Cực Phẩm Rể Quý

Chương 87: Chương 87: Bàng Kim Xuyên tỉnh lại




Chuyện ly hôn có thể tiếp tục bất cứ lúc nào, nhưng chuyện Bàng Kim Xuyên tỉnh lại này, Bàng Phi nhất định phải chạy đến nơi trước tiên.

“Ba tôi tỉnh rồi, ngày khác chúng ta làm thủ tục tiếp.” Bàng Phi bỏ lại câu này thì vội vàng rời đi.

Nhân viên công tác nói thủ tục ly hôn bắt buộc hai người phải cùng có mặt mới có thể làm được, cho nên lần này không ly hôn được.

An Dao vội vàng bỏ đồ vào túi xách cũng chạy ra theo: “Tôi đi cùng với anh.”

Bàng Phi vội vã muốn chạy đến bệnh viện, nên cũng không nói gì.

Hai người hấp tấp đi đến bệnh viện, các bác sĩ đang làm kiểm tra cho Bàng Kim Xuyên.

Tuy rằng người đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa nói được chưa động đậy được.

“Bác sĩ, ba tôi sao lại như vậy?”

Bác sĩ cũng lúng túng: “Tình huống của bệnh nhân có chút đặc thù, hiện tại chúng tôi cũng chưa có cách để xác định nguyên nhân sinh bệnh cụ thể, còn cần làm thêm một bước kiểm tra nữa.

“A... a...” Bàng Kim Xuyên trên giường bên gian nan phát ra tiếng.

Bàng Phi nắm chặt tay ba, anh luôn cảm thấy ông giống như là có lời muốn nói, chỉ là không có cách nào nói được, rất khó để đoán ra được ý nghĩ của ông.

Bàng Kim Xuyên thở hồng hộc, đột nhiên tầm mắt hướng về trên người An Dao, vẻ mặt vô cùng kích động.

Bàng Phi và An Dao đều nghĩ là ông là đang quan tâm tình trạng tình cảm của hai người, nên nói cô và Bàng Phi vẫn đang còn tốt, để cho Bàng Kim Xuyên không cần lo lắng.

Thật ra Bàng Kim Xuyên muốn nói đến La Lượng, chỉ là người bên cạnh vẫn luôn không hiểu được ý ông, điều này khiến ông rất mệt, nên cũng đã từ bỏ.

Ông chỉ ngóng trông mình sớm ngày bình phục, sớm ngày vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của La Lượng ra.

La Lượng biết hôm nay An Dao muốn đi làm thủ tục ly hôn, anh ta đã chuẩn bị xong bữa ăn tối bên ánh đèn, chỉ chờ An Dao mang theo tin vui đến chúc mừng một phen.

Đợi cả một ngày, cũng không nhận được điện thoại của An Dao, anh ta bèn gọi cho An Dao một cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình.

“La Lượng, sáng sớm hôm nay tôi và Bàng Phi đã đến cục dân chính rồi, nhưng bọn họ nói máy móc bị hư, ba của Bàng Phi lại đột nhiên tỉnh lại, Bàng Phi vội vàng rời đi, cho nên vẫn chưa ly hôn được.” An Dao trốn trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.

La Lượng “soạt” một cái đứng lên từ trên ghế, không phải vì An Dao và Bàng Phi chưa ly hôn được, mà là vì Bàng Kim Xuyên tỉnh lại rồi.

Lúc đó anh ta đã đặc biệt tìm người đến bệnh viện xác định, nói Bàng Kim Xuyên không có khả năng tỉnh lại nữa, nhưng hôm nay lại xảy ra biến cố.

Một khi Bàng Kim Xuyên tỉnh lại, vậy sự việc xảy ra ngày hôm đó chẳng phải là sẽ bị vạch trần ra sao!

“Ông ta đã nói gì?”

“Anh ta nói để ngày khác làm thủ tục ly hôn.” An Dao tưởng từ “ông ta” trong miệng La Lượng là chỉ Bàng Phi.

