Cực Phẩm Rể Quý

Chương 74: Chương 74: Hạnh phúc dần đến




Cả đêm không về, An Lộ rất lo lắng, xém chút nữa báo cảnh sát rồi.

Thấy Bàng Phi bình an trở về, An Lộ vô cùng vui mừng: “Anh rể, anh cuối cùng cũng về rồi, tối hôm qua anh đi làm gì vậy, bọn em rất lo lắng. Gọi điện thoại cho anh thì điện thoại tắt máy, gọi về nhà anh thì nói anh vẫn chưa về, em thật sự muốn vác dao qua nhà họ La, hỏi có phải La Tinh Tinh lại giở trò sau lưng hãm hại anh hay không.”

Sự quan tâm của An Lộ thật ấm áp, còn có Tào Tú Nga, tuy rằng không có hỏi han quan tâm giống như An Lộ, nhưng trên mặt hiện rõ sự lo lắng.

Sự lo lắng cùng với quan tâm của mọi người Bàng Phi đều nhìn thấy ở trong mắt, nhưng điều anh quan tâm nhất, vẫn là An Dao.

Rất bất ngờ, trên mặt người phụ nữ này cũng có chút lo lắng: “Tối hôm qua anh đi đâu vậy?”

Câu hỏi nhẹ nhàng này, làm Bàng Phi tưởng rằng họ là cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, bởi vì một đêm không về, người vợ lo lắng cho chồng mình, không hề trách cứ, trong lời nói chỉ có sự quan tâm và lo lắng.

Loại cảm giác này làm anh nán lại, nhìn An Dao rất lâu không lấy lại được suy nghĩ.

Tào Tú Nga lặng lẽ kéo ống tay áo của An Lộ, kéo cô rời đi, để không gian lại cho An Dao với Bàng Phi.

Chuyện tối hôm qua đương nhiên không thể nói cho An Dao biết, tránh để cô lo lắng, cho nên Bàng Phi đã nói dối, nói rằng bên Trung Thái đột nhiên có việc, anh phải tăng ca.

An Dao nói: “Lần sau nếu có việc thì báo với người nhà một tiếng, tránh để mọi người lo lắng cho anh.”

Trong lòng Bàng Phi cảm thấy rất ấm áp, trước sự quan tâm của An Dao anh vừa vui vừa cảm động.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi làm trước đây.” An Dao chuẩn bị xong rồi, chỉ là vì chờ Bàng Phi trở về, bây giờ đã chắc chắn Bàng Phi bình yên vô sự rồi, cô cũng yên tâm rời đi.

Bàng Phi nhìn theo An Dao, sự ấm áp trong lòng vẫn chưa tan, đột nhiên có ai đó chạy đến sau lưng anh, theo đó, một mùi hương xông vào mũi.

“Anh rể anh rể anh rể… Anh thực sự sắp trở thành anh rể của em rồi, ai ya, sao em lại có chút mất mát với không vui nhỉ.” Hai tay An Lộ ôm lấy cổ của Bàng Phi, làm Bàng Phi cảm thấy không được tự nhiên.

Dù sao cô ta cũng là em vợ, quan hệ thân mật đến mấy cũng không thể như vậy được.

“Lộ Lộ, mau buông tay ra.”

An Lộ lắc đầu: “Không, em thích ôm anh như vậy, an toàn, vững chắc.”

“Mẹ thấy lại quát em đấy.” Bàng Phi lấy Tào Tú Nga ra hù dọa cô.

An Lộ hoàn toàn không bị mắc bẫy: “Tư tưởng của mẹ cổ hủ lắm, em không để ý đâu. Anh rể, anh đừng ngắt lời em, mau nói đi, anh định bao giờ mới hạ được chị em thế?”

An Lộ rất hứng thú mà ngồi xuống bên cạnh anh: “Hay là em gợi ý cho anh nhé, anh nên gạo nấu thành cơm với chị ấy trước, nhìn chị ấy làm việc có vẻ nhanh nhẹn cương quyết, thực ra tư tưởng lại rất bảo thủ, em dám chắc rằng, nếu chị ấy làm chuyện đó với anh rồi, khẳng định sẽ không nghĩ tới La Lượng nữa. Ai ya, có nghĩa là, chị ấy cho rằng thân thể của người phụ nữ một khi trao cho người đàn ông nào rồi, thì phải sống cả đời với người đàn ông đó.”

“Vậy sao?” Bàng Phi vừa mới cháy lên hy vọng trong nháy mắt liền bị một chậu nước lạnh hất vào.

Anh với An Dao không phải từng ngủ với nhau rồi sao, nhưng sự thật thì, thái độ của An Dao đối với anh, cô ấy chỉ hận không thể giết chết anh thôi.

