Lời An Dao vừa nói là có ý gì vậy?
Cô từng xem trong Bàng Phi hay sao?
Ồ, khi nào vậy?
Vào thời điểm đi hẹn hò ong bướm với La Lượng phải không?
Có những người mà khi bạn càng hiểu biết nhiều thì lại càng cảm thấy xạ lạ, ví dụ như An Dao chẳng hạn.
Khi mới gặp nhau, cảm giác mà An Dao mang lại cho Bàng Phi là một người tri thức, xinh đẹp, có khí chất, có thể làm cho bất cứ một người đàn ông nào say mê đến không thể rời mắt. Cũng vì ấn tượng đầu tiên tốt đẹp ấy mà Bàng Phi mới bị làm cho dao động mà sinh ra quyết định tới đây làm con rể.
Tuy rằng danh phận nghe vào tai thì không được tốt cho lắm, nhưng ít nhất là cũng có thể chung sống một nhà với một người vợ xinh đẹp, thấu tình đạt lý, đấy cũng là một chuyện tốt.
Thế nhưng sự thật thì sao? An Dao hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại khiến cho anh phải nhìn nhận lại một cách hoàn toàn mới, cô luôn cố tình gây sự, cường ngạnh ương bướng không nói đạo lý, bá đạo máu lạnh, không từ thủ đoạn...
Trước khi tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng, Bàng Phi đã phải trải qua một kỳ huấn luyện ma quỷ kéo dài ba tháng, trong đó thì bài học được coi trọng hạng nhất chính là phải khống chế được tình tự của chính mình. Đối mặt với rất nhiều tình huống cam go, anh đều có thể che giấu được tình tự của bản thân vô cùng tốt, thế nhưng cố tình An Dao chỉ cần hơi chút tỏ thái độ lại đều có thể dễ dàng kích thích được sợi dây cảm xúc kia của anh...
Mười một giờ, tuyến giao thông công cộng đã ngừng hoạt động, nơi này cách biệt thự nhà họ An rất xa, chỉ có thể bắt taxi về thôi, vừa hay trong túi anh cũng còn đúng tám mươi tệ.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hào kiệt, thôi thì vẫn nên tiêu xài tiết kiệm thì hơn.
Khoảng cách từ nơi này tới nhà họ Bàng cũng không tính là xa lắm, Bàng Phi chỉ cần tốn hai mươi tệ là có thể về tới rồi.
Sau khi em gái anh nằm viện, vẫn luôn là ba anh ở bên chăm sóc, ông ấy chỉ thỉnh thoảng quay về nhà một chuyến, vậy nên không khí trong nhà cũng lạnh như băng, nhìn qua không hề có một chút sinh khí nào cả.
Cách bài trí quen thuộc, từng căn phòng thân quen, và cả cái cảm giác thân thuộc đến từng hơi thở này nữa.
Tựa như trên tấm chăn vẫn còn lưu lại hơi thở của chính bản thân mình vậy.
Trong nhà đồ đạc thật đơn sơ, nhưng Bàng Phi lại cảm thấy nơi này còn ấm áp, đủ đầy hơn cả biệt thự nhà họ An xa hoa, sang quý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bàng Phi bị một tràng tiếng mở cửa lạch cạch đánh thức, vốn dĩ từ xưa đến nay giấc ngủ của anh luôn rất nông nên ngay lập tức anh lăn một vòng ngồi bật dậy khỏi giường, sau đó nghe được tiếng bước chân quen thuộc của ba đang đi gần tới phòng của mình.
Chạm mặt là không thể tránh khỏi được, điều anh sợ nhất là ba anh hỏi tại sao anh lại ở đây?
“Tối hôm qua đi bàn công chuyện ở gần đây, muộn quá rồi nên con không về nhà nữa.” Cũng may là đầu óc anh vận chuyển cũng mau lẹ, nhanh chóng nghĩ ra được câu trả lời thỏa đáng.
Bàng Kim Xuyên có chút lo lắng hỏi lại: “Đêm hôm qua con không về nhà, không sợ Dao Dao lo lắng sao? Tiểu Phi, cố gắng phấn đấu thật nhanh lên, tự mua lấy một cái xe mà đi, làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Bàng Phi tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó lại chuyển đề tài sang chuyện khác, hỏi tình hình hiện tại của em gái như thế nào rồi?
Bàng Kim Xuyên mặt mày hớn hở, nói Bàng Yến khôi phục tốt lắm, qua một thời gian nữa là có thể xuất viện rồi.
