La Lượng đã làm những chuyện điên rồ mất trí gì với Trầm Ngưng Tâm, mà khiến cô gái này lại thành ra như thế?
An Dao chạy ngược lại về ghế lô, thì nhìn thấy Thời Phong đang trút hết giận dữ lên người La Lượng vì không tìm được công cụ gây án.
Nếu không có công cụ gây án thì sẽ không chứng minh được La Lượng có tội, Thời Phong đánh người như vậy, ngược lại sẽ bị La Lượng vu oan giá họa.
An Dao chạy tới ngăn cản Thời Phong: “Anh đã quên những gì Bàng Phi dặn dò anh trước khi rời đi rồi sao, trước hết phải tìm cho ra công cụ gây án, đợi đến lúc đó thì luật pháp sẽ tự có biện pháp trừng trị hắn ta.”
Người khác đối xử với hắn ta thế nào cũng không quan trọng, nhưng An Dao bây giờ hết lần này đến lần khác hùa theo bọn họ chống lại mình, La Lượng vô cùng căm phẫn, nỗi oán hận An Dao của hắn ta dễ dàng bị thổi bùng lên: “Con đàn bà ti tiện đáng chết, em còn dám giúp bọn họ chống lại tôi sao?”
An Dao không chút sợ hãi: “Có trách thì anh hãy tự trách mình vì đã làm ra những chuyện trái pháp luật này.”
“Chuyện trái pháp luật cái mã cha mày, ai có thể chứng minh được tao vi phạm pháp luật hả? Ngược lại là mày… chúng mày, tất cả chúng mày giữa ban ngày ban mặt coi thường chủ trương chính sách của nhà nước, ngang nhiên đánh đập tao, tao sẽ kiện chúng mày, tôi sẽ khiến chúng mày phải ở tù rục xương.”
Đúng là cái thứ “vừa ăn cướp, vừa la làng”. Thời Phong nhìn thấy gương mặt giả tạo của La Lượng thì liền muốn nhào qua đấm cho hắn ta vài cái.
An Dao kiên quyết ngăn Thời Phong lại: “Đừng hấp tấp, đừng mắc bẫy của hắn ta, tranh thủ thời gian tìm công cụ gây án đi.”
Bao lô này lớn như vậy, những chỗ có thể tìm Thời Phong cũng đã tìm rồi, nhưng đều không tìm thấy công cụ gây án.
Thời Phong vừa sốt ruột, vừa bực bội, tìm không ra công cụ gây án có nghĩa là không chỉ không thể chứng minh La Lượng có tội, mà còn sẽ bị cái tên súc vật này vu oan giá họa.
Chết tiệt!
An Dao cũng rất lo lắng, nhưng mà càng vào thời điểm này thì càng không được rối: “À đúng rồi, anh tìm trên người La Lượng chưa, còn hai tên canh gác ở trước cửa nữa, bọn họ đã rời khỏi đây chưa?”
Những lời nhắc nhở này như cảnh tỉnh Thời Phong, nếu như La Lượng hành hạ xong thì mang đồ vật giấu vào người, hoặc đưa công cụ gây án cho hai tên đàn em đem chuyển đi nơi khác, thì Thời Phong có lục tung hết chỗ này cũng đều phí công vô ích.
Thời Phong lục soát trên người La Lượng và hai tên canh gác nhưng đều không tìm thấy gì cả, tình hình này An Dao cũng đã đoán ra từ trước, bọn chúng chắc chắn đã phi tang công cụ gây án ở một chỗ khác rồi.
“Nói, rốt cuộc chúng mày giấu đồ ở đâu hả?” Thời Phong túm lấy cổ áo của một tên canh gác.
Những tên này rất kín miệng, cho dù bạn đe dọa uy hiếp cỡ nào cũng đều không chịu mở miệng, hơn nữa còn trả đũa lại Thời Phong: “Cứu tôi với! Mọi người xem kìa, giữa ban ngày ban mặt mà anh ta coi thường chủ trương chính sách của nhà nước nè, như vậy có còn công lý không hả?”
Đám người xung quanh không hề biết chân tướng sự việc, bọn họ đồng loạt chỉ chỉ trỏ trò vào những gì đang diễn ra trước mắt họ, trong chốc lát Thời Phong bị lâm vào sự chỉ trích của tất cả mọi người, nói anh ấy xem thường luật pháp, cả gan làm loạn, vân vân và vân vân.
