Bàng Phi nên làm gì và phải làm gì, cứ như thể đang đeo tai nghe cách âm, mọi thứ xung quanh đều bị anh tự động che chắn.
Một số người cảm thấy anh thật thanh cao, một số người cảm thấy anh không hòa đồng, cũng có người cảm thấy anh cố tỏ vẻ thanh cao để thể hiện sự khác biệt của bản thân mình.
Anh chưa bao giờ để ý đến những người kia sẽ nghĩ gì về mình và không để cho bản thân mình phải nhìn ánh mắt của người khác mà sống.
Thời Phong đứng sau ô cửa kính rất lâu, cũng đã chú ý đến Bàng Phi rất lâu. Càng nhìn càng không rõ là cái gì, giống như một con búp bê Nga Matryoshka được bỏ vào trong một chiếc hộp màu đen.
Anh ấy hoàn toàn không muốn đoán, chẳng qua cũng chỉ là may mắn, bản thân lúc đầu đã không bỏ anh lại là một sự đúng đắn, càng may mắn hơn là do bản thân đã không đối đầu với Bàng Phi, nếu không thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Mấy ngày nay vẫn luôn là Hà Huy đi đào tạo cho người mới, nhưng hôm nay lại đổi một người quản sự khác, đó là Quan Thanh, người chịu trách nhiệm chính về phương diện công tác tài vụ, anh ta cũng không có quá nhiều kinh nghiệm về việc đào tạo người mới.
Trong bữa cơm trưa hôm đó, chỗ ngồi của Bàng Phi cách Quan Thanh không xa, một số nhân viên có quan hệ tốt với Quan Thanh, trong cuộc nói chuyện có nhắc đến Hà Huy. Có vẻ như là vì Hà Huy đã bàn bạc về một đơn hàng lớn, mấy ngày nay rất bận rộn phải đi đàm phán với đối phương, vì vậy mới giao lại cho Quan Thanh việc đào tạo người mới.
Công việc kinh doanh của Trung Thái đang đi vào hoạt động rất tốt, về cơ bản vẫn đang duy trì được sự cân bằng giữa dòng vào và dòng ra, đây là một điều rất quan trọng. Ăn cơm xong, Bàng Phi đã ghi lại tất cả những điều này vào cuốn sổ tay của mình.
Lên lớp buổi chiều được một nửa thời gian, Quan Thanh bị một người gọi ra ngoài, tiếp sau đó thì phong phanh truyền đến tin nói là Hà Huy bị người ta đánh. Một nhóm học viên mới đi theo ra xem náo nhiệt, Bàng Phi cũng đi theo ra ngoài. Anh càng tò mò hơn là đã xảy ra chuyện gì?
Trên đầu Hà Huy chỗ nào cũng đầy máu, sắc mặt trắng bệch, tình trạng rất nguy kịch.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Quản sự bị người khác đánh, Thời Phong có thể không tức giận sao?
“Là…là do Phương Thiếu Nghị.”
Phương Thiếu Nghị chính là một đứa con trai không hiểu chuyện của nhà họ Phương kia.
Cao Hồ lúc đó đã nhờ em trai của Phương Thiếu Nghị ra tay giúp đỡ, Cao Hồ xảy ra chuyện, người của nhà họ Phương bị người ta đánh đập đến tàn phế. Hết lần này đến lần khác ông cụ Phương đều căn dặn anh ta đừng đi gây chuyện nữa.
Từ nhỏ Phương Thiếu Nghị đã không phải chịu thiệt thòi bất cứ chuyện gì, nén giận không được, không may đúng lúc hôm nay lại đi tìm công chúa trên ktv lại tình cờ gặp Hà Huy đang mời khách hàng đi uống rượu, mẫu thuẫn hết sức căng thẳng.
Phương Thiếu Nghị ỷ vào người đông thế mạnh, đã ở trước mặt mọi người đánh cho Hà Huy một trận và đe dọa sẽ làm Thành Thái phá sản.
“Phương Thiếu Nghị thật là quá đáng, người gây ra chuyện chính người nhà họ Phương của anh ta, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên chúng ta.” Chuyện này ai nghe xong cũng đều cả thấy không can tâm.
Thời Phong đưa tay ra ngắt lời Quan Thanh: “Trước tiên mau đưa lão Hà đến bệnh viện đã, lão Quan, anh sắp xếp hai người đi đến bệnh viện để chăm sóc lão Hà, những người còn lại, cứ để bọn họ tụ tập thêm chút nữa.”
