Tào Tú Nga sau khi nhận ra thì vô cùng sợ hãi, nếu cứ như vậy thì cuộc hôn nhân của họ chẳng phải...
“Ông An, tôi cảm thấy con gái của chúng ta không phải loại người không có đầu óc. Ông nói xem, nó đã nói trước mặt cả nhà là sẽ cắt đứt liên lạc với La Lượng, hơn nữa còn nói với yêu cầu ly hôn như vậy nó sẽ không nhắc lại nữa. Vậy thì sao nó lại còn ngốc đến mức chạy đến dây dưa với La Lượng cơ chứ? “
“Đó chỉ là suy nghĩ của bà thôi. Theo tôi thấy nó chính là đứa không có đầu óc. Ai tốt ai xấu liếc mắt một cái là thấy vậy mà nó lại vì La Lượng đó năm lần bảy lượt đối chọi với Bàng Phi. Liệu một người phụ nữ thông minh có làm những chuyện như vậy hay không?”
An Dao gây cho An Kiến Sơn ấn tượng chính là như vậy, ngu ngốc, ngu ngốc hết chỗ nói, còn không bằng một góc của An Lộ.
Tào Tú Nga không còn gì để nói chỉ biết thở dài một hơi.
Cánh cửa trên lầu vẫn luôn đóng, Bàng Phi đứng trước cửa sổ hút thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác.
“Khụ khụ...” Hạng Dã bị khói thuốc đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng còn tưởng rằng có cháy, nhưng lúc vừa mở mắt ra lại thấy khói mù vây quanh, mùi hương bay vào mũi chính là loại thuốc lá cậu ta hay dùng.
“Anh Bàng, anh hút bao nhiêu điếu rồi?” Cả căn phòng lúc này giống như đã trở thành một cái sân khấu.
Điếu thuốc trong tay Bàng Phi là điếu cuối cùng, trên mặt đất còn vương rất nhiều mẩu tàn thuốc: “Xin lỗi, tôi đã hút thuốc của cậu.”
“Không sao, anh có thể hút bao nhiêu tùy thích.” Hạng Dã chú ý tới cảm xúc mất mát của Bàng Phi và tàn thuốc vương vãi trên mặt đất, cho thấy trong khi anh ngủ say người đàn ông này đã đứng đây hút thuốc rất lâu, hết điếu này đến điếu khác.
Cậu ta tò mò hỏi Bàng Phi có gặp phải đang gặp rắc rối gì không. Bàng Phi chỉ trả lời “không có gì” để cho qua chuyện.
Bàng Phi không muốn nói nên Hạng Dã cũng không miễn cưỡng gặng hỏi, đối với nơi xa lạ này cậu ta khá tò mò, có vẻ đây là nơi ở của Bàng Phi, nhưng hình như nó quá đơn sơ thì phải?
“Anh Bàng, đây là nhà của anh hả?”
“Ừ.”
Hạng Dã chỉ thuận miệng hỏi một câu không ngờ lại là thật!
Trong mắt cậu ta, một người anh hùng sao có thể sống ở nơi này: “Anh Bàng, trở về tôi sẽ cho anh một ngôi nhà, là một căn biệt thự trên đỉnh đồi, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.”
Đối với những chuyện này Bàng Phi tỏ ra không mấy để ý.
“Lòng tốt của cậu tôi sẽ nhận nhưng nhà ở thì bỏ đi, nếu có thời gian thì nhanh đưa tôi đến trang trại đó.”
Hạng Dã vỗ vỗ tay anh: “Chuyện đó thì đơn giản. Cuối tuần anh em bọn em sẽ ăn tối ở đó một lần. Lúc trước bọn nó rủ em qua đó mà em còn lười đi. Chỉ đơn giản là ăn uống chơi bời với một đám con gái, thật là nhàm chán. Ngày mai là cuối tuần rồi. Em nói với bọn họ một tiếng rồi đến lúc đó dẫn anh theo.”
Nghe ý của Hạng Dã có vẻ như rất quen thuộc chỗ đó.
“Có thể nói cho tôi biết nơi đó có những trò giải trí nào không?”
“Mấy cái trò đó nhan nhản ở khắp nơi. Nói một cách khác nếu so sánh với nó thì Thủy Vân Gian kia chẳng đáng nhắc đến.”
Mức độ xa hoa và thối nát ở Thủy Vân Gian đã đủ nặng nề. Không ngờ ngành công nghiệp ngầm được hình thành bởi một trang trại nhỏ còn tồi tệ hơn cả Thủy Vân Gian. Xem ra ở sự tham nhũng và thối nát ở Dung Thành cũng thường thôi.
Bàng Phi gằn giọng trả lời: “Được.”
Hạng Dã ôm bụng nói muốn đi vệ sinh, Bàng Phi chỉ đường cho cậu ta.
Cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, Tào Tú Nga và An Kiến Sơn đồng thời nhìn lên lầu.
An Kiến Sơn đã quay về, Bàng Phi cứ ở mãi trong phòng cũng không hay dù sao đối với người cha vợ này anh vẫn luôn rất kính trọng.