Đám người bu đông chật kín quanh Thời Phong và liên tục kêu gào rằng nếu Thời Phong không xin lỗi thì bọn họ sẽ không để anh ấy rời đi.
Những người này đều là do Tiết Phong âm thầm tìm tới, bày trò lợi dụng ở trên địa bàn của anh ta là việc dễ như trở bàn tay.
An Dao thấy không còn cách nào khác, đành phải gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến đưa Thời Phong, La Lượng, An Dao và những người khác về đồn. Thời Phong khăng khăng nói La Lượng đã làm Trầm Ngưng Tâm bị thương, cảnh sát cũng tìm kiếm một vòng trong ghế lô nhưng không tìm thấy công cụ gây án. Ngược lại, La Lượng quật lại nói Thời Phong cố tình đánh hắn ta và thậm chí còn muốn kiện anh ấy ra tòa.
Thương tích của La Lượng rất nghiêm trọng, kèm theo não bị chấn động nhẹ và gãy xương bàn tay.
Những đòn đánh của Bàng Phi và Thời Phong rất chừng mực, chắc chắn không thể làm La Lượng bị gãy xương, rõ ràng tên khốn đó đã cố tình tự làm mình bị gãy xương để đổ tội cho Thời Phong.
“Mẹ kiếp, tôi đã từng gặp rất nhiều kẻ tàn nhẫn, nhưng chưa từng gặp kẻ nào tàn nhẫn đến bất chấp bản thân mình như hắn ta.” Thời Phong rất tức giận, sớm biết điều này thì ban đầu đã đánh cho hắn ta thành bại liệt toàn thân, dù sao cũng phải ngồi tù, cùng lắm thì ngồi tù thêm mấy năm nữa thôi mà.
An Dao không tham gia nên không bị giam giữ, nhưng Thời Phong hiện đã bị giam giữ, cô luôn cố gắng tìm cách cứu mọi người.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người tận mắt chứng kiến. Tôi có thể làm chứng rằng lúc đó Thời Phong không đánh La Lượng đến mức gãy xương và chấn động não...”
“Cô ơi, việc giám định thương tật là do trung tâm giám định thực hiện. Hơn nữa lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy Thời Phong đánh người, nên cô có nói với tôi cũng đều vô ích.”
An Dao nóng lòng nên cứ đi lòng vòng lòng vòng, không có cách nào nên cô đành gọi điện cho Bàng Phi và báo cáo tình hình thực sự ở đây cho anh.
Tình hình của Trầm Ngưng Tâm đã ổn định, may mắn là không có gì nghiêm trọng xảy ra, cô ấy nghỉ ngơi một thời gian thì có thể tỉnh lại.
Bên này vừa thở phào nhẹ nhõm được một hơi, thì bên phía Thời Phong lại xảy ra chuyện. Bàng Phi đau đầu nhức óc không biết phải giải quyết thế nào: “Cô chuyển lời với Thời Phong giúp tôi, bảo anh ấy cứ yên tâm, những việc còn lại cứ để tôi nghĩ cách.”
Nghe được những lời này của Bàng Phi, trái tim đang treo lơ lửng của An Dao cuối cùng đã về lại đúng vị trí của nó, thật kỳ lạ, mới vừa rồi còn vô cùng bồn chồn đứng ngồi không yên, chỉ vừa nghe thấy một câu nói của Bàng Phi thôi thì cô đã yên tâm như vậy rồi, giống như là uống một viên thuốc an thần vậy.
An Dao đang định mở miệng hỏi thăm tình hình bây giờ của Trầm Ngưng Tâm, nhưng chưa kịp nói gì thì âm thanh “bíp bíp bíp” đã vang lên trong điện thoại, Bàng Phi cúp điện thoại rồi.
Cảm giác hụt hẫng mất mát trào dâng một cách tự nhiên, nhưng bây giờ cô chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm đến chúng.
Nghĩ đến hình ảnh Lâm Tĩnh Chi xử lý mọi chuyện trong khi Bàng Phi bế Trầm Ngưng Tâm đứng bên cạnh, cô không thể nào có được sự rộng lượng và lý trí đó của Lâm Tĩnh Chi, cũng chẳng trách Bàng Phi lại yêu quý Lâm Tĩnh Chi đến như vậy.
Thời Phong bảo cô không cần phải ở lại đây trông chừng nữa, Bàng Phi chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này.
An Dao ở lại đây cũng không làm được gì, vì vậy cô lái xe rời đi.
