Cực Phẩm Rể Quý

Chương 171: Chương 171: Ghen tuông quá lớn




Khi xe đến nơi ở của Lâm Tĩnh Chi, hai người chạy lên trên bằng tốc độ nhanh nhất nhưng cửa phòng đã khóa chặt, bên trong không có tiếng động gì.

Không có người ở đây.

Bàng Phi gọi điện thoại cho Thời Phong, bọn họ chưa từng liên lạc với Lâm Tĩnh Chi nhưng khi biết tin cô ấy có thể đã gặp phải chuyện gì, Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm cũng tham gia vào đội tìm kiếm Lâm Tĩnh Chi.

Không nói tới đất trời bao la rộng lớn, chỉ một Dung Thành bé nhỏ, muốn tìm một người đúng là nói dễ hơn làm.

Giờ đã không kịp tìm đến Diệp Nguyên để được giúp đỡ, Bàng Phi nghĩ đến một người, Cơ Như Tuyết, có lẽ cô ta biết điều gì đó.

Lúc này, dù người phụ nữ đó khó chơi hay dễ chơi thì quan trọng nhất là cứu được người. Tức thì, Bàng Phi gọi điện thoại cho Cơ Như Tuyết, rất nhanh đã có người bắt máy.

“Đúng vậy, tôi biết người phụ nữ đó ở đâu.”

“Nói cho tôi biết, chị ấy đang ở đâu?”

“Bàng Phi, bây giờ anh đang van nài tôi, sao anh có thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó.”

“Đây là việc liên quan đến tính mạng con người, cô có thể nghiêm túc hơn không?”

“Chuyện này có liên quan gì tới tôi sao? Tôi là một sát thủ, cô ấy là tình địch của tôi. Tôi không giết cô ấy đã là tốt lắm rồi. Anh còn yêu cầu tôi làm việc tốt như anh sao?”

Đối với một sát thủ, giết người chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, đối với họ mạng người cũng chỉ như mạng con chó con mèo. Dùng những lý do như “mạng người không thể coi thường” rất khó để thuyết phục Cơ Như Tuyết.

Bàng Phi thay đổi chiến lược của mình: “Được rồi, Cơ Như Tuyết, tôi cầu xin cô, nói cho tôi biết, cô ấy bây giờ ở đâu?”

“Hừ.” Cơ Như Tuyết không vui, không được thấy bộ dạng cầu khẩn của Bàng Phi vì người phụ nữ khác, Lâm Tĩnh Chi và An Dao đều không phải loại tốt đẹp gì, tại sao chẳng thấy Bàng Phi bày ra bộ dạng này vì cô ta chứ?

Lẽ ra lúc đầu không nên nói cho Bàng Phi nơi của Lâm Tĩnh Chi, giờ thì tốt rồi, tự lấy đá đập vào chân mình.

“Tôi không nói cho anh biết, để người phụ nữ đó bị giết là được.”

“Bíp bíp.” Điện thoại bị cúp.

Bàng Phi lại phải bấm điện thoại: “Cơ Như Tuyết, để tôi nói cho cô biết, nếu Lâm Tĩnh Chi xảy ra chuyện không may, tôi nhất định sẽ tính món nợ này lên đầu cô. Tốt nhất là cô nên cầu nguyện rằng chị ấy không sao, nếu không, tôi với cô, và tổ chức Hồng Hắc, đều không xong đâu.”

Bàng Phi và tổ chức Hồng Hắc không xong với nhau, Cơ Như Tuyết không quan tâm chút nào, nhưng nếu Bàng Phi không xong với Cơ Như Tuyết, vậy thì không ổn rồi.

Mục tiêu của Cơ Như Tuyết là Bàng Phi, vẫn chưa có hồi kết, làm sao cô ta có thể lấy được trái tim của Bàng Phi?

“Này, khoan đã.” Người phụ nữ này đúng là kì lạ, ăn cứng mà không mềm.

Bàng Phi muốn cô ta nhanh chóng nói ra, Cơ Như Tuyết thực sự không cam tâm tình nguyện: “Nói thì nói, hung dữ như vây làm gì. Tôi sẽ gửi cho anh một video, anh tự xem đi. Về việc người đó hiện ở đâu, tôi thực sự không biết.”

“Ting Ting!”

Điện thoại di động của Bàng Phi nhận được tin nhắn video Zalo. Trong video, một chiếc ô tô mang biển số A3769X đã đưa Lâm Tĩnh Chi đi. Bàng Phi luôn cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc, như thể anh đã nhìn thấy nó ở đâu đó, lờ mờ mơ hồ, nhưng không thể nhớ ra rốt cuộc đã thấy ở đâu.

“Đây… đây không phải là xe của vợ của Ngô Tuyển sao?” Trầm Ngưng Tâm ở bên nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe, tiếp xúc với đối phương nhiều lần, tự nhiên khắc sâu trong kí ức.

Có mục tiêu rõ ràng, việc xử lý dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn về hướng chiếc xe này, đúng là đang đi về hướng nhà của Ngô Tuyển.