La Lượng nhấn mạnh: “Người anh nói là ba của Bàng Phi, sau khi ông ta tỉnh lại có nói gì không?”

“Không có, người thì tỉnh lại rồi, nhưng tạm thời còn chưa thể nói chuyện cũng chưa thể cử động, các bác sĩ nói đang nghĩ cách...”

La Lượng âm thầm nuốt suy nghĩ trong lòng xuống bụng, không thể nói không thể động, vậy thì tốt, trước khi ông ta có thể nói có thể động, thì giải quyết người đi trước, không phải mấy chuyện phiền phức sẽ biến mất rồi sao?

An Dao không nhịn được tò mò, La Lượng vì sao lại quan tâm chuyện của Bàng Kim Xuyên, thậm chí chuyện ly hôn của cô và Bàng Phi cũng không nhắc tới một chữ.

Chỉ có thể nói rõ là, giữa hai chuyện ly hôn và Bàng Kim Xuyên, anh ta càng để ý đến chuyên của Bàng Kim Xuyên hơn.

Nhưng mà vì sao anh ta lại để ý như vậy, chẳng lẽ, sự việc lúc đó, thật sự...

“An Dao, anh còn có việc, cúp máy trước đây.”

An Dao vẫn đang ngẩn ra, trong điện thoại liền truyền ra tiếng “tút tút tút“.

Cô ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, lúc nhất thời trong đầu rối loạn cào cào, giống như là có hàng ngàn con ong bay vào vậy.

Từ nhà vệ sinh trở về, Bàng Yến thuận miệng hỏi cô vài câu sao đi lâu như vậy, An Dao chột dạ không thôi, nói trong người không thoải mái lắm, không dám nhắc một chữ đến chuyện mình nói chuyện điện thoại với La Lượng.

“Người không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi và Bàng Yến rồi, cô không cần lo lắng.” Tiếng nói của Bàng Phi chợt vang lên, trong buồn bã mang theo sự từ tính trầm thấp, không hiểu sao lại mang đến cho An Dao một loại cảm giác kiên định.

Cô là muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng không phải về nhà, mà là đi tìm La Lượng hỏi cho rõ.

Cô lái chiếc Mercedes phóng nhanh trên đường, cửa sổ mở khe hở, trên một đường đều có gió lạnh thổi vào, khiến cho đầu tóc cô bay ngổn ngang.

An Dao vội vàng đuổi tới tập đoàn La Thị, lại được cho biết là La Lượng không có ở công ty, đi ra ngoài làm việc rồi.

Cô không tin, điện thoại cho La Lượng, điện thoại reo một hồi nhưng không có người bắt máy.

Đến căn chung cư của anh ta tìm, vẫn như cũ được biết là người không có nhà.

La Lượng thật sự ở công ty, chuyên An Dao đến tìm anh ta anh ta biết rất rõ. Không gặp, là vì anh ta vô cùng không vui, không vui vì Bàng Kim Xuyên tỉnh lại, không vui vì dáng vẻ đến hỏi tội của An Dao.

“Tổng giám đốc La, đã dẫn người tới rồi.” Sau người trợ lý dẫn theo một người thanh niên, đeo mắt kính, bộ dáng nhã nhặn lịch sự.

La Lượng ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo: “Chuyện của Bàng Kim Xuyên, cậu xác định có thể làm được?”

“Có thể, khẳng định có thể, tôi theo bác sĩ Lục thực tập, mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với ông ta. Chỉ cần tôi giở trò một chút vào thuốc của ông ta, liền có thể thần không biết quỷ không hay mà làm cho ông ta...” Người thanh niên làm một động tác cắt cổ.

La Lượng thật sự rất vui: “Được, vậy chuyện này sẽ giao cho cậu đi làm.”

“Lách cách” một tiếng, một chiếc chìa khóa được ném cho anh ta: “Đây là chìa khóa của căn chung cư số tám Kim Thủy Loan, bây giờ căn phòng đó là của cậu. Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ tặng cho cậu một chiếc xe.”