Cô gọi điện cho Lâm Tĩnh Chi, hỏi Trầm Ngưng Tâm đang nằm ở bệnh viện nào, sau đó cô đi mua một ít hoa quả đến thăm.
Bàng Phi không có ở đó, Lâm Tĩnh Chi nói rằng anh có chuyện phải đi ra ngoài.
An Dao luôn có một loại ảo giác rằng, dường như Lâm Tĩnh Chi mới là vợ thực sự của Bàng Phi, còn cô giống như kẻ thứ ba vô liêm sỉ.
Trầm Ngưng Tâm đã tỉnh dậy, nhưng cơ thể của cô ta rất yếu ớt và sắc mặt vô cùng nhợt nhạt thiếu sức sống.
Nghĩ đến cô ta đã bị La Lượng hành hạ tận mười mấy phút quả thật rất kinh khủng như là đang ở địa ngục vậy.
“Không sao, không sao, mọi chuyện đã qua rồi, đừng sợ!” Lâm Tĩnh Chi nắm lấy tay Trầm Ngưng Tâm, ân cần an ủi như một người chị thân thiết.
Không biết bao nhiêu lần An Dao buông ánh mắt nhìn về hướng hai bàn tay đang đan cài vào nhau, hâm mộ, ghen ghét, lo lắng… tâm trạng của cô rất phức tạp.
Phải rất vất vả mới có thể dỗ dành Trầm Ngưng Tâm ngủ lại, Lâm Tĩnh Chi và An Dao đi ra ngoài phòng bệnh để không làm phiền Trầm Ngưng Tâm nghỉ ngơi.
Hai người hết sức thân quen, nhưng khi chạm mặt lại ngượng ngùng lúng túng không biết nói gì. Bạn có biết trang truyện # TRÙMtr uyện. n e t #
Lâm Tĩnh Chi là người lên tiếng trước: “Chắc là Bàng Phi đã đi tìm Đồn trưởng Diệp để nói về chuyện của Thời Phong, tôi tin là Thời Phong sẽ sớm được thả ra thôi.”
Ba từ “Đồn trưởng Diệp” thật sự rất xa lạ với An Dao, nhưng lại thấy Lâm Tĩnh Chi dường như có vẻ rất quen thuộc, cô không khỏi tò mò nên hỏi lại Lâm Tĩnh Chi: “Bàng Phi có quan hệ rất tốt với Đồn trưởng Diệp kia à?”
“Hì hì, cũng không hẳn là vậy, chỉ là có quen biết qua lại thôi. Dù sao nếu Bàng Phi ra mặt, chắc chắn Đồn trưởng Diệp sẽ xử lý thích đáng chuyện Thời Phong đánh La Lượng.”
Những chuyện Lâm Tĩnh Chi biết cô đều không biết, điều này càng khiến An Dao cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc.
Hai người thật sự không có gì để nói, Lâm Tĩnh Chi bảo cô về trước, nói ở đây đã có Lâm Tĩnh Chi chăm sóc rồi.
An Dao thật sự không tìm được lý do để ở lại, cô không biết với Trầm Ngưng Tâm, ở lại cũng không biết nói gì.
Thời Phong, Bàng Phi, Lâm Tĩnh Chi, Trầm Ngưng Tâm...
Tất cả mọi người đều bận rộn, ai cũng có việc phải làm, chỉ có cô giống như một kẻ nhàn rỗi, nếu không phải cô lén lút theo Bàng Phi đến Thủy Vân Gian, e rằng cô sẽ không thể biết được chuyện này.
Là một người vợ, nhưng cô không cảm thấy mình giống một người vợ chút nào, Bàng Phi cũng không muốn chia sẻ những điều đó với cô.
Cho đến bây giờ cô mới hiểu, không phải không ly hôn và không ràng buộc Bàng Phi ở nhà họ An thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Có thể xiềng xích thân thể của một người, nhưng không bao giờ có thể giam cầm trái tim của người đó.
La Lượng cố tình muốn đẩy Thời Phong vào tù, không chịu hòa giải, hắn ta còn thuê luật sư để chuẩn bị khởi kiện.
Theo quy định của pháp luật Trung Quốc, tội cố ý hành hung người khác sẽ bị phạt tù ít nhất là ba năm.
Nếu Thời Phong bị kết tội, thì tương lai của anh ấy sẽ bị hủy hoại.