Bàng Yến lúc trước bị chẩn đoán ra bệnh nhiễm trùng đường tiểu, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật điều trị, nhưng tỷ lệ thành công lại cũng không quá lớn. Cô gái nhỏ nhu thuận hiểu chuyện ấy, tuy rằng không phải là con ruột của Bàng Kim Xuyên nhưng người nhà họ Bàng từ xưa đến nay đều không coi cô bé là người ngoài.
Bàng Kim Xuyên chiều chuộng, thương yêu, che chở cô ấy, Bàng Phi cũng vậy, đặc biệt là rất nhiều năm về sau khi anh biết được Bàng Yến vì để anh có thể gia nhập quân ngũ mà đã từ bỏ cơ hội đi học của mình, thì anh lại càng cảm thấy thêm phần áy náy với cô em gái này.
Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Bàng Yến bị ốm đau bệnh tật từng bước cướp đi sinh mạng, cho nên khi bạn bè nói cho anh chuyện đi làm rể có thể đổi lấy được chi phí phẫu thuật cho Bàng Yến, anh đã dao động mà không phải là ngay lập tức chối từ.
Một người tâm cao khí ngạo như anh, từ trước tới nay đều là ngôi sao sáng nhất, chói mắt nhất trong quân ngũ, cho dù là bị cho xuất ngũ nhưng cũng không nghĩ tới lại có thể bị lưu lạc đến tình trạng như bây giờ.
Hết thảy đều là vì Bàng Yến, vì con bé ngốc nghếch kia mà thôi!
Hiện giờ biết được cô ấy chẳng bao lâu nữa sẽ có thể hoàn toàn bình phục và xuất viện, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng Bàng Phi cuối cùng cũng có thể rơi xuống rồi.
Vui mừng, thật sự là vui mừng!
Giờ khắc này, mọi sự tủi nhục ủy khuất, mọi uất ức đè nén trong anh bấy lâu cũng không còn quan trọng nữa.
“Lát nữa con theo ba vào thăm Yến Tử nhé.” Bàng Phi thật sự rất muốn nhìn xem một Bàng Yến đã chiến thắng được tật bệnh đáng yêu kiên cường đến nhường nào.
Bàng Kim Xuyên đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng, thuận miệng đáp: “Vậy con gọi theo cả Dao Dao nữa đi, hồi hai đứa kết hôn Yến Tử nó không tham dự được, mấy tháng nay con bé vẫn cứ nhắc hoài là muốn được gặp chị dâu một chút, ba đưa ảnh chụp áo cưới của hai đứa cho nó xem mà cũng không được.”
Nụ cười của Bàng Phi chợt đông cứng trên gương mặt: “Ban ngày cô ấy phải đi làm nữa ba, không có thời gian đâu, thôi để lần khác đi.”
“Mỗi lần ba nói với con như vậy là con lại bảo để lần khác, Tiểu Phi, con nói thật cho ba biết đi, có phải giữa con và Dao Dao có vấn đề gì phải không?” Bàng Kim Xuyên từ phòng trong đi ra, cầm theo đồ đạc vừa thu dọn bỏ lên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Bàng Phi.
Bàng Phi ngày trước chỉ cần nói dối một câu thôi, Bàng Kim Xuyên cũng sẽ trừng anh như vậy.
Thế nhưng có lẽ ông đã quên mất một điều, ngày trước Bàng Phi vẫn còn là một thằng nhóc ngây ngô, còn Bàng Phi của ngày hôm nay, là một quân nhân đã trải qua quá trình huấn luyện ma quỷ đặc thù, mánh khóe như vậy đã không thể làm cho anh có thể hé răng được nữa rồi.
Anh thoải mái đáp lời, nói quán rượu gần đây gặp phải chút chuyện phiền toái, An Dao phải bận xử lý những chuyện liên quan, thật sự không có thời gian.
“Quán rượu có chuyện phiền toái, vậy thì con nên giúp đỡ Dao Dao xử lý phiền toái chứ, làm sao có thể để cho một đứa con gái như nó làm việc đến mức tối mặt tối mày như vậy, mà con ngược lại thì lại thanh nhàn, vui sướng chứ. Thôi bỏ đi, con đừng đi nữa, nhanh chóng quay về giúp Dao Dao đi.”
Bàng Phi thực sự rất hiểu tính cách của cha mình, cho tới bây giờ ông vẫn đều đặt người khác lên trên bản thân mình, sự tình gì cũng đều suy nghĩ cho người khác trước.
Mẹ anh qua đời từ rất sớm, là ba đã ngậm đắng nuốt cay mà nuôi hai anh em anh lớn bằng chừng này, những gian khổ trong lúc ấy không phải là một câu, hai câu là có thể nói được rõ ràng.