“Ba đã về rồi ạ.”
An Kiến Sơn cũng không nói gì về những chuyện trước đó nữa mà chỉ cùng anh trò chuyện về Bàng Kim Xuyên.
“Ông thông gia đang hồi phục rất tốt. Hôm nay lúc lau người cho ông ấy, ba còn thấy cánh tay ông ấy đã có thịt hơn rồi.”
“Cảm ơn ba.”
“Con đang nói cái gì vậy? Con là con rể của ba. Ba không nên chăm sóc ông ấy sao? Ai chà, phải nói là ông thông gia rất giỏi nha… Lại có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ xuất sắc như con đến làm rể nhà chúng ta. Chúng ta có thể tìm được một người con rể tốt như con đúng là quá may mắn. “
An Kiến Sơn vốn là người không thích khách sáo vậy mà đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, điều này làm Bàng Phi bỗng cảm thấy xót xa.
Vất vả, khổ cực hơn nửa đời người, đến tuổi này đáng lẽ ông nên được tận hưởng tháng ngày an nhàn vui vẻ. Vậy mà bây giờ vẫn còn vì chuyện của An Dao và anh mà phải chạy đi chạy lại vất vả, mệt mỏi. Không những phải để Tào Tú Nga ở nhà một mình mà một bó tuổi rồi vẫn còn phải đi chăm sóc người khác, đúng là không dễ dàng gì.
Bất kể An Kiến Sơn nói gì Bàng Phi đều nhàn nhạt trả lời.
Không cần biết tương lai của anh và An Dao như thế nào, ít nhất An Kiến Sơn và An Lộ không có lỗi với anh.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Hạng Dã đi ra với vẻ mặt thoải mái: “Chào cô chú ạ!”
Cậu ta nghĩ An Kiến Sơn và Tào Tú Nga là cha mẹ của Bàng Phi.
Tình cảnh sau đó lập tức trở nên kì lạ, Hạng Dã nói đến say sưa về sự lợi hại của Bàng Phi và mức độ nổi tiếng của anh trong vòng tròn quan hệ của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên An Kiến Sơn và Tào Tú Nga nghe nói về chuyện này, người ngoài mà còn hiểu biết về Bàng Phi còn hơn cả những người tự xưng là người nhà như bọn họ, thật xấu hổ, thật xấu hổ!
“Anh rể!” An Lộ vội vội vàng vàng chạy vào nhà, cô rất vui mừng khi nhìn thấy xe của Bàng Phi ở cửa.
Trong nhà đột nhiên có thêm một người lạ cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Trong đôi mắt của cô giờ này chỉ có Bàng Phi.
“Hôm nay bọn em đã nói chuyện với luật sư và ông ấy nói rằng bọn em có khả năng thắng kiện rất cao. Bây giờ chỉ còn chờ phiên tòa bắt đầu nữa thôi.”
An Lộ cầm cốc nước trước mặt uống một hơi cạn sạch, không cần biết là của ai, dù sao cô cũng đang khát.
Hạng Dã từ lúc An Lộ gọi Bàng Phi là anh rể đã đơ cả người, còn sững sờ hơn khi thấy An Lộ uống cốc nước của mình.
“Người đẹp... cái cốc đó là của tôi.”
An Lộ cũng vô cùng khí phách đáp trả lại: “Cái chén kia là của nhà tôi, uống của anh một ly nước thôi mà, sao nào?”
Nhà của cô?
Đây không phải là nhà của anh Bàng sao?
Hạng Dã trong lòng vô cùng tò mò, rất muốn hỏi cho rõ mọi chuyện, đang lén lút kéo quần áo của Bàng Phi thì bị An Lộ nhìn thấy, cô vung tay tát cậu ta một cái.
“Anh làm gì vậy, sao lại lôi kéo anh rể tôi làm gì? “
Hạng Dã sững sờ, cô gái này có phải quá thô bạo rồi đúng không?
“Anh Bàng, tôi...”
“Tôi, tôi cái gì, anh là ai? sao lại tới nhà tôi? Bộ dạng lén la lén lút, vừa nhìn là biết không phải là người tốt, mau cút cho tôi.” An Lộ sợ cậu ta không chịu đi nên cô liền đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài.
Bàng Phi ngăn cô lại: “Không phải mọi chuyện xong hết rồi thì nên vui vẻ sao? Sao lại tức giận như vậy? Đây là bạn của anh, em định đuổi cậu ta đi đâu?”
“Bạn anh á? Anh rể, sao lại làm bạn với một người như vậy?”
Hạng Dã dáng vẻ hơi giống với La Lượng, bây giờ An Lộ vừa nhìn thấy đàn ông có bộ dạng lịch lãm này sẽ nghĩ ngay đến tên cặn bã xấu xa La Lượng, thật sự không có ấn tượng tốt.
Cô ấy là kiểu người nghĩ gì nói đó, không bao giờ biết che giấu là gì, dù người ta muốn hay không muốn nghe thì cô cũng phải nói ra cho sướng cái đã.