Ngô Tuyển bị bắt và Thủy Vân Gian bị phong tỏa, nhưng người phụ nữ béo đã bị lãng quên. Sự im ắng trong thời gian này chỉ là thể hiện ra bên ngoài. Thực tế, người phụ nữ này không giây phút nào ngừng nghĩ nghĩ cách trả đũa Bàng Phi.

Trầm Ngưng Tâm có Thời Phong bên cạnh, An Dao có Bàng Phi bên cạnh nên không thể ra tay, vì vậy bắt đầu không dễ dàng, nhưng Lâm Tĩnh Chi chỉ có một mình và còn là người rất yêu Bàng Phi, dùng cô ấy để đối phó với Bàng Phi là phù hợp nhất.

Bốn người nhanh chóng chạy đến nhà của Ngô Tuyển, một trong số ít biệt thự ở Dung Thành, có nhân viên bảo vệ trông coi ở cửa.

Thời Phong thu hút sự chú ý của các nhân viên bảo vệ, và Bàng Phi tìm một nơi không có ai để trèo tường.

“Dẫn theo em.” An Dao không muốn đợi ở bên ngoài.

Bàng Phi yêu cầu cô đưa tay lên, và nhẹ nhàng bế lên.

Chiếc xe có biển số A3769X dừng ở cổng, có thể dễ dàng tìm thấy nhà của Ngô Tuyển.

Một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây không có người canh giữ bên ngoài, người phụ nữ mập mạp dường như bắt người theo ý thích nhất thời, không có bất kỳ biện pháp phòng ngự nào.

Bàng Phi trực tiếp xông vào, quản gia người hầu đều ra tay ngăn cản, bọn họ đều là người thường, sao có thể là đối thủ của Bàng Phi.

An Dao cũng muốn giúp nhưng tốt hơn hết là cô vẫn nên ngoan ngoãn núp sau lưng Bàng Phi.

Một đường liều lĩnh xông thẳng vào, Lâm Tĩnh Chi bị trói tay chân, miệng bị dán băng dính, lúc này cô ấy đang nằm trên mặt đất.

Người phụ nữ béo tức đến phát điên, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê, đặt lên cổ Lâm Tĩnh Chi, thịt mỡ trên mặt run lẩy bẩy, khiến bản thân như cầm thú.

“Thả cô ấy ra!” Bàng Phi dừng lại, không dám tiến lên, vì sợ người phụ nữ điên cuồng kia sẽ vô tình làm Lâm Tĩnh Chi bị thương.

“Tôi cũng không muốn làm tổn thương cô ấy. Cậu hãy bảo những người đó thả chồng tôi ra, tôi lập tức thả cô ấy ra. Chúng ta sẽ xóa bỏ mọi ân oán trước đây. Bây giờ, tôi chỉ muốn chồng tôi được bình an vô sự, cậu nhanh gọi điện thoại cho họ đi, mau lên!”

Thả Ngô Tuyển, điều này là không thể.

Anh không thể gọi điện thoại, Lâm Tĩnh Chi cũng không thể bị thương.

Bàng Phi sắc mặt u ám, đứng im bất động như núi Thái Sơn.

Nhìn thấy Bàng Phi từ đầu đến cuối vẫn không động đậy, cảm xúc của người phụ nữ béo càng thêm kích động, con dao trong tay ngo ngoe chuyển động đâm vào cổ Lâm Tĩnh Chi mấy nhát.

An Dao bước lên phía trước: “Đừng manh động, làm người ta bị thương không tốt cho bà đâu.”

Cái người phụ nữ béo muốn là câu nói của Bàng Phi, cái gật đầu của anh ấy và là sự trợ giúp của lực lượng chống đỡ phía sau Bàng Phi, lời nói của An Dao cũng không có gì khác biệt. Chỉ là, vào thời khắc mấu chốt như vậy, Bàng Phi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì?

“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám sao? Được rồi, vậy tôi sẽ rạch mặt cô gái này trước.”

Lưỡi dao vung lên, dưới ánh đèn lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chính là lúc người phụ nữ béo giơ dao lên, Bàng Phi đã nhanh chóng tấn công. Một quyền đánh vào cổ người phụ nữ béo, tay trái thuận thế kéo lấy cánh tay của Lâm Tĩnh Chi, ôm người vào lòng.

Từ ra tay tới khi cứu người chỉ trong thời gian nháy mắt.

Bàng Phi vẫn luôn không cử động là vì anh đang tìm kiếm cơ hội, anh tự tin rằng mình có thể cứu Lâm Tĩnh Chi khỏi người phụ nữ béo.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Tĩnh Chi chưa từng hoảng sợ, bởi vì cô ấy cũng tin rằng Bàng Phi nhất định sẽ có thể cứu cô ấy.

Người phụ nữ béo kia ngã ầm xuống đất với cú đấm đó, cổ như bị gãy, thậm chí rất khó xoay người.

An Dao chạy tới cởi dây trói Lâm Tĩnh Chi ra, nhưng lại thấy ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của Bàng Phi đang chăm chú nhìn Lâm Cảnh Chi.