Một người phải gánh vác trên vai gánh nặng của cả một gia đình, nhất định là trước tiên phải làm cho chính mình tự trở nên kiên cường mới được.
Mà khi một người đã cường đại đến một trình độ nhất định thì sẽ quên mất việc thực ra bản thân mình cũng là một con người, cũng là cần phải được chở che, bảo vệ.
Vô dụng, Bàng Phi thừa biết thế nào được gọi là vô dụng, muốn làm cho ba thay đổi suy nghĩ ư, anh còn chưa có năng lực ấy.
Chuyện phiền toái kia vẫn là không nên cho người nhà biết đến thì tốt hơn, cho nên anh cũng không tiếp tục kiên trì nữa, sau khi nói lời từ biệt ba mình thì lập tức rời đi.
Giờ phút này còn chưa tới thời gian đi làm, anh không nghĩ di tới quán rượu, thế nhưng trừ bỏ quán rượu ra thì cũng chỉ thể quay về biệt thự nhà họ An.
Giờ này chắc An Dao đã đi làm rồi, ngược lại cũng không cần phải chạm mặt cùng với cô, tránh cho việc nhìn thấy nhau trong lòng cả hai đều không thoải mái.
Thế nhưng khi quay trở lại nhà họ An thì Bàng Phi lại thấy bóng dáng An Dao, thực khác thường, người phụ nữ này thường ngày đều đến công ty từ khi còn rất sớm, hôm nay làm sao lại im lặng ngồi một góc như vậy?
Bàng Phi cũng không suy nghĩ quá nhiều, cứ để nguyên như vậy mà đi lên lầu.
“Đứng lại!” Một tiếng quát lớn lạnh như băng mang theo sự giận dữ không chút nào che giấu vang lên: “Đỗ Bằng là do anh làm bị thương?”
“Đúng!” Bàng Phi không muốn nói dối, cũng lười nói dối, chuyện gì muốn tới sớm muộn gì cũng phải tới.
An Dao “xoạch” một phát đứng bật dậy khỏi sô pha, thân hình nhỏ gầy căng cứng đến gắt gao, đó là bởi vì quá mức tức giận mà lại không thể phát tiết ra được.
An Dao “loẹt quẹt” mấy tiếng đi đến trước mặt anh, trên gương mặt tái nhợt kia, một đôi mắt đen nhánh chứa đầy lửa giận đang cháy hừng hực, cô nghiến răng nói: “Giỏi lắm, anh đúng là giỏi lắm đấy! Vậy mà tôi lại không phát hiện ra anh ngoại trừ việc hèn nhát bất lực ra thì còn có thể trở nên to gan khi dây vào nữ sắc nữa đấy.”
“Cô bị điên à?” Bàng Phi nghe không hiểu An Dao đang định nói gì, nghĩ tới cô lại rảnh rỗi kiếm cớ gây chuyện nên cũng không thèm để ý mà nhấc chân bước đi.
An Dao vươn tay chặn đường anh lại, gằn từng chữ: “Tôi bị điên à... ha ha... Phải, tôi đúng là điên rồi, tôi đúng là điên con mẹ nó rồi, từ nhiên tìm anh về đây làm cái gì chứ. Tôi đúng là đầu óc bị kẹt vào cửa rồi nên mới chân thành khiến cho bản thân ngột ngạt như vậy!”
Nói nhiều đến thế, nhưng Bàng Phi vẫn không rõ hôm nay An Dao lại lên cơn điên gì nữa?
Tâm trạng lúc này của An Dao thật sự không thể khống chế được, anh cũng không muốn chọn đúng lúc này mà đổ thêm dầu vào lửa, nên bảo trì sự trầm mặc không thể nghi ngờ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng An Dao lại vẫn cứ cố tình gây sự, không cho anh đi, bộ dạng giống như bắt buộc phải anh phải nói ra được cái tí sửu dần mẹo mới thôi.
“Cô rốt cuộc là muốn làm gì?” Trong lòng Bàng Phi cũng dần nhen nhóm lửa giận, đang cố gắng cực lực ẩn nhẫn, có trời mới biết tới khi nào thì không thể nhịn được nữa.
“Cái tên họ Bàng kia, anh thích ai thì thích, tôi cũng mặc xác anh, nhưng tôi cảnh cáo anh, anh hiện tại là nhân viên của quán rượu Trường An, và cũng là cấp dưới của tôi, tất cả hành vi của anh không chỉ liên quan đến một mình anh, mà còn can hệ đến cả danh dự của khách sạn nữa.”