Hạng Dã cảm bản thân mình thật sự vô tội, cậu ta đã làm gì sai chứ, tại sao lại chọc tức bà cô này rồi?
“An Lộ, đừng gây chuyện nữa, anh có việc rất quan trọng, chỉ có Hạng Dã mới có thể giúp được anh thôi.”
Bàng Phi đã nói như vậy, vì thể diện của anh rể, An Lộ đành miễn cưỡng chấp nhận cậu ta ở lại đây vậy.
Tuy nhiên cô lại nói thêm: “Tôi cảnh cáo anh không nên có ý đồ khác với anh rể của tôi. Anh ấy đã có vợ.”
Lời này nói ra giống như cho rằng Hạng Dã sẽ tranh giành Bàng Phi với An Dao vậy.
“Ủa, chị em còn chưa về à?”
Lời An Lộ vừa nói như muốn treo ngược trái tim của Tào Tú Nga và An Kiến Sơn lên, thật là có khác gì vạch áo cho người xem lưng cơ chứ.
“Em sẽ gọi cho chị ấy, hỏi xem chị ấy đang ở đâu...” An Lộ lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại di động của An Dao.
Nếu cuộc gọi này thành công, lỡ Bàng Phi nghe thấy điều gì đó không nên nghe thì không hay rồi.
Tào Tú Nga vội ngăn cản An Lộ không cho cô gọi.
“Không phải con muốn đi học nấu ăn với dì Trương à, đi đi, nhanh đi học đi.”
“Nấu ăn là để vun đắp tình cảm. Nhiệm vụ chính của con bây giờ là học cách trở thành một phóng viên giỏi. Mẹ, mẹ đang làm gì với điện thoại của con vậy? Nhanh nhanh giúp con. Con phải gọi điện cho chị nhờ chị làm giúp con một việc.”
Tào Tú Nga lấy cớ muốn ăn đồ ăn do An Lộ nấu cho nên hôm nay cô ta phải nấu cơm với dì Trương.
Hành vi bất thường này thành công khiến An Lộ nghi ngờ: “Mẹ, hôm nay mẹ có gì đó không bình thường nha. Còn ba nữa, không phải đến thứ bảy mới về sao? Hôm nay mới thứ sáu, sao lại về sớm vậy? Có phải là chị của con lại...”
“Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho con, để con gọi cho chị hỏi cho rõ.” An Lộ tức giận đến xì khói, nhất định phải hỏi An Dao mới được.
Tào Tú Nga liên tục nháy mắt với cô ra hiệu không cô thể gọi cuộc điện thoại này.
Chuyện xấu trong nhà đóng cửa bảo nhau sao cũng được nhưng mà bây giờ còn có người ngoài, Bàng Phi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Anh đứng dậy rời đi, ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Hạng Dã ngồi một mình giữa một đám người xa lạ thì cảm thấy hơi xấu hổ nên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cậu ta vẫn chưa kết hôn, nói chính xác là cậu ta còn chưa chính thức hẹn hò với cô gái nào.
Tuy không biết nhiều chuyện trong gia đình nhưng cậu ta hiểu một điều, là con rể, Bàng Phi không sống ở đây không dễ dàng gì.
Bàng Phi là một anh hùng trong lòng của cậu ta. Anh ấy nên sống một cuộc sống tự do, làm bất cứ điều gì anh ấy muốn mà không phải bị trói buộc bởi những thứ tầm thường trong cuộc sống.
“Anh Bàng, anh có thích đua xe không?”
Đó là trò chơi của những người trẻ tuổi, Bàng Phi không thích. Anh đã qua cái tuổi thích phiêu lưu mạo hiểm rồi.
Đừng thấy anh năm nay mới hai mươi lăm tuổi, thật ra tư tưởng đã như ba bốn mươi tuổi rồi, nếu không tại sao anh lại luôn cảm thấy bản thân mình không hợp với cái xã hội này?
“Nhảy bungee thì sao? Leo núi, lướt ván, nhảy xuống biển... Những trò chơi này rất kích thích, thích hợp nhất để giải tỏa căng thẳng, chúng ta đi chơi đi?”
Thật sự nhìn không ra tên nhóc này nhìn bên ngoài có vẻ hiền lành vậy mà bản chất lại hoang dã như vậy, toàn thích chơi mấy trò kích thích.
Đáng tiếc Bàng Phi với mấy cái này không có hứng thú. Anh ấy cảm thấy việc hóng gió một mình cũng rất tuyệt, tâm trạng không vui chỉ cần chạy một vòng quanh bờ sông cho ra hết mồ hôi là sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Vậy thì đi, em sẽ cùng anh chạy.”
Ý tưởng này không tồi, Bàng Phi nói chạy là chạy ngay, tốc độ rất nhanh, Hạng Dã không thể đuổi kịp.
Cởi áo ra thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau nửa vòng, Hạng Dã đã phải bỏ cuộc, mồ hôi nhễ nhại, chiếc áo sơ mi cao cấp đặt may riêng trên người cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Mệt thì mệt thật đấy, nhưng cũng thật tuyệt vời, cảm giác sảng khoái như thế này không thể có được trong phòng tập.