Đơ người, cô vội cúi đầu xuống, làm bộ như không nhìn thấy.

“Bàng Phi, chuyện tối nay rất kì lạ.” Lâm Tĩnh Chi nhắc nhở.

Bàng Phi gật đầu, anh cũng cảm thấy vậy.

Trong giây lát, An Dao càng cảm thấy mình giống như người ngoài, không thể chen vào bất cứ thứ gì.

Lâm Tĩnh Chi và Bàng Phi có cùng ý kiến quan điểm, còn có cùng kiểu thông minh sắc sảo, họ có thể nhìn thấy bản chất của vấn đề này qua bề mặt, nhưng cô không thể. Ở điểm này, cô thực sự không thông minh và lợi hại như Lâm Tĩnh Chi.

Đã hơn một tháng kể từ khi Ngô Tuyển gặp nạn, vợ ông ta im lặng rất lâu rồi đột nhiên ra tay, nhưng chỉ tấn công Lâm Tĩnh Chi, việc này dường như không phải do một người nóng nảy có thể làm ra.

“Sao đột nhiên bà lại làm thế này?” Bàng Phi nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt u ám.

“Cậu làm khó tôi, tôi cũng làm khó cậu...” Người phụ nữ kích động, hai mắt đỏ lên.

Một người thất thố như thế còn có tâm tư suy xét kỹ lưỡng chu toàn?

Cho dù không cần hỏi Bàng Phi cũng có thể đoán được, chuyện này hẳn là liên quan gì đến nhà họ La.

Như Bàng Phi nghĩ, tất cả những điều này đều do La Tinh Tinh làm.

Hàng trăm người bao vây con đường chính, ba tên sát nhân bất ngờ tấn công ở vùng hoang dã, tiếp tay cho vợ Ngô Tuyển bắt Lâm Tĩnh Chi...

Cô ta muốn Bàng Phi không yên ổn, hơn nữa đây mới chỉ là khởi đầu, phía sau còn nhiều kịch hay đang chờ họ.



Một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau, La Tinh Tinh vô thức đứng dậy khỏi ghế sô pha, ánh mắt bắt gặp đôi mắt tối đen như mực của La Đại Hải, chột dạ cúi đầu: “Ba, đã muộn như vậy rồi, sao baa vẫn chưa nghỉ ngơi?”

“Tinh Tinh, ngồi đi.” La Lượng là con trai duy nhất của La Đại Hải, theo lý mà nói có khi La Lượng gặp chuyện La Đại Hải nên chau mày ủ dột mới phải, nhưng ông ta lại giống một người không có việc gì. La Tinh Tinh luôn tự hỏi tại sao ba mình lại bình tĩnh như vậy, không giống như một con người.

Hai ba con đã lâu không ngồi trò chuyện như thế này, thực ra, từ khi La Tinh Tinh có thể hiểu chuyện, cô ta và La Đại Hải cũng chưa nói chuyện nhiều.

Một thương nhân chỉ biết bận rộn kinh doanh, làm gì có tao nhã chăm lo cho gia đình, bao năm qua đã sớm quen, hôm nay La Đại Hải bỗng nhiên muốn nói chuyện, nhưng lại khiến cô ta có chút không đành lòng...

Lần đầu tiên La Đại Hải hỏi cô ta đã làm gì trong những ngày gần đây, ngoại trừ chuyện âm thầm hãm hại Bàng Phi, những người khác La Tinh Tinh đều nói sự thật.

La Tinh Tinh thực sự rất có tài năng trong kinh doanh và cô ta đã làm rất tốt trong một số công ty con mà La Đại Hải đã giao cho cô ta quản lý.

La Đại Hải gật đầu hài lòng: “Nếu La Lượng có một nửa sự nhạy bén về kinh tế của con thì thật tốt.”

Trong lời nói tiết lộ ước muốn con của trở thành rồng của một người ba.

La Tinh Tinh như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Ba, vậy ba mau tìm cách cứu anh trai con đi. Anh là con trai duy nhất của ba và là người thừa kế tương lai của nhà họ La. Sao ba có thể chịu đựng được nhìn anh ấy chịu khổ sở trong đó?”

“Tinh Tinh, con có hiểu thế nào là dục tốc bất đạt không?” Cuộc trò chuyện của La Đại Hải quay lại, La Tinh Tinh bối rối.

“Ba, ý ba là sao?”

Một doanh nhân đã được rửa tội ở trung tâm mua sắm và một người phụ nữ chỉ muốn cứu người yêu, suy nghĩ, tầm nhìn và trí lực của cô ta không cùng đẳng cấp với ông ta. La Đại Hải đã nhìn thấy nhiều nơi mà La Tinh Tinh không thể nhìn thấy, hiểu biết hơn cũng là bình thường.

Bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ, cần rèn luyện nhiều, La Đại Hải khẽ thở dài: “Tinh Tinh, con rất có đầu óc kinh doanh, nhưng cũng giống như anh con, con có quá ít kinh nghiệm và quá dễ nóng nảy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.