến tính mạng của ai và cũng một lần mắc phải sai lầm nào.

Riêng điểm này Hạng Dã phải công nhận rằng giữa chính mình và Bàng Phi quả thật có chênh lệch. Nếu chính mình là Bàng Phi, cậu ta có thể đã đến giờ vẫn còn chém giết đến đỏ mắt, quan tâm hợp pháp hay không hợp pháp làm cái gì, đánh cái lũ cặn bã này trước đã nói muốn nói gì nói.

Hạng Dã một tay chống cằm, thật sự thán phục.

Đám người bên kia cũng là bị giết đến đỏ mắt, nhìn đồng bọn lần lượt ngã xuống, chung quy chính mình cũng không thoát khỏi số phận phải nằm đo đất.

Hơn nữa, nếu tới đây theo mệnh lệnh, cho dù hiện tại không bị hạ gục, thì khi trở về cũng sẽ bị nằm đo ván.

Tên cầm đầu hét lên và lao về phía Bàng Phi. Có thể thấy, đối với Bàng Phi, những tên cặn bã kéo đến nhằm để tiêu hao thể lực này so với đập con muỗi cũng không mấy gì khác cho cam.

Đám côn đồ trên dưới một trăm người toàn bộ đều bị hạ gục, chỉ mất ba mươi lăm phút: “Hơi chậm so với tôi dự kiến.”

Chờ đã, tư thế ngã xuống của những người này...

Hạng Dã đang buồn bực, nhìn thấy Bàng Phi đã xoay người bước vào trong xe, quần áo vẫn sạch sẽ như thường, trên người không dính một giọt máu.

Khởi động BYD, chiếc xe lao đi giữa đám người đang loạng choạng, sau đó leo lên vỉa hè, phóng xuống vỉa hè rồi lao đi.

Hạng Dã cuối cùng cũng đoán ra rằng Bàng Phi cố tình làm sao để những người này ngã, khi đánh nhau với những người này, anh thậm chí có thể nghĩ đến việc chừa một làn đường cho BYD rời đi.

Điều này... thật không thể tin được, anh đã làm như thế nào?

Hơn nữa, kỹ năng lái xe của anh cũng quá lợi hại rồi, lúc anh vượt qua lối đi quanh co nhỏ hẹp như thế này, chiếc BYD mấy chục nghìn cũng có thể bị anh đi lại thoải mái trên đường.

Hạng Dã khẽ cười một tiếng, quả nhiên là người mà đội trưởng Thiệu Thịnh nhìn trúng, thật sự là có bản lĩnh.

Nhảy ra khỏi xe, một cước đá văng một thanh niên đang nằm trước mặt mình, Hạng Dã lên xe, băng qua đám đông giống như Bàng Phi, cuối cùng leo vỉa hè mà rời đi.

Tốc độ của BYD không thể nhanh bằng chiếc xe sang bạc triệu của cậu ta được, Hạng Dã rất nhanh đã đuổi kịp Bàng Phi: “Anh Bàng, tôi sẽ hộ tống anh trở về.”

Bàng Phi không trả lời, Hạng Dã cũng không nói gì, cậu biết mình cần làm gì và làm như thế nào.

Nếu không hộ tống, Bàng Phi vẫn có thể quay về an toàn mà không cần cậu ta. Làm như vậy chỉ là cố gắng thể hiện tâm ý của mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.