Quan Thanh lên tiếng, gọi hai người nhân viên đặt Hà Huy lên xe rồi đưa tới bệnh viện.
Tiếp đó, anh ta triệu tập những người còn lại trong công ty tập trung ở sảnh lớn, sắc mặt Thời Phong lạnh lùng, tâm trạng vô cùng không tốt.
“Chuyện của lão Hà mọi người đều đã được chứng kiến rồi, là do bị Phương Thiếu Nghị của nhà họ Phương đánh. Nguyên nhân của sự việc lần này có thể một số người vẫn chưa biết, vậy tôi sẽ ở đây cùng mọi người nói chuyện rõ ràng một chút.”
“Cao Hổ đối với tôi là vô cùng bất mãn, tìm đến Phương Thiếu Nghị nhờ người ra tay để dạy dỗ tôi, kết quả cũng không thể dạy dỗ được tôi, hay nói ngược lại là do người nhà họ Phương quá vô dụng, đã bị chúng ta đánh cho thừa sống thiếu chết.”
“Cao Hổ đã bị ngồi tù, người của nhà họ Phương cảm thấy chuyện này làm bọn họ không còn mặt mũi nào nữa, vì vậy Phương Thiếu Nghị đã trút giận lên lão Hà, còn nói sẽ khiến Trung Thái của chúng ta phá sản.”
“Thời Phong tôi từ trước đến nay là người, nếu người khác không động đến tôi thì tôi cũng sẽ không không động đến người khác. Còn nếu người khác động vào tôi, có thù tất báo!”
“Bây giờ, mọi người đều phải hợp sức lại cho tôi, cùng tôi đi tìm Phương Thiếu Nghị tính sổ!”
Yếu tố đầu tiên trong việc chọn người của Thời Phong là không sợ hãi trước mọi thứ, kể cả cái chết, và những người luôn sẵn sàng gánh vác nếu có chuyện gì xảy ra, người có thể kiên trì ở lại, đều là những người có ý chí mạnh mẽ.
Chỉ vài câu nói liền trở thành động lực cho mọi người, ánh lửa trong mắt mọi người đều sáng rực, khí thế dọa người.
Cảnh này thường thấy ở trên TV và phổ biến ở trong quân đội, nhưng ở hiện tại thực tế trong cuộc sống đô thị, thật khó để mọi người đoàn kết với nhau.
Còn Thời Phong chỉ cần mấy câu nói, đã khiến mọi người hợp sức lại, sẵn sàng đi theo bán mạng, có thể thấy được ông chủ này của anh ấy, vẫn là có thể khiến mọi người đều kính phục.
Tám, chín người trong số mười người đó đều đi theo cầm vũ khí hét lớn. Ở giữa đám đông đang hừng hực khí thế, có một người từ đầu đến cuối đều vẫn luôn đứng im tại chỗ, người này chính là Bàng Phi.
Thời Phong liếc nhìn Bàng Phi, không lên tiếng, nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy thế anh ta có thể sẽ bị khinh thường, anh ta có thể bị đuổi ra khỏi công ty, cảm thấy anh ta không xứng đáng ở lại đây, nhưng với Bàng Phi thì khác.
Nếu anh không muốn đi, Thời Phong cũng sẽ không ép buộc, cũng không đuổi anh đi, không phải là anh không làm được gì, mà đây là một sự tôn trọng đối với Bàng Phi.
Đối thủ này anh ấy vẫn luôn muốn đánh bại, nhưng bên cạnh đó cũng khiến cho anh từ tận đáy lòng luôn cảm thấy nể phục.
Thời Phong không nói lời nào, Bàng Phi có rất nhiều lựa chọn, có thể quản, cũng có thể mặc kệ.
Mặc kệ, đương nhiên không phải tạo thêm phiền phức. Quản, nếu làm không tốt, Phương Thiếu Nghị sẽ gây thêm thù hận lên người anh.
Tuy nhiên, là một thành viên của Trung Thái, nếu như anh không quan tâm đến điều đó, làm sao có thể đường đường chính chính cầm số tiền lương cao hơn mọi người, yên tâm thoải mái ở lại đây để cho các đồng nghiệp đi liều mạng chứ. Công ty không còn tồn tại nữa, vậy thì còn công việc gì để nói?