“Anh muốn bảo vệ Lâm Tĩnh Chi, ok không vấn đề gì, nhưng anh là nhân viên của quán rượu lại hành hung đối tác của quán rượu như vậy, có phải là nên cho tôi một lời giải thích hay không?”
Hóa ra là bởi vì chuyện này!
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng để giải thích cả: “Người là do tôi đánh, đó là bởi vì gã thiếu đòn, nếu cô cảm thấy được tôi làm nhân viên của quán rượu là vũ nhục danh dự của quán rượu, vậy thì ngay bây giờ cô có thể khai trừ tôi luôn cũng được.”
Lại nữa!
Khai trừ à, thật sự tưởng tôi không dám sao!
“Anh nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, anh đã bị khai trừ, bị đuổi việc, bị...”
An Dao tức giận đến muốn chết, ngay cả ngón tay đều run lên bần bật, nói còn chưa cả nói xong thì Bàng Phi cũng đã coi như chẳng có chuyện gì mà xoay người đi lên lầu.
Phế quản An Dao đều sắp bị chọc tức đến nổ tung rồi, tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều lẩm nhẩm phát đau!
Vô dụng, tên đàn ông vô dụng này, ngoại trừ việc có thể mang đến phiền toái cho mình và quán rượu ra thì anh còn có thể làm cái gì nữa?
Dùng câu “bùn nhão không đắp nổi tường” để hình dung anh đều là đã khích lệ anh rồi, cái loại người như vậy sống đúng là lãng phí không khí, lãng phí lương thực mà!
Điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, là cuộc gọi của Lâm Tĩnh Chi: “An tổng, hôm nay cô không đi làm sao?”
An Dao cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đáp: “Không, làm sao vậy?”
“À, chuyện là thế này, sáng nay người bên Vạn Hòa đột nhiên gọi điện tới, hỏi chúng ta có còn hứng thú với chuyện xây dựng khu trung tâm ẩm thực hay không, tôi đến văn phòng của cô tìm cô nhưng không thấy cô ở đó, cho nên mới gọi điện hỏi một chút.”
An Dao nhíu mày: “Lúc trước chúng ta nhiều lần tìm phía Vạn Hòa bàn chuyện hợp tác đều bị bọn họ từ chối, tại sao hiện tại lại đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi chúng ta vậy?”
“Tôi đã hỏi thăm qua rồi, Vạn Hòa trước đây vẫn muốn hợp tác cùng với Đỗ Bằng, nhưng tối hôm qua Đỗ Bằng gặp chuyện, nghe nói là phải rời khỏi Dung Thành quay về quê cũ tu dưỡng một thời gian, lúc này bọn họ chẳng phải là sợ trì hoãn kỳ hạn của công trình sao, nên mới nghĩ đến chúng ta.”
An Dao ngây ngẩn cả người, trong một lúc thế nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải!
Đỗ Bằng bị đánh, bọn họ mất đi cơ hội hợp tác cùng Đỗ Bằng, lại ngoài ý muốn thu được cơ hội hợp tác với Vạn Hòa, đây có thể xem là Tái Ông mất ngựa chưa biết là phúc hay họa không?
“An tổng? An tổng? Cô có đang nghe tôi nói gì không?”
“Vậy thì, chị chuẩn bị một chút đi, một lúc nữa cùng tôi đi tới Vạn Hòa.” Cắt đứt điện thoại, An Dao theo bản năng giương mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng nhỏ đang đóng chặt trên lầu kia, trong ánh mắt hiện lên một vệt sắc thái kỳ quái, sau đó lại vội vàng rời đi.
Bàng Phi quay lại phòng, chẳng qua là bên tai có thể thanh tịnh hơn một chút, còn ngủ thì không thể chợp mắt được.
Có một số việc bạn càng không thèm để ý thì chúng lại càng quanh quẩn ở trong đầu bạn, cố gắng cách mấy cũng không thể xua nó đi được!
Trằn trọc tới tận bốn, năm giờ chiều, bụng đã đói đến mức sôi ùng ục, anh mới chậm rì rì từ trên lầu đi xuống, trùng hợp lại gặp Tào Tú Nga vừa mới dắt chó đi dạo về, nhìn thấy cái dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ của anh thì lại móc mỉa mấy câu: “Thím Trương này, thím thử nói xem sao lại có mấy người mặt dày như vậy nhỉ? Ăn của nhà người khác, ở của nhà người khác, lại còn cầm tiền lương của nhà người khác, thế nhưng lại không chịu đi làm chăm chỉ. Thím nói xem, cái loại người này rốt cuộc là sống dựa vào đâu vậy, không có mặt mũi, không tự trọng sao?”