Hơn nữa cô với La Lượng vẫn luôn duy trì liên lạc, đây không phải chứng minh cho việc Bàng Phi ở trong lòng cô ấy chỉ có chán ghét và cự tuyệt, thậm chí có thể khiến cô thay đổi tư tưởng, cô cũng không đồng ý thỏa hiệp.

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục được nữa, An Lộ nói một hồi, Bàng Phi không có hứng thú mà rời đi.

Một đêm không ngủ, thực mỏi mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

Những lời nói của Thiệu Thịnh thỉnh thoảng lại hiện trong đầu anh, những kỷ niệm đẹp lúc tòng quân cũng theo đó hiện ra, thật là một quá khứ tươi đẹp, nếu không phải vì những cuộc chiến khủng khiếp đó…

Vừa nghĩ, anh mơ màng chìm vào giấc mơ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy khắp người toát mồ hôi.

Dường như đã quen với những ngày tháng như vậy rồi, cũng không cảm thấy khó chịu như lúc đầu nữa, theo thói quen rời giường đi tắm nước lạnh.

Trong nhà trống rỗng không có ai, Tào Tú Nga chắc lại ra ngoài mua sắm, An Lộ hôm nay phải đi học, hẳn cũng không ở nhà.

Bàng Phi không cần kiêng dè, liền mặc quần đùi đi xuống lầu.

Đẩy cửa phòng tắm ra, tiếng hét của một người phụ nữ truyền tới: “A”

Tiếng thét chói tai này đã kéo Bàng Phi từ trong mơ màng quay về hiện thực, trợn mắt nhìn thấy An Dao đang khỏa thân đứng quay lưng lại với anh, nhìn dáng thon gọn xinh đẹp lộ ra trước mặt Bàng Phi, tức khắc, máu nóng từ bụng dưới truyền lên.

Bàng Phi vội vàng khép cửa lại: “Xin… xin lỗi, tôi không biết cô ở bên trong.”

An Dao vô cùng xấu hổ, muốn trách cũng không trách được, ai bảo cô vào không khóa cửa lại, ai bảo cô chạy về nhà tắm rửa, đều do ‘bà dì’ đáng chết kia, nói đến liền đến, làm bẩn quần cô, bất đắc dĩ phải chạy về nhà thay bộ quần áo sạch sẽ, thuận tiện muốn tắm rửa một chút để giải xui, ai ngờ lại đụng phải Bàng Phi.

Bàng Phi trong miệng nói xin lỗi, nhưng trong đầu lại toàn là đường cong tuyệt đẹp với cặp mông cong của An Dao.

Đêm hôm đó với tâm lý báo thù, chỉ quan tâm đến va chạm với trút giận, không kĩ càng quan sát, không ngờ rằng thân hình An Dao lại đẹp như vậy, trên người không có chút mỡ nào, chỗ cần có thịt thì đều có.

Ai mà không thích phụ nữ xinh đẹp chứ, Bàng Phi có giỏi mấy thì cũng là một người đàn ông, huống hồ vẫn luôn cầu với An Dao mà không được, cho nên chỉ cần một chút cám dỗ là có thể kích động nội tiết tố trong người anh.

Trở lại phòng, nhịp tim của Bàng Phi vẫn không hề bình tĩnh lại, lòng ngực như có một con thỏ trong đó vậy, vẫn cứ “Thình thịch thình thịch” nhảy không ngừng.

Vừa xấu hổ, lại vừa vui sướng…

Bị Bàng Phi gián đoạn, An Dao cũng không có tâm trạng để tắm nữa, vội vàng dội nước ấm lên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra khỏi nhà, cũng không chào hỏi Bàng Phi.

Chào cái gì nữa, xấu hổ chết đi được, trốn còn không kịp.

Kết quả đi đến nửa đường cô mới nhớ tới, quần nội y cởi ra vẫn để trong phòng tắm, một lúc nữa Bàng Phi đi vào tắm rửa chẳng phải sẽ nhìn thấy…

“Trời!” An Dao càng thêm lo lắng, cả ngày không có tâm trạng gì.

Buổi tối về đến nhà, việc đầu tiên An Dao nghĩ đến chính là đi vào phòng tắm xem mấy thứ đó còn ở đó hay không, vô cùng ngạc nhiên, mấy thứ kia vẫn còn để nguyên ở chỗ cũ.

Tào Tú Nga cùng An Lộ cả ngày đều không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Bàng Phi, chẳng lẽ anh không tắm rửa, không đi vệ sinh à?

Hay là anh nhìn thấy rồi, nhưng giả bộ không nhìn thấy?

Đang suy nghĩ miên man, thì thấy Bàng Phi từ bên ngoài đi vào, trong tay xách túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt tự nhiên chào hỏi An Dao.

An Dao liền loại bỏ nghi ngờ trong lòng, thì ra là anh đi ra ngoài, không phát hiện ra mấy thứ kia cũng có thể hiểu được.