“Anh quá bốc đồng rồi.” Quản, chuyện này nhất định phải quản, chí ít cũng phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình, về phần Thời Phong sẽ lựa chọn như thế nào, đấy là chuyện của ông chủ.
“Anh dẫn người đi làm làm loạn, nếu thắng, có được mặt mũi thể diện, đồng thời cũng làm cho người nhà họ Phương càng ghi hận anh. Nếu thua, chẳng những tự chuốc lấy nhục nhã, còn có thể sẽ liên lụy tới bọn họ. Cho dù là thắng hay thua, đối với chúng ta đều không có lợi.” Bàng Phi bình tĩnh phân tích.
Thời Phong nói: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy, lão Hà cứ như vậy tự nhiên bị người ta đánh?”
“Có thể tìm đến người nhà họ Phương đàm phán, để cho bọn họ bồi thường, hơn nữa cam đoan từ nay về sau sẽ không gây thêm phiền phức cho nhân viên của Trung Thái nữa.” Đây là biện pháp hợp lý nhất mà Bàng Phi có thể nghĩ tới.
Chỉ là biện pháp này, Thời Phong nghe qua càng thấy giống như một câu chuyện cổ tích: “Hãy để cho người nhà họ Phương bồi thường và bắt họ cam đoan rằng từ nay về sau sẽ không tìm đến Trung Thái làm phiền nữa, có được không? Nếu bọn họ thật sự nghe theo thì hôm nay lão Hà cũng sẽ không bị đánh ra nông nỗi kia.”
“Tôi tin rằng ông cụ nhà họ Phương có thể làm được, nhưng tôi tuyệt đối không tin rằng Phương Thiếu Nghị có thể làm được!”
“Nếu tôi nhờ cục trưởng Nữu ra mặt hòa giải thì sao?”
Chuyện này Bàng Phi hoàn toàn có thể bỏ qua, bây giờ anh sẵn sàng để hòa giải mà sẽ nhờ cục trưởng Nữu ra mặt. Nếu Thời Phong lại không quan tâm đến, đó chính là phụ lại lòng tốt của người khác.
Không thể không thừa nhận rằng biện pháp của Bàng Phi đưa ra là biện pháp an toàn nhất, nếu thực sự được giải quyết theo như lời anh nói, thì đương nhiên là một chuyện tốt.
Trong thời bình này, gây chuyện náo loạn chung quy lại cũng không phải là chuyện tốt, giống như Bàng Phi đã nói, dù thắng hay thua chúng ta đều sẽ không có lợi.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Thời Phong cũng gật dầu: “Được rồi, nếu cục trưởng Nữu ra mặt, người nhà họ Phương đồng ý hòa giải, tôi sẵn sàng biến chiến tranh thành tơ lụa.”
Quan Thanh có một tấm lòng đẹp nói trước tiên mọi người hãy bỏ vũ khí xuống. Bàng Phi ngay lập tức gọi điện thoại cho Nữu Thành Tích, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện.
Nữu Thành Tích là người rất khôn ngoan, có thể giúp, nhưng sẽ không giúp một cách vô ích, hơn nữa lại không thể dễ dàng đồng ý như vậy, khiến cho Bàng Phi cảm thấy cái gì bây giờ cũng là nên làm.
Đầu tiên ông ta nói rất nhẹ nhàng uyển chuyển tỏ ý là một cục trưởng, ông ta không nên can thiệp vào các cuộc tranh chấp giữa mọi người. Ông ta cũng nói rằng chuyện như này đều sẽ có cảnh sát quản lý,… Ông ta đơn giản chỉ muốn nói cho Bàng Phi, ông ta làm điều này đều vì lợi ích của Bàng Phi, làm cho Bàng Phi nợ ông ta một ân tình này.
Bàng Phi yên lặng lắng nghe, đợi người ở đầu dây bên kia nói xong rồi mới mở lời: “Nếu cục trưởng Nữu cảm thấy quá khó khăn, thì thôi vậy, tôi sẽ đi nhờ Điệp Nguyên hỏi xem sao…”
“Ây, anh Bàng, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải nói là quá khó khăn, chỉ là thân phận của tôi không phù hợp cho lắm. Đương nhiên tôi có thể đến với tư cách một người bạn để hòa giải. Tôi đã có quan hệ với ông cụ Phương rất nhiều năm như vậy, một chút mặt mũi này ông ấy chắc chắn vẫn là nguyện ý bán cho tôi.”
“Vậy thì tốt rồi. Tôi ở bên này nói chuyện xong về thời gian và địa điểm sẽ thông báo cho ông biết.”