Thanh niên đeo mắt kính nuốt nước miếng, liên tục gật đầu đồng ý.

Sau khi ba tỉnh lại, Bàng Phi liền một mực ở bên cạnh ông, trực giác nói cho anh biết, không thể thiếu cảnh giác.

Bàng Yến lần này ngoan ngoãn nghe lời anh, không dám tùy tiện để lại ông một mình, nếu như ba thật sự xảy ra chút chuyện gì, cô sẽ phải hối hận đến chết.

Cơ bản là ngoại trừ đi vệ sinh, Bàng Phi đều là không rời một bước, ăn cơm cũng là nhờ dì giường bên cạnh tiện thể mua giùm.

Anh có thể chú ý đến mỗi một chi tiết nhỏ, bao gồm y tá đổi ca mỗi buổi tối là ai, y tá thay kim đổi thuốc cho ba là ai, anh đều nhớ kỹ trong đầu.

Bất cứ việc gì làm đến cẩn thận tỉ mỉ một chút, chung quy sẽ không có chỗ nào có hại.

Nhưng cho dù cẩn thận như vậy, cũng vẫn có lúc sơ suất.

Ba đột nhiên xuất hiện các triệu chứng như co giật, miệng sùi bọt mép, anh vội vàng gọi y tá đến, nhưng bởi vì là giữa đêm, chỉ có bác sĩ trực ca, nên ba bị đẩy vào phòng cấp cứu thật lâu nhưng vẫn chưa ra lại.

Bàng Phi vừa tức vừa giận, đầu tiên liền nghĩ đến khẳng định là đã có người giở trò vào thuốc.

Anh vội vàng chạy về phòng bệnh, cất hết thuốc truyền nước đi, để sau này làm kiểm tra lại.

Cũng may là cấp cứu kịp thời, mạng sống của ba anh lại lần nữa thoát khỏi cơn nguy kịch. Chỉ là, dù sao thì cơ thể của ông cụ cũng đã suy yếu, trải qua một phen này, cơ thể bị suy nhược đi không ít, lại không biết phải qua bao nhiêu thời gian mới có thể chuyển biến tốt được.

Bàng Phi ném thuốc truyền nước cho bác sĩ, bảo bọn họ đi làm kiểm tra. Trong nước thuốc đó đã bị cho vào một loại chất độc gọi là Botulinum toxin, là một loại chất độc có độc tính rất mạnh.

“Chuyện... chuyện này không liên quan gì đến bệnh viện chúng tôi cả. Bệnh viện chúng tôi từ trước đến nay rất bảo đảm về mặt danh tiếng và chất lượng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại sai xót này.” Chuyện này làm kinh động đến viện trưởng, tự bảo vệ mình và đùn đẩy trách nhiệm là bản tính của con người.

Bàng Phi biết chuyện này không liên quan đến bệnh viện, có người cố ý muốn hại Bàng Kim Xuyên. Giở trò từ trong nước thuốc, tất nhiên là một loại biện pháp thần không biết quỷ không hay rồi.

Có thể giở trò trong nước thuốc, rất có khả năng cũng là người trong bệnh viện này.

La Lượng không thể chờ đợi được mà ra tay như vậy, đó không phải đã nói rõ anh ta đang chột dạ sao?

Không ngờ rằng tên kia lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, người còn chưa có phục hồi hoàn toàn, đã gấp rút ra tay.

Được, tốt lắm!

“Người anh em Bàng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng chuyện này.” Diệp Nguyên nhìn thấy Bàng Phi không nói lời nào, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Trước đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của Bàng Phi, tức giận cũng được phát cáu cũng tốt, thậm chí là những cảm xúc biểu hiện ra ngoài có thể nhìn thấy cũng được. Nhưng hiện tại, Bàng phi một lời cũng không nói, nhưng đôi mắt kia lại khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy cả người rét lạnh, loại cảm giác này còn kinh khủng hơn cả khi anh nổi giận, càng khiến cho người ta bồn chồn lo sợ.