Trên thực tế, sau khi An Dao đi rồi Bàng Phi liền chạy vào phòng tắm, bởi vì anh thật sự rất khó chịu, cần phải dội nước lạnh để bình tĩnh lại. Vào phòng tắm đương nhiên nhìn thấy mấy thứ kia của An Dao, chuyện An Dao có thể nghĩ đến anh đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, cho nên anh cố ý chạy ra ngoài mua đồ, mua xong cũng không vội về nhà, mà ngồi ở chỗ hẻo lánh để quan sát, chờ An Dao vào nhà rồi, anh mới vào theo, chính là vì để cho An Dao không cảm thấy xấu hổ.

Trong nhà không có người thứ ba, hai người có chút không được tự nhiên.

Bàng Phi chủ động đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, nói rằng tối nay anh sẽ nấu cơm, để cả nhà nếm thử tay nghề của anh.

An Dao rất kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm à?”

“Tôi không chỉ biết, hơn nữa nấu còn vô cùng ngon, không tin một chút nữa cô coi.”

An Dao thấy khá có hứng thú: “Vậy anh đừng để tôi thất vọng nhé.”

Hai người nói nói cười cười, bầu không khí gượng gạo rất nhanh giảm bớt, thậm chí An Dao còn giúp Bàng Phi nấu ăn.

Ngày thường cô vốn không đụng vào mấy thứ này đâu, một lòng một dạ đều ở nhà hàng, cô làm gì có thời gian rảnh rỗi để nấu cơm chứ?

Thậm chí đến ngắt rau cơ bản nhất cô cũng không biết, vẫn là Bàng Phi dạy cô.

“Cô là chủ nhà hàng mà đến ngắt rau cũng không biết, nói ra không ai tin.”

An Dao nói: “Mở nhà hàng để kinh doanh, nấu ăn là việc của đầu bếp, tôi chỉ cần kinh doanh tốt là được rồi, biết nấu ăn hay không có quan trọng gì?”

Câu nói này cũng đúng.

Bàng Phi thuận miệng nói tiếp: “Cô biết nấu hay không cũng không sao, sau này tôi làm là được.”

Bầu không khí nháy mắt lại ngưng đọng, giống như thời gian ngừng trôi vậy.

Bàng Phi ý thức được điều gì đó, vội vàng cười cười: “Đùa thôi, đừng tưởng thật.”

Chủ đề này rất nhanh trôi qua, hai người hỗ trợ nhau, nhìn thấy xà lách và thịt tươi trong tay Bàng Phi biến thành món ngon, màu sắc hương vị đều đầy đủ, An Dao nhìn thôi cũng chảy nước miếng.

Tào Tú Nga với An Lộ vừa hay trở về, đồ ăn vừa làm xong, vừa lúc vẫn còn đang nóng hổi.

Nhìn thấy tay nghề của Bàng Phi, An Lộ giơ hai tay khen ngợi: “Tuyệt! Quá tuyệt vời! Anh rể quả thực là anh rể tốt nhất trên thế giới!”

“Mẹ, hình như mẹ bị nhiệt đúng không, món mướp đắng này không còn đắng chút nào nữa, mẹ nếm thử xem.”

Đàn ông mà có thể làm cẩn thận như vậy, quả thực không dễ dàng.

Tào Tú Nga gắp một miếng lên nếm thử, thật sự là không còn đắng nữa: “Thím Trương, điểm này thím phải học Bàng Phi rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu Phi, sau này cậu dạy tôi làm thế nào nhé.”

Người một nhà ăn cơm, hoà thuận vui vẻ.

Điện thoại An Dao đột nhiên đổ chuông, trong lòng Bàng Phi chợt ý thức được, là La Lượng gọi đến sao?

Vào lúc này, anh rất không muốn La Lượng quấy rầy, nhưng sự thật chính xác là La Lượng gọi tới.

An Dao trốn tránh mọi người trong nhà đi nghe điện thoại, mặc dù không biết cô cùng La Lượng nói chuyện gì, nhưng chung quy vẫn là bởi vì cuộc điện thoại này mà phá hủy bầu không khí vui vẻ của gia đình.

An Lộ ghét nhìn bộ dáng bắt cá hai tay của cô, ném mạnh đũa xuống bàn: “Chị, chị vẫn chưa đoạn tuyệt với tên La Lượng kia à?”

“Chuyện công việc, em không hiểu, mau ăn cơm đi.” An Dao không muốn tranh cãi với cô.

An Lộ “ậm ừ” một tiếng: “Chuyện công việc em không hiểu, nhưng em hiểu cái gì gọi là hiện thực. Chị với anh rể bây giờ là vợ chồng, vợ chồng thì phải cho ra dáng vợ chồng, chị đừng có lúc nào cũng lấy cớ đi gặp La Lượng, ai biết được các người gặp mặt xong thì làm cái gì chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.