Bàng Phi đến một lời nói nhảm với ông ta cũng không có, nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Nữu Thành Tích thất vọng và bất lực, Bàng Phi này tuổi còn quá trẻ, đầu óc ngược lại rất thông minh, đào ra một cái hố lớn như vậy cũng không thể khiến anh nhảy vào.
Lúc nói chuyện với Nữu Thành Tích, Bàng Phi đã bật sang chế độ loa ngoài để Thời Phong có thể nghe thấy, chính là để Thời Phong nghe thấy có thể yên tâm hơn.
Người của nhà họ Phương gì có hoành tráng đến đâu cũng phải cho đám quan chức cao cấp kia một chút thể diện. Nữu Thành Tích lại là cục trưởng của cục thành phố, nếu đắc tội với ông ta, đối với bọn họ mà nói là chẳng có gì tốt đẹp.
Thái độ tôn trọng của Nữu Thành Tích đối với Bàng Phi thì Thời Phong sớm đã được biết rồi nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đám người đang vây quanh kia thì khác.
Cục trưởng cục thành phố như ông ta vậy mà gọi Bàng Phi một cách tôn trọng là anh Bàng, còn có thái độ đó, rõ ràng là thái độ của cấp dưới đối với cấp trên.
Bàng Phi này cũng quá lợi hại, thậm chí ngay cả cục trưởng cục thành phố đối với anh cũng phải có ba phần kính nể.
Nghe nói là một chuyện, còn chứng kiến được lại là một chuyện khác. Cả đám đông sững sờ kinh ngạc, tất cả mọi người đều biểu cảm như thể bọn họ vừa khám phá ra một thế giới mới.
Thời Phong nhìn những khuôn mặt đang sững sờ kinh ngạc, vừa buồn cười vừa bất lực: “Được rồi, được rồi, mọi người hãy đặt hết vũ khí xuống đi.”
Đám đông dần dần tản ra, Bàng Phi cũng đã nên rời đi, trước khi rời đi còn để lại một câu: “Xác định rõ thời gian và địa điểm rồi báo cho tôi một tiếng.”
Thời Phong không vội quyết định thời gian và địa điểm mà trước tiên anh ấy chạy tới bệnh viện gặp Hà Huy.
Trên đầu Hà Huy có bảy, tám vết thương, tất cả đều cho vỏ chai bia làm cho bị thương, may mắn không bị thương vào xương cốt, nhưng bảy, tám viết này quá nặng, dù có lành lại cũng sẽ để lại những vết sẹo khó coi.
Tên khốn Phương Thiếu nghị kia ra tay cũng quá nặng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì. Muốn bồi thường, chắc chắn phải đòi một khoản tiền lớn.
Trở lại công ty, Bàng Phi đã rời đi sau khi tan làm, Thời Phong không thể làm gì hơn là gửi một tin nhắn cho Bàng Phi, nói cho anh biết thời gian và địa điểm là vào ngày mai, địa điểm lựa chọn là ở nhà hàng Trường An.
Anh ấy biết nhà hàng Trường An là do An Dao vợ của Bàng Phi mở ra, chọn địa điểm ở đó đơn giản chỉ là muốn ủng hộ công việc kinh doanh của An Dao một chút chứ không hề có ý gì khác.
Bàng Phi đã chuyển tiếp tin nhắn cho Nữu Thành Tích, và bước tiếp theo là chờ đợi sự hòa giải của ngày mai.
Chuyện tối ngày hôm qua vừa xảy ra có ảnh hưởng rất lớn đến nhà hàng, nghe nói cả ngày hôm nay đều không có việc gì làm, Bàng Phi cũng là vui vẻ nhàn nhã, sau khi mọi người rời đi mới có thể ngủ một giấc ngon lành.
Buổi tối trở về nhà họ An, Bàng Phi nói với An Dao về những vị khách quan trọng sẽ tới nhà hàng vào ngày mai.
Lần trước, Nữu Thành Tích mời anh đi ăn, có ý gì anh cũng đã đoán được, nhưng lần trước anh cố tình tránh mặt, nhưng lần này cũng hi vọng ít nhiều có thể giúp đỡ nhà hàng, cho nên mới sắp xếp nói với An Dao và chuyện của ngày mai, hi vọng cô có thể đặc biệt chú ý một chút và để lại ấn tượng tốt với Nữu Thành Tích.