Biểu hiện của Diệp Nguyên rất khó khăn: “Chuyện này phải bồi thường kín rồi, vẫn phải là các anh đi tìm La Lượng, hiện tại thái độ của hắn ta rất kiên quyết, một hai đòi khởi kiện cho bằng được. Nếu thật sự phải đi làm thủ tục thư pháp thì vô cùng phiền phức rồi.”
Các nhân chứng có mặt lúc đó và video giám sát tại hiện trường đều cho thấy Thời Phong cố tình đánh người, nhưng không có bằng chứng nào chứng minh La Lượng có làm Trầm Ngưng Tâm bị thương, hơn nữa kiểm tra cũng không ghi nhận Trầm Ngưng Tâm có vết thương nào do bên ngoài gây ra. La Lượng cho biết đó chỉ là do say quá nên lỡ tay mà thôi, không thể cấu thành phạm tội được.
Rõ ràng biết chân tướng sự việc không phải là như vậy, nhưng không có bằng chứng thì có thể làm được gì!
Bàng Phi đắn đo suy đi nghĩ lại, dù thế nào đi nữa thì Thời Phong cũng không thể vào tù được, vì vậy anh chọn cách giải quyết riêng chuyện này, nếu tự mình đến tìm La Lượng, chắc chắn Bàng Phi sẽ bị dọa dẫm tống tiền và sỉ nhục, vì vậy anh nói với Diệp Nguyên: “Chuyện này vẫn phải làm phiền anh ra mặt giúp tôi thương lượng rồi.”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Nguyên gật đầu đồng ý.
Diệp Nguyên đích thân đến gặp La Lượng và nói cho La Lượng biết ý của Bàng Phi. Cái tên láo toét này cứ liên tục vênh váo hò hét, không hề nể mặt Diệp Nguyên một chút nào: “Anh không cần nói nữa, chuyện này không cần phải thương lượng dâu, tôi chắc chắn phải khởi kiện.”
“Anh La à, anh hãy cân nhắc một chút. Anh làm lớn chuyện như vậy, thì Bàng Phi có thể buông tha cho anh sao? Tính khí của Bàng Phi thế nào tôi không rõ, đến anh vẫn không thể biết sao? Anh ấy là loại người có thể liều mạng vì bạn của mình mà không tiếc bất cứ thứ gì, Thời Phong người bạn vào sinh ra tử với anh ấy. Nếu Thời Phong thật sự bị ngồi tù, anh ấy có thể để anh sống yên ổn sao?”
“Có oán giận thì phải giải ra, chứ không nên làm sâu thêm. Theo tôi anh nên xem như chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, anh thấy sao?”
La Lượng không thèm nghe những gì Diệp Nguyên nói: “Anh đừng có mà giở giọng khoác lác hù dọa tôi, tôi không sợ mấy lời đe dọa vớ vẩn đó của anh đâu. Khởi kiện, chuyện này không có thương lượng gì hết!”
Diệp Nguyên lấy tay gãi mũi: “Anh La à, bên tôi đã có tiến triển mới về vụ án bác Hà bị giết, bây giờ tôi bận lắm nên không làm phiền anh nữa.”
“Chờ đã.” Cái tên “bác Hà” này nghe rất quen, có thể để lại trong ấn tượng của La Lượng thì chắc hẳn phải có liên quan đến hắn ta. Diệp Nguyên lại đặc biệt nhắc đến bác Hà vào lúc này, ý của anh ta là gì?
“Ý anh là gì?”
“Không có gì đâu, nhưng đột nhiên tôi nghĩ đến chi tiết Phương Trấn Hải phái hai người Đông u đến ám sát một dân làng bé nhỏ trong vụ án của bác Hà. Anh nói Phương Trấn Hải là một tên cáo già, làm sao anh ta lại có thể phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy được, ở nơi đầu sóng ngọn gió lại phái người đi ám sát một người có liên quan với bác Hà, nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra lý do.”
La Lượng ngồi bật dậy một cái “vèo”: “Anh Diệp, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Không có gì cả, tôi đang bận lắm, nên tôi về trước đâ.”
Làm sao mà La Lượng không hiểu ý của Diệp Nguyên được chứ, ông già này đang thay đổi cách để dọa dẫm La Lượng.
Lý Uy, kẻ bị tình nghi là giết bác Hà, đã chết rồi, theo lý thuyết thì không còn lưu lại điểm sơ hở nào mới phải chứ, nhưng Diệp Nguyên vẫn giữ nguyên ý tứ trong lời nói, rõ ràng là anh ta đã nắm giữ một số bằng chứng gì đó có liên quan đến La Lượng…