Diệp Nguyên vẫy tay về hướng đám thuộc hạ, ra hiệu bọn họ nhanh chóng đi làm việc, điều tra lấy chứng cứ gì đó, sớm cho Bàng Phi một lời giải thích dù sao thì cũng tốt hơn. Anh ta thật sự lo lắng nếu như không điều tra ra được cái gì, Bàng Phi có phải sẽ đến đồn công an làm nên chuyện long trời lỡ đất gì không nữa.

Chuyện này có cảnh sát tham dự, truy xuất camera lần tra dấu vết gì đó, tiến triển sẽ nhanh hơn nhiều.

Cái người thực tập bác sĩ làm cho La Lượng rốt cuộc vẫn là sơ ý, trong lúc giở trò đã bị camera ghi lại được một số hình ảnh.

Kế tiếp cũng đợn giản hơn, chỉ cần bắt được tên kia, thẩm vấn một phen, hiển nhiên sẽ làm rõ được người đứng sau màn.

Nhưng là, đợi đến khi phía cảnh sát tìm được tên kia thì anh ta đã chết rồi, chết vì tai nạn xe.

Ngược lại người tài xế gây ra chuyện cũng không chạy trốn, anh ta chủ động đến tự thú.

Vụ án này đến đây lại rơi vào bế tắc, không cách nào tiếp tục tiến hành được nữa.

Bàng Phi yên lặng nghe những lời báo cáo này, cơ thịt trên mặt giật giật, lửa giận trong mắt đang bùng cháy.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, tất cả mọi chuyện khẳng định đều là do La Lượng đứng sau màn giật dây.

Đầu tiên là phái người đi giết hại Bàng Kim Xuyên, thấy sự tình bị vạch trần, lại tìm một tên tài xế ma men tông chết người đã ngấm ngầm hạ độc, khiến cho người chết không có đối chứng.

Được cho một cái chết không đối chứng, thật hay!

“Người... người anh em Bàng, vậy nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.” Diệp Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán. Ông trời ơi, anh ta đường đường là sở trưởng của một đồn công an vậy mà lại bị dọa cho ra cả một thân mồ hôi lạnh, chuyện này mà truyền đi đâu chỉ khiến người ta chê cười, nhất định sẽ bị người ta cười đến rớt cả răng hàm.

Nhưng ai có thể lý giải được anh ta đứng sau lưng Bàng Phi, lại cảm nhận được cái loại trường năng lượng mạnh mẽ kia, đáy lòng liền mang theo cảm giác lo sợ bất an, thật sự rất kinh khủng.

Bàng Phi không nói chuyện, Diệp Nguyên cũng không dám tùy tiện rời đi, loại cảm giác này càng khó chịu hơn nữa.

Bàng Phi không nói chuyện, là vì anh đang cố gắng kiềm chế lửa giận trong người. Hai tay anh đã nắm chặt thành nắm đấm rất lâu rồi chưa mở ra, bắp thịt cả người đều đang ở trong trạng thái thắt chặt, tròng mắt bởi vì sung huyết mà càng trở nên vô cùng đáng sợ.

Anh thật sự sợ chính mình vừa khống chế không được nữa, liền đánh cho La Lượng phọt shit ra ngoài...

Nhịn, Bàng Phi đã nhịn rồi, nhưng lại dung túng cho La Lượng hung hăng càn quấy, vậy mà hết lần này tới lần khác đánh chủ ý lên người ba mình.

Đáng chết! Người như vậy, cho dù có chém thành trăm mảnh cũng khó có thể giải trừ đi cơn hận trong lòng anh!

Nhưng đây không phải là chiến trường, không phải là rừng rậm nguyên thủy không có bóng người, giết người là phạm pháp, vì một tên cặn bã mà hại chính mình, không đáng!

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.